Tiên Võ Đế Vương

Chương 1196: Phong Thần Quyết! 



Giết! 

 Chiến! 

 Sau một chiêu đối kháng bằng thần thông nghịch thiên, hai người đồng thời lao về phía đối phương từ hai hướng Đông và Tây của hư thiên. 

 Trận chiến càng lúc càng ác liệt, trời sập đất lìa, cảnh tượng vô cùng hùng vĩ, máu tươi trút xuống như mưa. 

 Đây là lần đầu tiên Diệp Thành thực sự chiến đấu bằng toàn bộ sức lực kể từ khi tiến đến cảnh giới Chuẩn Thiên, thực lực của ông lão áo gai vượt xa dự đoán của hắn, dù hắn có khả năng hồi phục kinh người nhưng cũng không chống đỡ nổi đòn tấn công của ông ta. 

 Ở phía đối diện, ông lão áo gai còn ngạc nhiên hơn. 

 Ông ta đâu chỉ là đánh giá thấp Diệp Thành mà là đánh giá hắn quá thấp, với sức chiến đấu của ông ta mà chỉ khiến hắn bị thương chứ không bị thương nặng, điều này khiến ông ta cảm thấy lực bất tòng tâm. 

 “Lão tổ đã hấp thu quá nhiều sinh linh, chiến đấu lâu chắc chắn sẽ phải hứng chịu phản phệ”, trong thung lũng, vẻ mặt Tư Đồ Minh cực kỳ nghiêm trọng. 

 Trong lòng thầm nghĩ như vậy, hắn ta lập tức gọi linh hồn ra hoá thành phù văn rồi bay thẳng lên trời, có vẻ đang định gọi quân viện binh. 

 Tuy nhiên khi hồn hắn ta vừa bay ra khỏi thung lũng đã bị một chiếc đại đỉnh khổng lồ nghiền thành tro bụi, đại đỉnh đó không cần nói cũng biết chính là Hỗn Độn Thần Đỉnh của Diệp Thành. 

 Nếu đã đến đây vì Tư Đồ Minh thì đương nhiên Diệp Thành sẽ không cho bọn họ bất kỳ cơ hội nào, bao gồm cả việc Tư Đồ Minh âm thầm tìm cứu viện. 

 Đáng chết! 

 Khuôn mặt Tư Đồ Minh trở nên dữ tợn hơn nhiều khi thấy linh hồn đi cầu cứu của mình bị chặn lại. 

 Hắn ta lại trở tay lấy sát kiếm ra rồi trốn vào không gian hư vô, di chuyển trong không gian đó đi về phía Diệp Thành. 

 “Định đánh lén à?”, Diệp Thành hừ lạnh, một chưởng xẹt qua bầu trời, nghiền nát khiến hư không sụp đổ tại chỗ. 

 Phụt! 

 Tư Đồ Minh đang di chuyển trong không gian hư vô còn chưa kịp ra tay đã bị một chưởng của Diệp Thành đánh lùi, vừa đứng vững đã bị Hỗn Độn Thần Đỉnh hút vào, trấn áp bên trong. 

 “Ngươi thật đáng chết”, thấy Tư Đồ Minh bị trấn áp, ông lão áo gai càng tức giận, tiếng hét như tiếng sấm. 

 “Trong tay ông và ta đều dính máu của người vô tội, không có ai đáng chết hay không đáng chết cả”, giọng Diệp Thành vang vọng, đòn tấn công lại càng thêm bá đạo, hắn chỉ muốn đánh nhanh thắng nhanh, vì hắn không rảnh để lãng phí thời gian ở đây. 

 So với hắn, ông lão áo gai liên tục bị đẩy lùi. 

 Tuy ông ta đã sử dụng cấm thuật để quay lại tuổi xuân, nhưng dù sao thọ nguyên đã cạn kiệt, lại chiến đấu thời gian dài với Diệp Thành nên ông ta cũng dần rơi vào thế yếu, đến bây giờ thì đã hoàn toàn bị áp chế. 

 “Ta sẽ còn quay lại”, cuối cùng ông lão áo gai lựa chọn rút lui, một chưởng đẩy lùi Diệp Thành rồi xoay người chạy trốn. 

 “Sao? Ông còn muốn chạy à?”, Diệp Thành cười khẩy, bước ra một bước chắn trước mặt ông ta, một đao chém ông ta bay ra ngoài. 

 Phong Thần Quyết! 

 Phía sau hắn, nhất khí hoá tam thanh đạo thân xông lên, một kiếm Phong Thần nhanh như chớp. 

 Sắc mặt ông lão áo gai thay đổi đáng kể, ông ta vội vàng di chuyển bước chân. 

 Chặn! 

 Cùng lúc đó, Diệp Thành sử dụng bí pháp cấm chế, chặn lại bước chân của ông lão áo gai, tuy chỉ ngăn được không đến một phần ba giây nhưng cũng đủ để đạo thân tuyệt sát. 

 “Không… không… không…”, ông ta biến sắc, hai mắt lồi lên. 

 Tuy nhiên dù ông ta có gào thét thế nào thì đạo thân vẫn không chút thương hại. 

 Phụt! 

 Máu bắn tung toé, đan hải của ông lão áo gai bị một kiếm của đạo thân đâm xuyên. 

 A! 

 Tiếng hét của ông ta thê lương, đan hải đã bị phế, linh lực như nước tràn bờ đê, điên cuồng trút ra ngoài. 

 Không chỉ vậy, linh lực và tu vi đều bị phế nên khuôn mặt trẻ trung của ông ta cũng già đi nhanh chóng, không còn bí pháp hỗ trợ, ông ta lại trở về hình dáng ban đầu. 

 Phù! 

 Thấy ông lão áo gai đã bị phế, Diệp Thành mới thở phào nhẹ nhõm, hắn phất tay giam giữ ông ta trên hư thiên. 

 Sưu thần! 

 Không cần suy nghĩ nhiều, Diệp Thành lập tức sử dụng thuật sưu thần, phá vỡ cấm chế trên linh hồn rồi cướp đi toàn bộ ký ức của ông ta. 

 Phong ấn! 

 Sau khi lấy được trí nhớ của ông lão áo gai, Diệp Thành phong ấn ông ta ngay tức khắc. 

 Ông ta vẫn chưa thể chết, người có vai vế như ông ta chắc chắn có ngọc bài linh hồn ở Thị Huyết Điện, nếu ông ta chết khẳng định Thị Huyết Điện sẽ náo loạn, đây không phải điều hắn muôn thấy, hắn còn đang định mượn thân phận tôn quý của ông ta để chơi lớn một phen đây. 

 “Không ngờ lại ngang hàng vai vế với Thái thượng lão tổ của Thị Huyết Điện”, chừng năm giây sau, Diệp Thành đã tiêu hoá hết ký ức của ông lão áo gai, hắn chầm chậm mở mắt nhưng vẻ mặt vẫn còn thảng thốt. 

 “Hôm nay thật sự đã làm một chuyện lớn kinh thiên động địa”, Diệp Thành cảm thấy không chân thực lắm, một ông lão tám trăm tuổi bị hắn phế, nếu tin này truyền ra ngoài đa phần mọi người đều sẽ không tin. 

 “Thánh chủ”, khi Diệp Thành còn đang cảm thán thì Lưu Năng đã lại chạy tới. 

 “Mẹ kiếp!”, ông ta vừa xuất hiện, còn chưa kịp nói câu thứ hai đã không nhịn được bật thốt tiếng chửi thề, bởi vì ông ta đã nhìn thấy ông lão áo gai vừa bị Diệp Thành phế. 

 “Ông biết ông ta?”, Diệp Thành thản nhiên ném ông lão áo gai vào trong đại đỉnh. 

 “Có thể không biết sao?”, Lưu Năng tặc lưỡi: “Ông ta là Diêm tôn của Thị Huyết Điện! Năm xưa khi ta còn ở cảnh giới Nhân Nguyên thì ông ta đã cảnh giới Chuẩn Thiên rồi. Thánh chủ có cần lợi hại đến vậy không?” 

 “May mắn, may mắn thôi”, Diệp Thành ho khan. 

 “Đây không phải may mắn”, Lưu Năng vẫn không thể bình tĩnh được, vẻ mặt cũng thay đổi. Thế giới này làm sao vậy, thanh niên trước mặt ông mới chỉ hai mươi tuổi thôi! 

 “Ông chạy từ xa tới đây không phải chỉ để khen ta đấy chứ?” 

 “Suýt thì quên mất chuyện chính”, Lưu Năng ngượng ngùng ho khan một tiếng: “Điện chủ chín đại phân điện của Thị Huyết Điện đều bị Thị Huyết Diêm La đánh rồi, tám đại điện chủ khác đều đã về nhà, còn Huyết Khung thì đương nhiên lại tiếp tục truy tìm tung tích của Hạo Thiên thế gia”. 

 “Hạo Thiên thế gia đến đâu rồi?”, Diệp Thành vừa xé chiếc áo dính máu xuống vừa hỏi. 

 “Vừa ra khỏi Long Khê Cổ Địa, họ thật sự rất thận trọng, để tránh một thành cổ nhỏ mà đi vòng hơn tám mươi nghìn dặm, nhưng cũng may đoạn đường này họ không gặp nguy hiểm gì, vào được thế giới phàm trần chỉ là vấn đề thời gian thôi”. 

 “Vẫn chưa thể yên tâm được!”, Diệp Thành hít sâu một hơi: “Thị Huyết Điện rất nhiều nhân tài, không ít người hiểu binh pháp, muốn đoán ra hướng đi của Hạo Thiên thế gia cũng chỉ là vấn đề thời gian”. 

 “Chẳng phải còn có chúng ta sao? Tiếp tục gây rối thôi”, Lưu Năng cười toét miệng: “Một khắc trước, chúng ta vừa mới phá huỷ một phân các của Thị Huyết Điện, cướp được rất nhiều bảo bối tốt”. 

 “Lưu Năng à, thật ra có chuyện này ta vẫn luôn muốn hỏi ông”, Diệp Thành sờ cằm nhìn Lưu Năng: “Sao lần nào ông cũng có thể chuẩn xác tìm được vị trí của ta vậy?” 

 “Thánh chủ đã nghe nói đến nhất mạch Tầm Long bao giờ chưa?”, Lưu Năng mỉm cười nhìn Diệp Thành. 

 “Nhất mạch Tầm Long”, Diệp Thành nhướng mày nhìn Lưu Năng: “Cũng là một nhánh của Long tộc à?” 

 “Không phải”, Lưu Năng ho khan: “Không giấu gì Thánh chủ, tổ tiên nhà ta chuyên đi trộm mộ, nhưng gọi một cách hoa mỹ là tầm long, tìm người tìm mộ là thiên phú thần thông của gia tộc chúng ta, còn về huyền cơ của thần thông này thì thứ cho thuộc hạ không thể nói, điều này trước nay chúng ta không truyền ra ngoài”. 

 “Đại Sở đúng là nhiều nhân tài!”, Diệp Thành cảm thán: “Nghề này của gia tộc các ông cũng không tệ”. 

 “Đợi xong chuyện ở Bắc Sở ta sẽ nghiên cứu chuyên sâu, nhưng Thánh chủ hãy cho ta thời gian”. 

 “Ông làm việc đi! Chú ý an toàn”, Diệp Thành còn đang trầm tư suy nghĩ, nhẹ nhàng phất tay. 

 Lưu Năng không nói thêm gì nữa chỉ lặng lẽ thở dài rồi xoay người biến mất. 

 “Sức mạnh kỳ lạ”, sau khi Lưu Năng đi, Diệp Thành vẫn đứng ở đó, ánh mắt loé lên tia sáng bất định: “Sư phụ, quả nhiên người có cất giấu bí mật, là đồ nhi đã đánh giá thấp người”.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.