Tiên Võ Đế Vương

Chương 1149: Xuống đi! 



“Rồi có ngày ta sẽ tới tìm ngươi”, Đại Sở Hoàng Yên ở cách xa đó nhìn Diệp Thành rồi cũng biến mất trong tấm mắt, thần thái của một nữ nhân như cô thực sự hiếm có trong thiên hạ. 

 “Già rồi, già rồi”, Đế Phạn cũng quay người đi, bước đi run rẩy, bóng hình có phần lom khom. 

 Nhìn Đế Phạn, Diệp Thành thở dài rồi hướng ánh mắt sang người cuối cùng, Nam Minh Ngọc Thu. 

 Cô vẫn đứng giữa hư không, thần thái lúc đờ đẫn lúc nhanh nhẹn rất dị thường. Diệp Thành dùng Tiên Luân Nhãn nhìn thấu được chút huyền cơ. Đúng như Chu Thiên Dật nói, Nam Minh Ngọc Thu quả thực thiếu đi phần hồn, và phần hồn đó nhất định còn ở trong Thập Vạn Đại Sơn. 

 “Rồi có ngày ta sẽ tới tìm ngươi”, cuối cùng, Nam Minh Ngọc Thu cũng lên tiếng sau đó quay người bước vào hư không, mặc dù giọng nói của cô rất dễ nghe nhưng lại khô khan không mang theo chút tình cảm con người. 

 “Cô có thể không cần đến”, Diệp Thành ho hắng, không lâu nữa bọn họ sẽ lại tới đây tụ họp cùng Diệp Thành tới Thập Vạn Đại Sơn tìm tông tích của các vị Hoàng trong sử sách. 

 Xuống đi! 

 Hằng Nhạc Chân Nhân vỗ vai Diệp Thành. 

 Diệp Thành không nói gì, sắc mặt với ý cười cũng biến mất như thể hắn biết được ý tứ trong lời nói của Hằng Nhạc Chân Nhân. 

 Chính Dương Tông bị diệt rồi, Pháp Luân Vương chết rồi, đại quân Âm Minh bị phá, bát Vương rút lui, hậu duệ của các vị Hoàng cũng đã rời đi nhưng sự việc vẫn chưa kết thúc ở đó. 

 Không lâu sau đó, Hằng Nhạc, Viêm Hoàng, Thanh Vân, Đan Thành, các lão bối của các thế gia đã tụ họp lại bên trong đại điện bị tàn phá của Chính Dương Tông, đến cả Cơ Tuyết Băng, Dạng Chấn cùng rất nhiều trưởng lão quy phục của Chính Dương Tông cũng có mặt. 

 Còn bên dưới đại điện chính là những bóng hình bị tiên thừng trói lại và bị cấm cố ở đó, nếu nhìn kĩ thì đó chẳng phải là Thành Côn và Ân Trụ sao? 

 “Còn lời di ngôn gì không?”, Diệp Thành tay cầm sát kiếm đứng đó, ánh mắt lạnh lùng không ưu sầu cũng không mừng vui. 

 Người bị trói trước mặt hắn vào đúng một năm trước chính là sư bá, sư tổ của hắn nhưng hiện giờ lại trở thành kẻ bị giam giữ dưới tay hắn. Cảnh tượng này không khỏi khiến người ta thở dài, cảm khái về sự vô thường của thế sự. 

 “Ngưu Thập Tam là do ngươi giết?”, Thành Côn lên tiếng, mái tóc buông xoã, khuôn mặt không còn tôi độc mà bình tĩnh đến mức khiến người ta phải sợ hãi, ông ta dù đối mặt với cái chết cũng không tỏ ra sợ hãi, lúc này ông ta vẫn giữ cho mình cái uy nghiêm của một người làm chưởng giáo. 

 “Là ta”, Diệp Thành lên tiếng với giọng lãnh đạm. 

 “Trong cuộc so tài tam tông ngươi giở trò phải không?” 

 “Là ta”. 

 “Hai đại quân của Chính Dương Tông ta cũng do ngươi diệt?” 

 “Là ta”. 

 Cả hai một người hỏi một người đáp, từ đầu tới cuối giọng nói cả hai đều hết sức lãnh đạm khiến người ngoài nhìn vào không thể nghĩ đó là cuộc trò chuyện của hai kẻ là thù địch với nhau mà giống như hai cố hữu. 

 Không biết từ bao giờ, bầu không khí im ắng trong đại điện mới bị phá vỡ bởi tiếng bật cười của Thành Côn, có một số việc ông ta rõ ràng biết là Diệp Thành làm nhưng vẫn tự lừa mình lừa người, muốn nghe thấy lời thừa nhận do chính Diệp Thành nói ra. 

 Hôm nay ông ta đã có được đáp án nhưng lại cảm thấy mình thật nực cười. 

 Nam Sở, Cương Vực rộng lớn thế nào, Chính Dương Tông hùng hậu thế nào, ấy vậy mà chỉ trong vòng một năm trời lại bị một tên đệ tử chẳng là gì khuấy đảo, cả Nam Sở, nhất điện tam tông đều trong lòng bàn tay hắn, đây là khí phách, thủ đoạn và lòng dạ của một vị Hoàng nên có khi còn trẻ. 

 Mặc dù vậy nhưng Thành Côn vẫn cười hết sức thản nhiên để che đậy sự sai lầm của mình, ông ta vẫn cố gắng giữ lại cho mình chút cao ngạo cuối cùng. 

 Ông ta biết mình sai, sai một cách khó tin nhưng sự cao ngạo của một kẻ mạnh không cho phép ông ta thừa nhận, cũng không cho phép ông ta thể hiện bất cứ sự hối hận nào. Ông ta là chủ của một tông, từng là người nắm quyền lực mạnh nhất ở Nam Sở, ông ta có thể chết nhưng nhất định phải giữ thể diện cho tới khi chết. 

 “Thắng làm vua thua làm giặc, chết là chết”, so với Thành Côn mà nói thì Ân Trụ và những lão tổ của Chính Dương Tông lại bật cười tôi độc hơn, mặc dù bị phong ấn nhưng mái tóc của họ đang nhanh chóng bạc đi, đây chính là đang hoá đạo. 

 Có điều bên trong đại điện không một ai ngăn cản, bọn họ đã thua rồi, tự kết liễu có lẽ là lựa chọn tốt nhất vào lúc này. 

 Chỉ trong mươi giây mà thôi, hàng trăm bóng hình bị phong ấn đều hoá thành tàn tro bay đi theo gió. 

 Bọn họ đều là những nhân vật dứng đầu của Chính Dương Tông, là những kẻ mạnh có thể khiến trời rung đất chuyển nhưng trước khi chết lại thẳng thắn như vậy thì có lẽ khi bước đi trên con đường này bọn họ đã nhìn thấu điểm này rồi. 

 Lúc này, bên trong đại điện chỉ còn lại một mình Thành Côn đứng đó, cơ thể ông ta đứng thẳng giống như bia đá, có lẽ theo ông ta thấy thì phần lưng của mình chưa bao giờ thẳng tới mức này. 

 Vút! 

 Diệp Thành giơ tay định chém nhát kiếm tới trước mặt Thành Côn, “lên đường bình an”. 

 Thành Côn nói một câu rồi từ từ rút sát kiếm trước mặt lên, ông ta chậm rãi quay người đi ra khỏi đại điện, thân hình rất thẳng, bước đi vững vàng, mãi tóc tung bay nhưng bóng lưng lại run rẩy. 

 Không biết từ bao giờ ông ta mới dừng lại đứng ở nơi rất cao nhìn xuống Chính Dương Tông hoang tàn bên dưới, ông ta từng là kẻ thống trị nơi này, mỗi một điện một núi, mỗi nhành cây ngọn cỏ nơi đây đều hết đỗi quen thuộc với ông ta. 


 Haiz! 

 Nhìn cảnh chưởng giáo một tông cứ thế bỏ mạng, các đệ tử và trưởng lão của Chính Dương Tông bất giác thở dài. 

 Đây là chiến tranh, thắng làm vua thua làm giặc, mặc dù tàn khốc nhưng đó lại là hiện thực. 

 Tam tông thống nhất rồi!

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.