Tiên Võ Đế Vương

Chương 1124:  Vạn Kiếm Triều Tông! 



Ù! Ù! 

 Chẳng mấy chốc, lại có những chùm sáng phóng ra từ mọi hướng của Chính Dương Tông, kết giới hộ sơn vốn đã cường hãn, nay lại càng kiên cố hơn. 

 Đùng! Đoàng! 

 Thần phạt sấm sét càng trở nên dữ dội hơn, sấm sét đủ màu giáng từ hư không xuống giống như thác nước, tất cả đều đánh thẳng vào kết giới hộ sơn của Chính Dương Tông, tạo ra những tia lửa sáng. 

 Phụt! Phụt! 

 Trên bầu trời cao hơn một trăm nghìn trượng, Diệp Thành cũng càng trở nên chật vật hơn, hắn là người ứng kiếp, tia sấm nào cũng mạnh mẽ vô song, mỗi lần đánh xuống đều khiến hắn máu me xương cốt bay tứ tung, nếu khả năng hồi phục của Hoang Cổ Thánh Thể không bá đạo thì e là hắn đã rơi xuống khoảng không từ lâu rồi. 

 “Tiểu tử, ngươi kiềm chế một chút”, trong thần hải vang lên giọng nói của Thái Hư Cổ Long. 

 Ngay lúc Diệp Thành lao ra, Thái Hư Cổ Long đã rời bỏ thân thể, hoá thành long hồn rồi trốn trong thần hải của Diệp Thành, nếu còn ở lại Chính Dương Tông chắc chắn nó sẽ bị đánh cho tan tác. 

 “Đã hiểu”, Diệp Thành vung chưởng đánh tan một tia sấm sét, khuấy động trong biển lôi như một con giao long. 

 Bùm! Đùng! Đoàng! 

 Thần phạt sấm sét từ trên trời giáng xuống càng lúc càng dữ tợn dị thường, kết giới bảo vệ của Chính Dương Tông đã được tăng cường nhưng vẫn bị đánh thủng lỗ chỗ, rất nhiều đệ tử và trưởng lão tu vi yếu đã bị đánh tan thành tro bụi ngay lập tức. 

 Chậc chậc chậc! 

 Nhìn cảnh tượng hùng vĩ lúc này, phía Cổ Tam Thông đã lui ra ngoài thiên kiếp đều tặc lưỡi thở dài: “Lão tử đã nhiều năm chưa thấy thiên kiếp nào ghê gớm thế này rồi, lợi hại lắm!” 

 “Ghê gớm nhất không phải điều này”, lão tổ nhà họ Tô tặc lưỡi: “Mà là hắn đã kéo cả Chính Dương Tông bị động ứng kiếp cùng”. 

 “Hơn nữa tiểu tử này rất thông minh”, Chung Quy vuốt râu cười: “Chạy lên độ cao một trăm nghìn trượng, ở độ cao đấy công kích của sát trận hư không của Chính Dương Tông không thể đánh tới, nhưng lôi kiếp của hắn thì không hề hấn gì”. 

 “Chắc lần này Pháp Luân Vương tức hộc máu mất!”, Hằng Nhạc Chân Nhân cười sảng khoái. 

 “Xét về sức chiến đấu, ở đây chẳng có ai là đối thủ của ông ta, nhưng với sức chiến đấu của ông ta cũng không dám liều mình xông lên trời giết Diệp Thành, chỉ có thể đứng nhìn, thậm chí đại quân Âm Minh cũng đã bị ông ta cho lui về”. 

 “Thiên kiếp là khắc tinh của Âm Minh Tử Tướng, nếu ông ta không cho lui về thì chúng sẽ thành tro bụi trong chốc lát”, Thượng Quan Huyền Cương cũng cười. 

 “Lệnh cho ba quân sẵn sàng đánh trả bất cứ lúc nào”, Thiên Tông Lão Tổ lập tức ra lệnh: “Nếu thiên kiếp của Diệp Thành thật sự có thể phá vỡ kết giới hộ sơn của Chính Dương Tông thì trận chiến này sẽ dễ dàng hơn rất nhiều”. 

 Vạn Kiếm Triều Tông! 

 Khi mọi người đang nói chuyện thì Diệp Thành trong biển lôi thiên kiếp đã vung kiếm chỉ xuống. 

 Lập tức hàng vạn thanh kiếm rung lên, lăng thiên giáng xuống, sấm sét bao quanh thân kiếm, sắc bén không gì sánh bằng. 

 Từ xa nhìn lên trời thấy đó là một cảnh tượng hào hùng, hàng tỷ thần kiếm từ trên trời đánh xuống, sấm sét bao quanh, thần quang sáng chói, bầu trời vốn tối đen, vì thần thông này mà trở nên lấp lánh chói mắt. 

 Bên dưới, vẻ mặt phía Pháp Luân Vương lại khó coi hơn, nhưng lại không làm gì được, chỉ có thể liên tục củng cố kết giới. 

 Dưới sự chú ý của mọi người, hàng tỷ thần kiếm sấm sét đánh vào kết giới hộ sơn của Chính Dương Tông không theo thứ tự cụ thể nào. 

 Bang bang bang! 

 Âm thanh va chạm của kim loại chói tai đến mức toàn bộ Chính Dương Tông đều rung lên. 

 Tuy nhiên dù Vạn Kiếm Triều Tông của Diệp Thành có uy lực lớn nhưng vẫn không phá được kết giới hộ sơn của Chính Dương Tông, mà Diệp Thành trong biển lôi lại liên tiếp bị lôi kiếp đánh bay ra ngoài. 

 Cút! 

 Sau khi đứng vững lại, Diệp Thành chợt vung chưởng đập tan lôi kiếp đang giáng xuống. 

 Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, Diệp Thành liếc mắt nhìn xuống, đột nhiên nổi giận: “Mẹ kiếp, kết giới hộ sơn của Chính Dương Tông kiên cố vậy sao? Thiên kiếp thần phạt cũng không phá được?” 

 “Có Pháp Luân Vương và bao nhiêu cảnh giới Chuẩn Thiên điều khiển kết giới trận cước thế kia, đương nhiên kiên cố rồi”, Thái Hư Cổ Long trả lời. 

 “Buộc ta phải tung chiêu lớn!”, Diệp Thành cắn răng, trở nên tàn nhẫn, hắn trở tay lấy kiếm Xích Tiêu ra, sau đó xoay người bổ nhào xuống dưới. 

 Thần huy màu vàng bao phủ quanh người hắn, cho dù ở trong biển sấm sét cũng vẫn rất chói mắt, lao từ độ cao một trăm nghìn trượng xuống, hắn giống như một đạo thần quang màu vàng, tốc độ đạt đến cực hạn. 

 Vào lúc này, tốc độ của hắn tăng vọt, sức mạnh tụ lại, ý niệm cũng hoá thành duy nhất. 

 Vạn Kiếm Phong Thần! 

 Kiếm Xích Tiêu rung lên, dường như không chịu nổi áp lực lớn như vậy, thân kiếm đã bắt đầu nứt ra. 

 “Chết tiệt, sao tiểu tử kia lại lao xuống?”, xa xa, phía Cổ Tam Thông nhìn lên bầu trời thấy thần quang màu vàng có một không hai đang lao uống, nhìn kỹ lại thì chính là Diệp Thành. 

 “Nhất kiếm thật bá đạo”, với định lực của Độc Cô Ngạo mà cũng không khỏi bị sốc. 

 “Phong Thần Quyết và Vạn Kiếm Quy Nhất đều là những tuyệt chiêu lớn tấn công đơn lẻ, lại có thêm uy lực của thần phạt sấm sét, có vẻ như hắn định dùng một kiếm phá vỡ kết giới hộ sơn của Chính Dương Tông”, Thiên Tông Lão Tổ tính toán, trong đôi mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.