Bầu trời đêm thăm thẳm, những vì sao như những hạt cát bụi.
Diệp Thành và đạo thân Tinh Thần lần lượt đáp xuống một vùng hẻo lánh, thấy sau lưng không có cao thủ của Thị Huyết Điện đuổi theo mới thở phào nhẹ nhõm.
Lão Đại!
Đạo thân Tinh Thần quỳ phịch xuống đất, ôm đùi Diệp Thành khóc sướt mướt: “Cuối cùng cũng được gặp huynh”.
Diệp Thành chẳng thèm quan tâm, hắn trở tay lấy Hỗn Độn Thần Đỉnh ra.
Thấy vậy, giây trước đạo thân Tinh Thần còn khóc sướt mướt lúc này đã ngừng khóc, nhanh nhẹn đứng dậy xoa tay chạy tới trước Hỗn Độn Thần Đỉnh.
Thấy đạo thân Tinh Thần như thế, khoé miệng Diệp Thành giật giật, lão tử thật sự đã đánh giá cao ngươi rồi.
Theo một khía cạnh nào đó, đây là lần đầu tiên hắn gặp đạo thân Tinh Thần của mình, nhưng không biết vì sao nhìn đạo thân Tinh Thần, hắn chợt có xúc động muốn đá chết tên này.
“Tiểu Nguyệt Nguyệt, là ta đây, có nhớ ta không?”, đạo thân Tinh Thần hiển nhiên không phát hiện mặt Diệp Thành đã tối sầm cả lại, lúc này hắn ta đang bám vào Hỗn Độn Thần Đỉnh, vừa nhìn đã tìm được Thánh nữ Tinh Nguyệt ngay.
Nghe thấy tiếng gọi của đạo thân Tinh Thần, Thánh nữ Tinh Nguyệt đang ngồi bó gối trên đất quay đầu lại, hung dữ trừng mắt nhìn hắn.
Chính là hắn, người đã trói cô không chỉ một lần, nhất là khi nghe thấy hắn gọi Tiểu Nguyệt Nguyệt, cô còn muốn bóp chết hắn.
Tuy nhiên, oán thì oán, cô vẫn chưa đến mức hận đạo thân Tinh Thần.
Ít nhất khi cô bất lực và gặp nguy hiểm, tên nhìn như lưu manh ấy đã không màng sống chết một mình chạy tới cứu cô, tình cảm này trong thời buổi rối ren cũng là một sự ấm áp hiếm có.
Đột nhiên cô dời mắt, loáng thoáng còn có thể thấy ý cười dịu dàng.
Bên này, Diệp Thành đã nhẩm niệm đưa cô ra khỏi Hỗn Độn Thần Đỉnh.
Lần này đạo thân Tinh Thần dính chặt như keo, mà điều đáng nói là nụ cười của hắn rất xấu xa.
“Ngươi tránh ra”, Thánh nữ Tinh Nguyệt lại lườm đạo thân Tinh Thần lần nữa.
“Ồ ồ…”, đạo thân Tinh Thần lật đật gật đầu, ngoài miệng nói vậy nhưng chân hắn lại rất tự giác tiến về phía Thánh nữ Tinh Nguyệt một bước, đầu gật gù như tên lưu manh ngốc nghếch.
Thấy vậy, Thánh nữ Tinh Nguyệt dứt khoát mặc kệ hắn, nhìn Diệp Thành rồi chắp tay cúi đầu chân thành: “Đa tạ đạo hữu giúp đỡ”.
“Thánh nữ Tinh Nguyệt trở nên khách sáo từ bao giờ vậy?”, Diệp Thành mỉm cười, lấy tay gỡ mặt nạ xuống.
“Ngươi… Diệp… Diệp Thành?”, Thánh nữ Tinh Nguyệt ngây người.
“Chính là ta”.
“Chẳng phải ngươi… Ngươi đã chết rồi sao?”
“Đừng nói linh tinh, lão Đại của ta vẫn sống rất tốt”, đạo thân Tinh Thần lại bước tới, hơn nữa cũng rất tự giác cởi bỏ chiếc mặt nạ trên mặt mình.
Lần này vẻ mặt Thánh nữ Tinh Nguyệt trở nên cực kỳ đặc sắc.
Nói thật thì cô đã bị đạo thân Tinh Thần bắt cóc không chỉ một lần, nhưng đến giờ mới được thấy mặt hắn, khi thấy hắn giống hệt Diệp Thành, với định lực của cô mà cũng choáng váng.
Thế giới này làm sao vậy? Hai người khuấy động phong ba ở Đại Sở mấy ngày nay lại có diện mạo giống hệt nhau, đầu óc Thánh nữ Tinh Nguyệt hơi choáng váng.
“Hắn là huynh đệ ruột của ta”, thấy vẻ mặt đặc sắc của Thánh nữ Tinh Nguyệt, Diệp Thành không khỏi nở nụ cười.
Đương nhiên đây là lời Diệp Thành đã chuẩn bị từ trước, cũng chuẩn bị cho việc sau này đạo thân Tinh Thần đến Tinh Nguyệt Cung cầu hôn, dù sao hai thân phận là huynh đệ và đạo thân cũng không có khác biệt quá lớn.
Nghe Diệp Thành nói vậy, trong lòng đạo thân Tinh Thần cảm thấy ấm áp.
Hắn là đạo thân của Diệp Thành, tuy có tư duy độc lập nhưng dù sao cũng chỉ là đạo thân, không phải một người hoàn chỉnh, lấy thân phận đạo thân đi cầu hôn, Tinh Nguyệt Cung đồng ý mới lạ.
Nói thẳng ra thì lời của bản thể Diệp Thành ngày đó không phải chỉ nói chơi, hắn thật sự định trả tự do cho đạo thân.
“Được”, điều đáng ngạc nhiên là lần này Thánh nữ Tinh Nguyệt không từ chối.
“Chú ý an toàn”.
“Ta hiểu rồi”, hai người cùng gật đầu, sau đó bay lên hư thiên đi thẳng về hướng Tinh Nguyệt Cung.
Sau khi hai người đi, Diệp Thành vỗ vào Hỗn Độn Thần Đỉnh, thả tất cả những người có huyết mạch đặc biệt ở bên trong ra.