Tiên Võ Đế Vương

Chương 1187: Có biết là thế lực nào không?



“Các ngươi tiếp tục đi”, dưới ánh mắt kinh ngạc ngỡ ngàng của mọi người, Diệp Thành thản nhiên phất tay rồi vác Tiết Lâm ra khỏi tửu lâu. 

 Tuy nhiên hai ba giây sau, hắn lại quay trở về, nhìn những người trong tửu lâu một cách rất nghiêm túc: “Phiền các vị đạo hữu báo tin cho Thị Huyết Điện, bảo bọn họ chuẩn bị tiền, đợi khi nào rảnh ta sẽ đến lấy”. 

 Nói xong hắn phất tay áo, rời đi trông rất phong độ. 

 Mãi đến bốn năm giây sau khi hắn rời đi, người trong tửu lâu mới đưa mắt nhìn nhau, ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta. 

 “Lão phu nhẩm tính rồi, đây hẳn là bắt cóc đấy”, một lão bối tu sĩ trông khá giảo hoạt vuốt râu nói. 

 Ngay khi lời này vừa thốt ra, tất cả ánh mắt trong tửu lâu đều đồng loạt nhìn về phía ông ta, ai cũng mang vẻ mặt đầy ẩn ý: Ông tính cũng chuẩn đấy. 

 Chẳng mấy chốc, tin tức ở đây như được chắp thêm cánh truyền khắp Bắc Sở. 

 Ngay lập tức, vùng đất này trở nên sục sôi. 

 Bao nhiêu năm nay, đây là lần đầu tiên có người dám bắt cóc đệ tử của Thị Huyết Điện, hơn nữa còn bắt cóc một cách ngang nhiên như vậy. 

 Nhưng nghĩ lại chuyện hôm qua thì họ lại thấy bình thường, đã có người dám giết trưởng lão của Thị Huyết Điện ngay trước mặt bao người, so ra thì chuyện bắt cóc này chỉ như trò đùa trẻ con. 

 Giờ phút này, trong đại điện của Thị Huyết Điện chật kín người, đếm kỹ thì thấy có hơn trăm người, khí tức của ai cũng hùng hậu, tu vi của ai cũng ở cảnh giới Chuẩn Thiên. 

 Thân phận của những người này không đơn giản, họ là những người giữ chức vụ cao của rất nhiều thế lực ở Bắc Sở, về phần vì sao họ lại tập trung ở Thị Huyết Điện thì đương nhiên là liên thủ cùng nhau tiến về phía Nam. 

 “Mục đích của lần Nam tiến này là tiêu diệt Thiên Đình của Nam Sở, mong các vị đạo hữu thành tâm hợp tác”, Thị Huyết Diêm La ngồi ở vị trí trên cao, giọng nói vang vọng khắp đại điện, tràn đầy uy nghiêm vô thượng. 

 “Điện chủ, không phải ta tự hạ thấp uy danh của mình”, một lão tổ của thế gia ẩn thế nhẹ nhàng vuốt râu: “Nhưng Nam Sở bây giờ không giống trước kia, chúng ta vội vàng hợp lực thế này thực lực sẽ giảm đi rất nhiều, nếu muốn tiêu diệt Thiên Đình của Nam Sở thì cần phải bàn tính kỹ hơn”. 

 “Nói thật, cho dù chúng ta hợp lực thì thực lực cũng chỉ ngang với Thiên Đình mà thôi”, một lão tổ của gia tộc khác suy tính: “Muốn hoàn toàn tiêu diệt Thiên Đình, tốt nhất nên kêu gọi thêm nhiều thế lực cùng tham gia, chúng ta cần thực lực tuyệt đối để áp chế”. 

 “Lời của hai vị đạo hữu không phải không có lý”, Thị Huyết Diêm La cười nhạt: “Nhưng các vị đừng quên Diệp Thành đã chết, Thiên Đình của Nam Sở như rắn mất đầu, sức chiến đấu của chúng cũng giảm đi rất nhiều, tập kích bất ngờ chắc chắn sẽ có hiệu quả không ngờ đến”. 

 Nói đến đây, Thị Huyết Diêm La lại mỉm cười, khoé miệng mang theo nụ cười giễu cợt: “Binh gia hữu vân, minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, cho dù không đấu lại bọn chúng cũng phải ngăn chúng xây tường thành. Trận chiến này chúng ta chiếm lợi thế tuyệt đối, tiến công lúc nào, tiến công ở đâu, quyền chủ động nằm trong tay chúng ta. Ta không tin chúng có thể giữ được biên giới hơn ba triệu dặm gió thổi không lọt”. 

 “Ta hiểu ý của điện chủ, chúng ta đi quấy nhiễu chúng chứ gì!”, một ông lão gầy gò nở nụ cười để lộ hai hàm răng trắng bóc: “Chiến lâu sẽ kiệt sức, lúc đó mới là trận quyết chiến thực sự”. 

 “Huyết Linh đạo hữu nhìn thật thấu đáo, trận chiến này chúng ta…”, Thị Huyết Diêm La còn chưa kịp nói hết lời thì đã bị một người mặc đồ đen xông vào cắt ngang. 

 “Có chuyện gì?”, Thị Huyết Diêm La trầm giọng hỏi. 

 “Bẩm điện chủ, Tiết… Tiết Lâm bị bắt cóc rồi ạ”. 

 “Bị bắt cóc?”, giọng Thị Huyết Diêm La trở nên lạnh băng, ông ta nhìn chằm chằm khiến người mặc đồ đen sởn gai ốc. 

 “Ở thành Cửu Thiên, bị… bị một người thần bí bắt cóc ạ”, người nọ run rẩy, không dám thở mạnh: “Trước khi đi người đó còn bảo… bảo Thị Huyết Điện chuẩn bị tiền”. 

 “Phản rồi, tạo phản rồi”, Thị Huyết Điện tràn ngập tiếng mắng chửi giận dữ. 

 “Báo cáo!”, lại thêm một người mặc đồ đen nữa hoảng hốt chạy vào đại điện: “Điện chủ, mỏ linh thạch của chúng ta ở Thương Nguyệt Cổ Địa bị… bị cướp sạch rồi, tổn thất nặng nề”. 

 “Huyết Thương làm ăn kiểu gì vậy hả?”, Tiết Lâm vừa xảy ra chuyện, bây giờ lại có tin dữ khiến cho Thị Huyết Diêm La vô cùng tức giận. 

 “Sự việc xảy ra đột ngột, phía trưởng lão Huyết Thương cũng bị đánh trở tay không kịp”, người áo đen vội vàng nói. 

 “Có biết là thế lực nào không?”, Thị Huyết Diêm La lạnh lùng hỏi. 

 “Không… Không biết ạ”. 

 “Vậy thì tra cho ta”, Thị Huyết Diêm La hét lên như sấm rền: “Ta muốn xem là kẻ nào không biết sống chết, tra ra được không cần báo cáo, dù là ai cũng tiêu diệt tại chỗ cho ta”. 

 “Báo cáo!”, Thị Huyết Diêm La vừa dứt lời, lại có người áo đen nữa chạy vào đại điện. 

 “Nói”. 

 “Căn cứ của Thị Huyết Điện ở Bắc Thượng Cổ Địa đã bị phá huỷ”, người này vội vã nói: “Huyết Thương trưởng lão bị giết ngay tại chỗ, Bắc Thượng Cổ Địa đã… đã trở thành một… một đống đổ nát”. 

 “Khốn kiếp”, Thị Huyết Diêm La phẫn nộ đập mạnh xuống chiếc bàn ngọc bên cạnh khiến nó vỡ nát. 

 “Báo cáo”, ông ta vừa dứt lời, người áo đen thứ tư chạy vào, hơn nữa giọng điệu còn rất gấp gáp: “Báo cáo điện chủ, phân các của Thị Huyết Điện ở Vân Táng Cổ Địa bị… bị phá huỷ rồi, cây Thị Huyết Linh Lung cũng bị đào cả rễ”. 

 “Cái gì?”, Thị Huyết Diêm La đứng bật dậy, vẻ mặt trở nên dữ tợn, có vẻ ông ta rất coi trọng cây Thị Huyết Linh Lung đã bị đào đi ấy. 

 “Báo cáo”, Thị Huyết Diêm La đúng là không nên lên tiếng, lời ông ta vừa dứt lại có người mặc đồ đen thứ năm chạy vào. 

 “Lần này lại là gì nữa!”, Thị Huyết Diêm La hung dữ nhìn người nọ. 

 “Thị… Thị Huyết Trì của Linh Càn Cổ Địa bị… bị hút cạn rồi ạ”. 

 “Khốn kiếp”, Thị Huyết Diêm La hoàn toàn nổi giận giống như con sư tử điên, tiếng hét như sấm, chấn động cả đại điện: “Điều tra, điều tra thật kỹ cho ta”. 

 Thấy Thị Huyết Diêm La gầm lên như một con chó điên, thành viên của các thế gia ẩn thế trong điện đều đưa mắt nhìn nhau. 

 “Xem ra có thế lực thần bí nhắm vào Thị Huyết Điện rồi”, có người trầm ngâm lên tiếng. 

 “Điều ta tò mò là thế lực nào lại có thể liên tiếp làm ra hành động lớn như thế”. 

 “Khả năng cao là người của Thiên Đình ở Nam Sở”, một ông lão khẽ vuốt râu: “Đại Sở hiện nay cũng chỉ có họ dám gây chuyện với Thị Huyết Điện, hơn nữa Diệp Thành lại vừa chết ở Bắc Sở, bọn họ có đủ lý do để báo thù”. 

 “Ngoài Thiên Đình của Nam Sở cũng có thể là tám vị vương, nhưng khả năng này không lớn lắm, dù sao cũng còn có hậu duệ của các vị hoàng đế giữ chân”. 


 Nhưng vừa ra khỏi Thị Huyết Điện thì người của các gia tộc đã vây quanh họ: “Lão tổ, xảy ra chuyện rồi”. 

 “Không có quy củ gì cả”, đám lão tổ trầm giọng hỏi: “Có chuyện gì mà hốt hoảng thế?” 

 “Mỏ linh thạch… bị cướp rồi ạ”. 

 “Cái gì?”, sau đó là một loạt tiếng hét giận dữ, các lão tổ đồng loạt bước lên hư thiên, ai nấy đều chạy nhanh hơn cả thỏ.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.