Đây là địa ngục đẫm máu, tính mạng người như cỏ rác.
Trong đại quân đông nghịt, Diệp Thành khoác trên mình bộ chiến giáp, tay cầm Bá Long Đao, hắn liều mình sát phạt.
Hắn giống như một vị chiến thần thiêu đốt khí huyết, con đường phía trước của hắn dùng máu và xương xây đắp thành, không một ai có thể cản bước đường hắn đi.
“Hắn…hắn còn là người sao?”, trên chiến xa, Huyết Khung run rẩy, đến cả cánh tay cầm kiếm cũng tun lên.
Một kẻ làm thống soái như ông ta còn phải sợ huống hồ là thuộc hạ dưới trướng ông ta.
Không biết từ bao giờ tiếng nổ rầm trời mới ngưng lại.
Nhìn từ xa, bên trong biển người đen kịt, ở nơi cách đó nghìn trượng, Diệp Thành tay cầm Bá Long Đao, trong khoảng cách cách hắn nghìn trượng không một ai dám bước chân đến.
Giết! Giết cho ta!
Huyết Khung điên cuồng gào thét, vì sự sợ hãi nên ông ta càng điên cuồng hơn, ông ta thề phải giết chết Diệp Thành trong hôm nay.
Thế nhưng mệnh lệnh của ông ta lại không có tác dụng trong phút giây này, đại quân vài trăm nghìn người cứ thế cầm chặt binh khí không dám tiến lên trước, đó là vùng đất chết.
Đây là uy thế của Thánh Chủ Thiên Đình, giống như ngọn núi cao tới tám nghìn trượng không ai dám đụng tới.
Rầm!
Bầu hư không bùng nổ, một người mặc áo giáp màu vàng kim bước ra, trên đầu còn có sừng rồng, yêu khí ngút trời, phía sau có biển yêu khí cuộn trào dẫn theo đại quân đông nghịt trấn áp hư không.
Yêu Vương!
Tu sĩ tứ phương đột nhiên biến sắc.
Yêu Vương chinh chiến cửu tiêu, uy lực cái thế trấn áp thiên địa không ra lệnh giết chết Diệp Thành mà lại ném ánh nhìn lạnh lùng vào một hướng trong hư không.
Nơi đó, Huyết Khung đang dẫn theo quân thì có một người thanh niên bước ra, đầu lơ lửng đại chuông cổ xưa, đó là một người mặc chiến giáp, tóc đen nhánh, ánh mắt sáng như vì sao, và người đó không ai khác chính là Chu Thiên Dật của Đông Hoàng.
Phía sau hắn ta có vô số bóng người sát phạt tới, đó chính là đại quân Thiên Phủ Thần Triều của Đông Hoàng.
Yêu Tộc và địa quân Thiên Phủ Thần Triều mỗi người chiếm một hướng trong hư không đứng đối đầu với nhau, sát khí ngút trời, trông có vẻ như đang chuẩn bị đại chiến.
“Đúng là âm hồn không tan”, Yêu Vương hắng giọng lạnh lùng.
“Nếu như ngươi nhúng tay vào thì Thiên Phủ Thần Triều cũng không ngại mà khai chiến với Yêu Tộc trước đâu”, Chu Thiên Dật lãnh đạm lên tiếng, khí thế mạnh mẽ.
“Thiên Phủ Thần Triều, khẩu khí lớn lắm”, giọng nói lạnh lùng mang theo uy nghiêm vang vọng khắp đại địa, một bóng người vững chãi bước ra đứng sừng sững giữa hư không, mang theo khí thế thôn tính bát hoang, nếu nhìn kĩ thì chính là Vu Chú Vương.
“Vu Chú Tộc sao có thể để yên”, giọng nói đanh thép vang lên, Long Đằng hiện thân, phía sau hắn ta là chiến kì của thánh điện đang bay phấp phới, số lượng không đếm xuể
Vù! Vù….
Long Đằng vừa dứt lời, giữa đất trời đột nhiên vang lên tiếng lệ quỷ thét gào, tiếng ai oán khiến người ta rợn người.
Hôm nay đúng là náo nhiệt.
Giọng nói lãnh đạm vang khắp cửu tiêu, Phệ Hồn Vương cũng tới, ông ta bật cười, tiếng cười mang theo ma lực khiến người ta bàng hoàng kinh hãi.
Ông ta vừa đặt chân đến, một bóng hình khác xuất hiện giữa hư không, đây chính là Nam Minh Ngọc Thu khoác trên mình bộ chiến giáp.
Phía đông, biển huyết hải cuộn trào, một bóng hình vững chãi bước tới, phía sau người này xuất hiện dị tượng, đó là một cùng đất khô cằn màu máu, có thể trông thấy thây cốt chất thành núi, Huyết Vương đến rồi.