“Chỉ là việc nhỏ thôi ạ”, Diệp Thành xua tay sau đó nhấc đôi chân mềm nhũn đi về một hướng, hắn tìm một nơi thoải mái ngồi xuống nghỉ ngơi sau đó nhóm lửa đặt một con linh dương lên trên bếp.
“Đúng là đói thật”, Gia Cát Vũ ghé lại gần.
Chỉ có Bích Du sau khi ngồi xuống thì chốc chốc lại nghiêng đầu sang nhìn Diệp Thành.
“Sau ngày hôm đó ngươi đã trải qua rất nhiều chuyện”, Bích Du ôm lấy đôi chân, cuối cùng cũng lên tiếng.
“Cũng không sao cả”, Diệp Thành đáp lời, hắn bận rộn cho thêm những gia vị cổ quái lên con linh dương trên bếp lửa.
“Xem hai người nói chuyện hợp như vậy hay là thành thân đi”, ở bên, Gia Cát Vũ sáng mắt nhìn Diệp Thành và Bích Du, nói rồi ông ta không quên xoa tay cười đê tiện: “Nói thật thì hai con cũng xứng đôi lắm đấy”.
“Gia gia, người lại nói gì vậy?”, Bích Du trừng mắt nhìn Gia Cát Vũ, khuôn mặt cô ửng đỏ.
“Đúng vậy”, Diệp Thành liếc nhìn Gia Cát Vũ, “hai chúng con thân quen như vậy rồi mà lên giường với nhau thì con không tiện ra tay tí nào cả”.
Hả?
Gia Cát Vũ há hốc mồm, khoé miệng ông ta giật giật.
Lúc này, khuôn mặt Bích Du ửng đỏ, cô không ngờ Diệp Thành lại nói ra những câu như vậy nên cứ thế dứt khoát rời đi.
Sau khi Bích Du rời đi, Diệp Thành mới tới ngồi bên Gia Cát Vũ, hắn dùng tay chọc chọc vào người ông ta sau đó mới nhướng mày, nói: “Con nói này, có phải người thích Phục Linh tiền bối không?”
“Ngươi làm sao mà nhận ra được?”
“Nói thừa, con có phải bị mù đâu”, Diệp Thành nói rồi không quên chớp mắt với Gia Cát Vũ: “Hay là con giúp người, con ra tay chắc chắn sẽ thành công”.
“Nói ta nghe xem”, Gia Cát Vũ sáng mắt, ngồi gần lại phía Diệp Thành, một tay khoác lên vai Diệp Thành.
“Chỗ con có vài liều xuân dược, hay là con bán cho người?”
“Mẹ kiếp”, Gia Cát Vũ lập tức đứng dậy đạp Diệp Thành lộn nhào đi.
Cho Phục Linh uống?
Gì thế chứ?
Đó là muội muội của Đao Hoàng, nếu như Đao Hoàng tỉnh lại mà không cho ta một đao chém làm đôi mới là lạ.
Rầm!
Khi cả hai đang trò chuyện thì một tiếng động mạnh vang lên, sau đó là một đạo trường hồng rẽ lên trời.
Nghe vậy, cả hai người đưa mắt qua nhìn.
Phía này, Đao Hoàng đã đứng dậy, đôi mắt nhắm nghiền mở ra, hai đạo kinh mang bắn ra ngoài.
Ông ta thực sự có phong thái của anh hùng cái thế, cơ thể vạm vỡ vững chãi như ngọn núi, đến cả mái tóc cũng mang màu đen láy như dòng thác đổ, toàn thân có kim quang lấp lánh phát ra kim huy sáng ngời, quan trọng nhất đó là luồng khí cuồng bạo kia khiến không gian cũng trở nên méo mó.
Hừ!
Ông ta thở dài, trong tiếng gằn còn mang theo tiếng rồng gầm, luồng khí vẩn đục bên trong cổ họng cứ thế được hả ra, một tiếng gằn như tiếng sấm rền rung động cả thương không.
“Uy lực mạnh…mạnh quá”, Diệp Thành há hốc miệng, trong đôi mắt rõ vẻ kinh ngạc.
“Cuối cùng cũng tỉnh rồi”, Gia Cát Vũ đứng dậy tới bên Đao Hoàng.
“Huynh trưởng”, đôi mắt Phục Linh đỏ hoe.
“Phụ hoàng”, Bích Du cũng há hốc miệng, cứ thế lao vào lòng Đao Hoàng, nước mắt dàn dụa ướt đẫm vạt áo ông ta.
“Ông ấy vẫn là Đao Hoàng của năm xưa”, Độc Cô Ngạo cười sảng khoái.
“Diệp Thành?”, Đao Hoàng vô thức nhìn về phía cách đó không xa.
“Là con, là con”, Diệp Thành lập tức vứt đi chân linh dương trong tay, hắn lau đi vết dầu nơi khoé miệng rồi vội chạy lại.
Thế nhưng khi Đao Hoàng nhìn thấy khuôn mặt và chiếc nhẫn Huyền Thương Ngọc Giới trên tay Diệp Thành thì ông ta lại thẫn thờ.
Ngay sau đó ông ta liền tiến lên chắp tay cúi người, vẻ mặt cung kính: “Vãn bối Toại Ao bái kiến tiền bối”.