Tiên Võ Đế Vương

Chương 1109: Nhân duyên ai nói trước được chứ?



Bầu trời đêm mênh mang, những vì sao như những hạt cát bụi. 

 Bên ngoài thạch thất động phủ, hai bóng hình đứng đó, một mĩ nhân lạnh lùng thanh tao, một cô nhóc hoạt bát tinh nghịch, nếu nhìn kĩ thì chẳng phải là Thượng Quan Ngọc Nhi và Thượng Quan Hàn Nguyệt sao? 

 “Tỷ, tỷ thật sự muốn về gia tộc sao?”, Thượng Quan Ngọc Nhi vừa ngắt một đoá hoa ven đường vừa lên tiếng hỏi, “ở Hằng Nhạc Tông không phải rất tốt sao? Quan trọng nhất là có thể nhìn thấy người trong lòng hàng ngày”. 

 “Huyết mạch đạo linh của ta đã tới điểm lâm thế”, Thượng Quan Hàn Nguyệt mỉm cười, “ta cần bể đạo linh của gia tộc trợ cho huyết mạch của ta hoàn toàn thức tỉnh”. 

 “Hoàn toàn thức tỉnh?”, Thượng Quan Ngọc Nhi sáng mắt, “huyết mạch đạo linh của tỷ sắp thức tỉnh hoàn toàn ư?” 

 “Cũng đến lúc thức tỉnh hoàn toàn rồi”, Thượng Quan Hàn Nguyệt lại lần nữa mỉm cười, “món quà mà thượng đế ban tặng thì ta phải nâng niu chứ”. 

 “Vậy sau khi huyết mạch thức tỉnh hoàn toàn thì tỷ có thể đánh bại Cơ Tuyết Băng không?”, Thượng Quan Ngọc Nhi vẫn chớp mắt nhìn Thượng Quan Hàn Nguyệt. 

 “Không thể”, Thượng Quan Hàn Nguyệt không nghĩ gì nhiều, cứ thế đáp lời, vả lại ngữ khí còn rất chắc chắn, “Huyền Linh Chi Thể truyền thuyết bất bại không đơn giản đâu, cô ấy của hiện tại rất mạnh”. 

 “Cái gì mà truyền thuyết bất bại cơ?”, Thượng Quan Ngọc Nhi mím môi, “khi ở trận so tài tam tông cô ấy đã bại dưới tay Diệp Thành khi huynh ấy còn kém hơn cả một tầng cảnh giới lớn; Còn Thánh Tử của Sát Thủ Thần Triều, kí chủ Doãn Chí Bình của Hằng Nhạc Tông từng đánh bại cô ấy, cái gì mà truyền thuyết bất bại, muội thấy có vẻ hơi khoa trương”. 

 “Cái gọi là truyền thuyết bất bại về Huyền Linh Chi Thể là trong tình trạng huyết mạch Huyền Linh Chi Thể hoàn toàn thức tỉnh”, Thượng Quan Hàn Nguyệt mỉm cười, “muội và ta đều biết khi ở trận so tài tam tông người thắng không phải Diệp Thành, không sai, Diệp Thành kém hơn Huyền Linh Chi Thể một tầng cảnh giới lớn nhưng cho dù bọn họ cùng cấp thì Diệp Thành rất khó có thể địch lại được binh khí bản mệnh và đòn công kích linh hồn từ phía Huyền Linh Chi Thể, huống hồ huyết mạch của Cơ Tuyết Băng lúc đó căn bản chưa thức tỉnh hoàn toàn. Còn Thánh Tử của Sát Thủ Thần Triều và Cơ Tuyết Băng căn bản không phải là người cùng thời đại, không cùng cấp, cuối cùng là Doãn Chí Bình, hắn có thể đánh bại Cơ Tuyết Băng không phải dựa vào bản lĩnh của mình mà nhờ vào sức mạnh của Thái Hư Cổ Long Hồn”. 

 “Tỷ tỷ, người cũng đánh giá cao cô ta quá rồi đấy”, Thượng Quan Ngọc Nhi bĩu môi, “có điều từ trước đến giờ muội chưa bao giờ tin có người vô địch, Diệp Thành của hiện tại có khả năng chiến đấu trên cả cô ấy, truyền thuyết bất bại cuối cùng cũng bị phá vỡ”. 

 “Cái này thì ta không phủ nhận”, Thượng Quan Hàn Nguyệt khẽ xoắn lọn tóc, cười nhẹ nhàng, “hắn là loại dị thường, trời xanh định sẵn nhân quả của bọn họ sẽ không dừng tại đó, bọn họ là hai người mạnh nhất trong cùng một thời đại ở Đại Sở, nếu bắt tay đối đầu với kẻ địch thì sẽ là sự kết hợp hoàn hảo, về điểm này thì không ai có thể so với Cơ Tuyết Băng”. 

 “Cái này thì muội tin”, Thượng Quan Ngọc Nhi hít hà mùi hương của bông hoa trong tay, “nhưng muội rất hiểu Diệp Thành, bọn họ sẽ không có kết quả đâu. 

 “Nhân duyên ai nói trước được chứ?”, Thượng Quan Hàn Nguyệt mỉm cười. 

 “Muội không nghĩ phức tạp như vậy”, Thượng Quan Ngọc Nhi chống tay dưới cằm nheo mắt nhìn vào thạch thất động phủ như thể có thể thông qua lớp cửa đá dày dặn trông thấy Diệp Thành đang khoanh chân ngồi trong này, “muội chỉ biết muội muốn làm tân nương của hắn”. 

 Nói rồi cô không quên ngẩng đầu, đôi mắt long lanh nhìn Thượng Quan Hàn Nguyệt: “còn tỷ tỷ, tỷ cũng cùng với muội làm tân nương của hắn luôn, đây là duyên phận trời xanh an bài rồi”. 

 Thượng Quan Hàn Nguyệt cười nhưng không đáp lời, vẻ mặt của cô say mê nhìn vào động phủ, cô khẽ quay người biến mất trong màn đêm. 

 “Ngày mai ta lại tới thăm ngươi”, Thượng Quan Ngọc Nhi cuối cùng cũng nhìn động phủ một lần cuối rồi mới nhảy lên chạy theo Thượng Quan Hàn Nguyệt, vừa chạy vừa nhảy trông vô cùng đáng yêu. 

 Sau khi hai người rời đi, có làn gió nhẹ khẽ thổi tới trước động phủ, một bóng hình hư ảo hiện ra, khoác trên mình lớp áo choàng đen, trông giống như sát thủ máu lạnh, nữ cải trang nam, dung nhan tuyệt thế. 

 “Thương thế của huynh hồi phục thế nào rồi?”, Cơ Tuyết Băng khẽ nhìn vào thạch thất như thể có thể thông qua lớp cửa đá nhìn thấy Diệp Thành đang khoanh chân ngồi trong này. 

 “Ta cần máu huyền linh của muội”, bên trong động phủ vang lên tiếng nói của Diệp Thành. 

 Cơ Tuyết Băng không đáp lời, cô chỉ khẽ đặt tay lên cửa, lòng bàn tay có một vết máu còn máu huyền linh của cô như thể ngó lơ cánh cửa đá, thông qua cửa đá bay về phía Diệp Thành. 

 Diệp Thành không di chuyển, hắn cứ thế để máu huyền linh bao quanh cơ thể mình, nhờ có căn nguyên thánh thể mà hoá thành khí huyết thuần tuý, thông qua lỗ chân lông và huyệt vị truyền vào cơ thể. 

 Ngay sau đó, thánh thể của Diệp Thành run lên, máu của Hoang Cổ Thánh Thể và máu của Huyền Linh Chi Thể hoà quyện vào nhau, tạo ra một màu sắc khác thường khiến sức mạnh thần bí tàn lưu bên trong cơ thể bị loại trừ. 

 Về điểm này thì đương nhiên nằm trong dự liệu của Diệp Thành từ trước. 

 Hắn rõ hơn ai hết mình bị thương nặng thế nào, đó là do nhát kiếm kia gây nên, mối liên hệ giữa thanh kiếm đó và đại đế Hiên Viên quá mật thiết còn đại đế Hiên Viên chính là huyết mạch Hoang Cổ Thánh Thể và Huyền Linh Chi Thể kết thành, vậy thì chỉ cần mô mỏng huyết mạch của đại đế Hiên Viên thì luồng sức mạnh thần bí bên trong cơ thể Diệp Thành sẽ không thể ở lại làm hại hắn. 

 Sự thực chứng minh phỏng đoán của hắn là chính xác vì máu huyền linh của Cơ Tuyết Băng không ngừng chảy vào cơ thể hắn, hoà quyện với máu của Hoang Cổ Thánh Thể và không ngừng tiêu diệt sức mạnh thần bí kia. 

 Đủ rồi! 

 Không biết từ bao giờ Diệp Thành mới lên tiếng. 

 Nghe vậy, Cơ Tuyết Băng mới thu lại tay, khuôn mặt có phần hơi tái nhợt, trông có vẻ như cô đẩy hơi nhiều tinh nguyên huyết cho Diệp Thành nên dù có khí huyết dồi dào thì cô cũng trở nên yếu ớt. 

 Màn đêm dần buông xuống, bên trong và bên ngoài động phủ đều chìm vào yên lặng. 

 Bên trong động phủ, Diệp Thành cố gắng hồi phục thương thế, bên ngoài động phủ, Cơ Tuyết Băng đứng sừng sững như bia đá. 

 Ấy? 

 Không biết từ bao giờ sự yên tĩnh ở đây mới bị một âm thanh phá vỡ. 

 Bốn bóng hình lần lượt tới, nếu nhìn kĩ thì chính là Tịch Nhan, Bích Du, Xà Vương và Lạc Hi, ồ không đúng, là năm người vì trên vai Tịch Nhan còn có một tên tí hon múp míp nữa. 

 “Hắn sao rồi?”, Bích Du nhìn vào thạch thất rồi lại nhìn sang Cơ Tuyết Băng, vẻ mặt có phần không được tự nhiên vì cô từng đối đầu với Cơ Tuyết Băng. 

 “Có lẽ không có gì đáng ngại”, Cơ Tuyết Băng khẽ nói, sau đó xoay người biến mất trong màn đêm. 

 “Áp lực cô ta cho ta không hề kém so với Diệp Thành”, nhìn theo hướng Cơ Tuyết Băng rời đi, Huyền Nữ hít vào một hơi thật sâu. 

 “Huyết mạch đã hoàn toàn thức tỉnh, trong những người cùng độ tuổi ở Đại Sở ngoài Diệp Thành ra thì không ai có thể kiểm soát cô ta”, Bích Du mím môi, trong đôi mắt xinh đẹp còn hiện lên vẻ tự giễu. 

 “Cô ta mạnh đến khó tin”, Lạc Hi gật đầu quả quyết. 


 “Linh hồn ra khỏi cơ thể?”, Bích Du cau mày. 

 “Cơ thể của hắn vẫn đang yếu ớt”, tên Tí Hon chỉ vào Diệp Thành đang khoanh chân ngồi trong động phủ, hắn không có linh hồn giống như một cây cổ thụ đang héo tàn với tốc độ không hề chậm. 

 “Sao linh hồn lại ra khỏi cơ thể được?”, sắc mặt Huyền Nữ rõ ràng khó coi. 

 “Sư phụ không phải gặp phải chuyện gì rồi chứ?”, Tịch Nhan căng thẳng nhìn Huyền Nữ.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.