Không biết từ bao giờ Diệp Thành mới đứng dậy đi ra khỏi địa cung.
Bên ngoài địa cung, kẻ mạnh của Viêm Hoàng vội vàng qua lại, tất cả đều đang chuẩn bị rút về đại bản doanh của Viêm Hoàng.
Thánh Chủ!
Lại là kẻ mạnh của Viêm Hoàng, thấy Diệp Thành ra khỏi địa cung liền vội vàng đi đến dâng lên một miếng ngọc giản: “Đây là tin tức từ Nhân Hoàng vừa báo về, con trai của Triệu Hùng là Triệu Tử Vân bị nhốt ở Diêm La Sơn, bên trong miếng ngọc giản này có chứa địa đồ hướng về Diêm La Sơn và trận dung mà kẻ mạnh ở đó tạo dựng”.
“Diêm La Sơn?”, Diệp Thành nói rồi khẽ bóp nát miếng ngọc giản, “ta nghe nói đó là nơi mà năm xưa Thị Huyết Diêm La ngộ đạo”.
“Chính là nơi này”, người của Viêm Hoàng gật đầu, “bên trong có bố trí rất nhiều cấm chế đáng sợ, vả lại sức phòng ngự cũng vô cùng dị thường, Thị Huyết Điện nhốt Triệu Tử Vân ở đó có thể thấy bọn họ rất coi trọng việc này”.
“Hắn có huyết mạch đặc biệt”, Diệp Thành lên tiếng.
“Huyết mạch đặc biệt?”
“Sự việc đúng là không hề đơn giản như chúng ta nghĩ”, Diệp Thành nói ý tứ, “mục tiêu của bọn chúng là huyết mạch đặc biệt chảy trong người Triệu Tử Vân, nếu như ta đoán không nhầm thì Thị Huyết Điện cũng đang thu thập huyết mạch đặc biệt”.
“Nghe ý của Thánh Chủ thì còn có người từng thu thập huyết mạch đặc biệt sao?”, lão già nhìn Diệp Thành hỏi thăm dò.
“Người mà ta biết có Pháp Luân Vương và người của Huyết tộc”, Diệp Thành lên tiếng.
“Vậy bọn họ thu thập huyết mạch đặc biệt để làm gì?”
“Có lẽ là muốn tạo ra một loại huyết mạch mạnh hơn nhưng cũng không loại trừ mục đích khác”, Diệp Thành trầm ngâm, “nếu như ta đoán không nhầm thì bát Vương đều đang thu thập huyết mạch đặc biệt”.
“Vậy thì Thánh Chủ phải thật cẩn thận”, lão già của Viêm Hoàng nhìn Diệp Thành với vẻ mặt nghiêm túc.
“Muốn bắt ta thì phải trả giá bằng máu”.
“Vậy thì ta đi triệu tập kẻ mạnh của Viêm Hoàng cùng tới Diêm La Vương với Thánh Chủ”.
“Không cần đâu”, Diệp Thành khẽ xua tay, “mọi người chú tâm làm loạn, Triệu Tử Vân giao cho ta”.
“Nhưng mà…”
“Ta biết chừng mực”, Diệp Thành mỉm cười, “huống hồ ta còn chuẩn bị cho Thị Huyết Điện một món quá lớn”.
……
Rầm! Rầm! Đoàng!
Dưới đất trời liên tiếp vang lên tiếng nổ ầm vang.
Nhìn ra xa, đó là cả biển người đen kịt choán lấp cả bầu trời. Có lẽ vì người đông, khí thế mạnh mẽ nên có tác dụng trấn áp hư không.
Đội quân tu sĩ đó không cần phải nói cũng biết đó là đại quân của phân điện thứ chín.
Bọn chúng rất có nghị lực, truy đuổi từ Bắc Sở tới sơn mạch Hoàng Tuyền, từ sơn mạch Hoàng Tuyền đuổi tới Thiên Táng cổ thành, rồi lại từ Thiên Táng cổ thành vượt sơn mạch Hành Sơn, từ sơn mạch Hành Sơn đuổi tới thế giới người phàm, từ thế giới người phàm….
“Khốn khiếp, khốn khiếp, khốn khiếp!”, trên đường đi, Huyết Khung tôi độc gằn lên.
Ông ta đã phẫn nộ tới cực điểm nhưng không phải vì Hạo Thiên thế gia mà vì những phân điện khác của Thị Huyết Điện, nếu như bọn họ dốc sức ngăn chặn Hạo Thiên thế gia thì nói không chừng Hạo Thiên thế gia đã bị tiêu diệt rồi.
Thế nhưng cũng vì những điện chủ khác bằng mặt nhưng không bằng lòng nên mới khiến ông ta vất vả cả chặng đường truy đuổi.
Vả lại điều đáng giận nhất chính là cả chặng đường truy đuổi nhưng không hề thấy dấu vết Hạo Thiên thế gia đâu.
“Rõ ràng bọn họ đang tính kế với Điện Chủ”, mấy thống lĩnh hằn học lên tiếng.
“Im hết cho ta”, Huyết Khung nghiến răng trông như ác ma, trong ánh mắt rõ vẻ điên cuồng phẫn nộ, “dám tính kế sau lưng ta, mặc dù nhiệm vụ thất bại nhưng bọn chúng cũng không yên đâu”.
“Điện Chủ, phát hiện phía trước có Truyền Tống Trận”, một người mặc y phục đen bay tới.
“Thế giới người phàm sao có thể có Truyền Tống Trận?”
“Nhất định có kẻ đứng đằng sau giúp đỡ bọn chúng”, có người hắng giọng lạnh lùng, “dám xây Truyền Tống Trận ở thế giới người phàm, bọn chúng nhất định tốn bao tâm huyết”.
“Còn ngây ra đấy làm gì, truy đuổi cho ta”, Huyết Khung điên cuồng lập tức sát phạt về phía trước.
“Điện Chủ, không được”, vài thống lĩnh vội kéo Huyết Khung lại.
“Cút”.
“Lẽ nào Điện Chủ quên đi vết xe đổ trước đó sao?”, vài thống lĩnh nhất mực kéo Huyết Khung lại, thậm chí bọn họ còn ôm lấy chân Huyết Khung.
Tất cả đều sợ rằng Huyết Khung đã bị cơn phẫn nộ choán lấp cả tâm trí, nhưng bọn họ hãy còn tỉnh táo, mỗi lần nhìn thấy Truyền Tống Trận, bọn họ đều vô thức nghĩ tới cảnh tượng vỡ tan bên trong Truyền Tống Trận, cảnh tượng đó thực sự quá tàn khốc.
“Không ngờ lại tự tạo thành một thế giới”, Diệp Thành mở Tiên Luân Nhãn, hắn nheo mắt nhìn rặng núi trước mặt.
Dưới Tiên Luân Nhãn, Diêm La Sơn không thể che giấu bất cứ thứ gì, mặc dù đây là một rặng núi nhưng lại có màu đỏ máu, cả ngọn núi như chìm trong biển máu, trong lúc này còn có thể nghe ra được tiếng ai oán rít lên cùng với từng cơn gió.
“Khi thiên trận pháp thật huyền diệu”, Diệp Thành bất giác thở dài, nếu không phải hắn có Tiên Luân Nhãn thì e rằng cũng không thể phát hiện được manh mối gì ở đây.
Vả lại điều khiến hắn kinh ngạc không chỉ có vậy mà là rặng núi màu đỏ máu này bị một lớp kết giới vô hình che lấp, sức mạnh phòng ngự đáng sợ đến mức không phải đại quân tu sĩ nào cũng có thể phá vỡ.