Khi mọi người đang nói chuyện thì trong biển lôi vọng lại tiếng động lớn, ma quang đen kịt bay thẳng lên trời, hư không bị va vào tạo ra một lỗ hổng.
Ngay lập tức, một luồng uy lực kinh thiên động địa xuất hiện, nhưng nó rất không ổn định, lúc ẩn lúc hiện khiến cho bầu trời, biển sấm sét và cả thiên địa đều như muốn sụp đổ, tiếng ầm đinh tai nhức óc.
“Cảnh… Cảnh giới Thiên?”, phía dưới, ánh mắt của liên quân tứ phương đồng loạt tập trung vào Ma Vương Quỳ Vũ Cương, toàn thân ông ta tản ra khí tức ác sát, ma quang vọt thẳng lên trời, ngoại đạo pháp tướng đội trời đạp đất, giống như bậc hoàng đế vô thuợng.
“Đây là dấu hiệu trước khi đột phá!”, Đao Hoàng nhìn chằm chằm biển lôi, vẻ mặt nặng nề chưa từng có.
“Nếu ông ta đột phá được cảnh giới Thiên, vậy sẽ là một tai họa lớn đối với chúng ta”, giọng điệu của Độc Cô Ngạo vô cùng nặng nề.
“Không ngờ lại có thể đột phá áp chế đạo lạc ấn của Viêm Hoàng”, vẻ mặt chư hùng Viêm Hoàng đều tái nhợt, họ biết rõ Quỳ Vũ Cương tới cảnh giới Thiên có ý nghĩa gì. Năm xưa Viêm Hoàng mạnh mẽ trấn áp Ma Vực, bây giờ nếu Quỳ Vũ Cương trở thành Hoàng đế, vậy thì người đầu tiên bị xử lý chính là thế hệ sau của Viêm Hoàng.
“Không ngờ thật sự có thể đột phá”, Diệp Thành vẫn đang chiến đấu với cửu Hoàng, vẻ mặt chợt trở nên nghiêm nghị tột đỉnh.
“Vẫn thiếu một chút nữa”, Thái Hư Cổ Long ung dung lên tiếng: “Sức chiến đấu của họ ngang nhau, đều là tài năng vô song, nhưng có vẻ Ma Vương may mắn hơn một chút nên mới tìm được cơ hội đó”.
“Không thể, không thể nào”, so với phía Diệp Thành thì sắc mặt phía Quỷ Vương, Phệ Hồn Vương, Huyết Vương, Yêu Vương, Vu Chú Vương lại thoáng chốc đồng thời trở nên hung ác, dữ tợn.
Bọn họ đều là đế vương vô song, tự coi mình là vô địch thiên hạ, khi xưa tranh đoạt thiên hạ với Hoàng đế các triều đại, không phải bọn họ không mạnh bằng Hoàng đế, mà là thiếu cơ hội, chính cơ hội đó khiến cho bọn họ lỡ mất dịp tốt, trở thành niềm hối tiếc cả đời.
Bọn họ tự nhận mình là vô địch thiên hạ, nhưng lần này bọn họ lại sắp phải thất bại một lần nữa, bởi vì Ma Vương Quỳ Vũ Cương đã sắp đột phá được tầng xiềng xích ấy.
Còn bọn họ đã chờ đợi cả nghìn năm lại chuẩn bị một lần nữa trôi theo dòng nước, bọn họ đã trải qua những thăng trầm của cuộc đời, vứt bỏ mọi thứ nhưng vẫn bị đào thải bởi những thăng trầm của lịch sử.
Bùm! Đùng! Đoàng!
Dưới sự chú ý của tất cả mọi người, trên hư vô có sấm sét đánh xuống, từng đường từng đường như mưa như thác, Ma Vương đứng trong sấm sét, khí thế tăng vọt.
Cảnh giới Thiên! Cảnh giới Thiên!
Dù là Ma Vương vô song nhưng lúc này ông ta cũng không kìm được run rẩy vì kích động, nước mắt lưng tròng.
Mấy chục nghìn năm, ông ta lựa chọn tự phong bế hết lần này tới lần khác nhưng đều thất bại, trơ mắt nhìn người đời sau liên tục trở thành Hoàng đế, còn ông ta chỉ có thể ẩn nấp trong Ma Vực tăm tối, ông ta là vị vua cái thế! Nhưng trong những năm tháng dài đằng đẵng lại sống cuộc sống như một con chó.
Bây giờ, sau ngần ấy năm chờ đợi, ông ta cũng chờ được ngày này, tu vi vô địch thiên hạ, vinh quang chí cao vô thượng, sự không cam lòng và hối tiếc của ông ta cũng dần tan thành mây khói theo cơn mưa sấm sét lúc này.
Một lần nữa, dưới sự chú ý của mọi người, thân hình hùng vĩ của ông ta từ từ bay lên trời, chỉ thiếu chút nữa thôi, ông ta sắp phải đối đầu với lôi kiếp cảnh giới Thiên rồi.
Nhưng đúng lúc này, có đạo huyết quang mang theo sức mạnh huỷ diệt bắn ra từ một phía, uy lực kinh người tựa như có thể xuyên thủng mọi thứ.
Một đòn đỉnh phong của hai vị vương va vào nhau, biển lôi suýt thì tách ra làm đôi.
Đúng như Thái Hư Cổ Long nói, sức chiến đấu của họ ngang nhau, chỉ với một đòn bằng tay không, cả hai đã bị đẩy lùi.
Keng!
Tiếng kiếm ngân cực kỳ chói tai, Ma Vương vừa mới ổn định cơ thể đã lại phải đỡ một đòn tấn công khác, người ra tay là Quỷ Vương, một kiếm nghịch thiên muốn tuyệt sát Ma Vương ngay tại chỗ.