“Pháp Lão yên tâm, mọi thứ cứ giao cho con”, Thành Côn đáp lời cung kính.
“Ta thích những người nghe lời”.
“Con hiểu, con…ừm?”, Thành Côn còn chưa nói xong thì liền cảm thấy phần ngực chợt nóng lên, một viên linh hồn cấm ngọc chợt nứt lìa.
Đột nhiên, sắc mặt ông ta tái nhợt, ông ta nghiêng đầu nhìn vào cấm địa của Chính Dương Tông, “đáng chết, là kẻ nào mở phong ấn của Thái Hư Cổ Long?”
“Thái Hư Cổ Long giải phong ấn?”
“Đi theo ta”, Thành Côn không dám chậm trễ, ông ta lập tức sát phạt về phía cấm địa, phía sau ông ta là từng đoàn người đi theo, đại quân tu sĩ của Chính Dương Tông cũng sát phạt lên từ tứ phương, một đám người đen kịt choán lập cả mặt đất và bầu trời, bao quanh chật kín phạm vi ba vòng trong và ngoài của cấm địa ở Chính Dương Tông.
“Kẻ nào, cút ra đây”, Thành Côn đứng bên ngoài cấm địa phẫn nộ gằn giọng.
“Mẹ kiếp, còn không mau cút vào đây”, bên dưới cấm địa vang lên tiếng mắng chửi của Thái Hư Cổ Long.
“Ngươi quả nhiên đã mở được phong ấn”, Thành Côn hắng giọng lạnh lùng, ông ta phất tay, “giết cho ta, sống hay chết đều được”.
Dứt lời, từng kẻ mạnh của Chính Dương Tông lập tức ra tay, nào là kiếm mang, nào là chưởng ấn, nào binh khí rợp trời bay về phía cấm địa của Chính Dương Tông.
Lục đạo: Thái Hư Long Cấm!
Ngay sau đó, bên dưới thế giới ngầm của Chính Dương Tông chợt vang lên tiếng hô của Thái Hư Cổ Long.
Từng luồng sáng bay từ trên trời xuống xuyên qua mặt đất rồi ngưng tụ thành kết giới thái hư long cấm, bao phủ khắp cấm địa của Chính Dương Tông, bí pháp này được đích thân Thái Hư Cổ Long thi triển nên uy lực vô cùng mạnh mẽ, vả lại còn là kết giới lục đạo thái hư long cấm tầng tầng lớp lớp.
Đương nhiên đây chưa phải là điểm quan trọng nhất, quan trọng nhất chính là kết giới thái hư long cấm này không phải là bí thuật giam giữ người với thế công kích mà là phong cấm thần thông phòng ngự, hắn nhốt mình và Diệp Thành trong kết giới của thái hư long cấm, những kẻ mạnh của Chính Dương Tông muốn sát phạt vào trong thì phải phá được kết giới lục đạo thái hư long cấm.
Cũng chẳng còn cách nào khác, lúc này Diệp Thành đang trong thời khắc quan trọng, Thái Hư Cổ Long chỉ có thể dùng cách này để phòng ngự và tranh thủ thời gian cho Diệp Thành.
Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, từng đòn công kích rợp trời lần lượt đánh vào kết giới của thái hư long cấm.
Đột nhiên, thiên địa chợt rung chuyển.
Lại nhìn vào kết giới của thái hư long cấm lúc này đã có năm đạo kết giới biến mất, chỉ còn lại đạo kết giới thái hư long cấm cuối cùng chưa bị công phá, không phải vì thái hư long cấm của Thái Hư Cổ Long không đủ mạnh mà vì người phía Chính Dương Tông quá đông, có thể đối kháng được một làn sóng công kích của đại quân tu sĩ này cũng đủ khiến Thái Hư Cổ Long tự hào rồi.
Tiếp tục!
Thái Hư Cổ Long gằn giọng lại lần nữa thi triển đại thần thông, khi chỉ còn lại một đạo kết giới thái hư long cấm cuối cùng thì Thái Hư Cổ Long lại lần nữa ngưng tụ ra kết giới lục đạo thái hư long cấm.
“Tiếp tục công phá cho ta”, Thành Côn phẫn nộ rít lên.
Ngay sau đó, kẻ mạnh của Chính Dương Tông lại lần nữa sử dụng bí thuật binh khí, từng đòn công kích rợp trời ngưng tụ thành cả làn sóng dội về phía kết giới thái hư long cấm.
Rầm! Rầm! Rầm!
Sau từng tiếng động kinh thiên động địa nối nhau, kết giới thái hư long cấm vừa ngưng tụ ra đã liên tục bị công phá.
Phụt!
Bên trong lòng đất, Thái Hư Cổ Long bị công kích và chịu phản phệ cứ thế phun ra máu.
“Mẹ kiếp”, hắn không nghĩ gì nhiều cứ thế chắp hai tay lại ngưng tụ ra kết giới thái hư long cấm. Hắn cũng chẳng còn cách nào khác vì hiện giờ không thể để kẻ nào quấy nhiễu Diệp Thành, còn hắn chính là bức chắn cuối cùng của Diệp Thành.
Lại nhìn sang Diệp Thành lúc này đã ngồi khoanh chân trên đại địa linh mạch.
Nhìn từ xa, xung quanh hắn hình thành nên một vòng xoáy khổng lồ, đó chính là vòng xoáy thôn thiên ma công với khả năng hấp thu mang tính xâm chiếm tinh nguyên đại địa, cơ thể Diệp Thành giống như cái động không đáy.
Lúc này toàn thân hắn có lôi điện màu vàng kim bao quanh, thần huy bao trùm khắp cơ thể hiện lên từng luồng long khí màu vàng kim. Không gian xung quanh cơ thể Diệp Thành trở nên méo mó giống như phải chịu một loại áp lực nào đó không thể chống cự sau đó cứ thế nứt lìa ra.
Khí thế Diệp Thành vẫn đang lên cao không ngừng, bức ngăn cách giữa cảnh giới Không Minh đỉnh phong và cảnh giới Chuẩn Thiên đỉnh phong đã ngay trước mắt nhưng lúc ẩn lúc hiện, mặc dù chỉ còn một chút nữa thôi nhưng lại như cách xa vời vợi khó mà vượt qua.
Phụt!
Thái Hư Cổ Long ở phía cách đó không xa lại lần nữa phun ra máu, cả cơ thể lảo đảo, suýt chút nữa ngã rạp ra đất, sắc mặt hắn tái nhợt, hắn dùng sức của một mình đối đầu với ba lượt công kích của đại quân tu sĩ, như vậy cũng đủ để tự hào rồi.
“Tiểu tử, ngươi rốt cục có làm được không vậy?”, Thái Hư Cổ Long cố gắng đứng dậy, hắn lại lần nữa ngưng tụ ra kết giới Thái Hư Long Cấm, “đây là lần cuối cùng, nếu như kết giới còn bị công phá thì ta không còn cách nào ngăn cản được nữa”.
Kẻ mạnh của Chính Dương Tông phẫn nộ, cứ thế dội từng đợt công kích công phá kết giới thái hư long cấm.
Phụt!
Thái Hư Cổ Long phun ra máu, cả cơ thể bay đi, cơ thể mà hắn mới tìm để giữ linh hồn cũng bị đánh tan một nửa, toàn thân máu me be bét.
Mãi cho tới lúc này những đòn công kích bên ngoài kết giới mới chấm dứt, bóng người rợp trời bao vây toàn bộ cấm địa của Chính Dương Tông không để lọt một khe hở, nếu như lại thêm một lượt công kích mới thì vùng đất này sẽ tan hoang mất.