Tiên Võ Đế Vương

Chương 1045: Tiền bối tìm ta có chuyện gì sao?



Trên đường lớn vẫn người đông tấp nập, vì Đan Thành gây ra động tĩnh lớn nên mọi người đều lo lắng. Đây là Đan Thành, nếu Đan Thành muốn đối phó với họ thì họ cũng không có khả năng phản kháng. 

 “Sao lại bắt ta, dựa vào đâu mà bắt ta chứ?”, dọc đường đi, Diệp Thành liên tục nghe thấy những âm thanh như này. 

 Như Đan Thần nói, Đan Thành đang thanh trừng các thế lực khác, mà người của những thế lực như Thị Huyết Điện chính là đối tượng bị nhắm đến hàng đầu, những thế lực khác đương nhiên không nằm trong phạm vi này. 

 “Đan Thành, tốt lắm”, thu hồi tầm mắt, Diệp Thành hít sâu một hơi, bất giác đẩy nhanh tốc độ. 

 “Tiểu hữu, xin dừng bước, có thể vào lầu các nói chuyện không?”, ngay sau đó, một giọng nói được truyền âm đến thần hải của Diệp Thành. 

 Nghe vậy, Diệp Thành khẽ cau mày, vô thức nhìn sang một bên, cuối cùng ánh mắt hắn dừng lại ở một cửa hàng, trên tấm bảng của cửa hàng có khắc ba chữ lớn rất đẹp: Phượng Hoàng Các. 

 Nhìn ba chữ này, Diệp Thành nhướng mày. 

 Hắn rất quen thuộc với nơi này, đây chẳng phải nơi hắn mua Tiên Nghê Thường bảy màu và Phượng Nghê Thường bảy màu cho Sở Huyên và Sở Linh sao? Chủ cửa hàng cũng rất tốt, còn tặng hắn hai cây trâm Phượng Ngọc Châu, nhưng hai bộ nghê thường ấy quả thực đã khiến hắn tốn mấy trăm nghìn linh thạch. 

 Trong lòng thầm nghĩ như vậy, Diệp Thành vô thức cất bước, đi lên bậc thang đá của Phượng Hoàng Các. 

 Có lẽ trưởng lão của Đan Thành đang canh giữ lối vào Phượng Hoàng Các biết là Diệp Thành nên không ngăn cản, để cho hắn đi vào. 

 Diệp Thành vừa vào Phượng Hoàng Các đã thấy một nữ tử áo trắng đang đứng ở đó, lúc này cô ta đang nở nụ cười nhìn hắn. 

 “Tiền bối tìm ta có chuyện gì sao?”, Diệp Thành thử dò hỏi. 

 “Tiểu hữu, mời vào trong”, nữ tử áo trắng khẽ cười, đưa tay ra: “Chủ nhân của ta chờ ngươi đã lâu”. 

 “Đã hiểu”, Diệp Thành gật đầu cười, đi vào trong các. 

 Vừa đi qua cánh cổng lớn bên trong, mắt Diệp Thành sáng lên, không ngờ phía sau của Phượng Hoàng Các lại là một thế giới khác, đó là một rừng trúc, trúc xanh biếc đan xen, lá trúc còn lấp lánh ánh sáng của những giọt sương. 

 “Nơi này thật tuyệt”, Diệp Thành nhìn trái ngó phải suốt dọc đường, hai mắt hắn sáng lên, bởi vì hai bên đường đi trong rừng trúc nhỏ này mọc đầy linh thảo, một số loại còn rất quý, là nguyên liệu không thể thiếu cho việc luyện đan. 

 “Chủ nhân nơi này không đơn giản”, Diệp Thành thầm nói, bước chân không giảm tốc độ. 

 Ở nơi sâu thẳm khuất sau rặng trúc, hắn nhìn thấy một bóng người xinh đẹp, cô ta mặc bộ quần áo màu trắng tinh khôi, toàn thân được thần hà bao quanh, mái tóc bồng bềnh như sóng nước cũng được nhuộm thần hoa. Nhìn từ xa, trông cô ta như mộng ảo, giống như tiên nữ cung Quảng Hàn, không bị ảnh hưởng bởi bụi trần thế gian. 

 “Thật mạnh”, Diệp Thành khẽ cau mày, tuy nữ tử này thánh khiết hoàn mỹ nhưng lại khiến hắn có cảm giác vô cùng áp lực. 

 “Không ngờ trong Đan Thành lại có một nữ tu sĩ cường đại thế này”, Diệp Thành lẩm bẩm, vẻ mặt trở lại bình thường, hắn chậm rãi đi tới. 

 Đến khi tới gần, hắn mới phát hiện trước mặt nữ tử ấy còn có một bức chân dung, hay nói cách khác lúc này cô ta đang vẽ tranh, mỗi nét vẽ đều có sức mê hoặc khó tả, giống như hoạ sĩ, điềm tĩnh mà tươi đẹp. 

 “Vãn bối Diệp Thành xin chào tiền bối”, Diệp Thành dừng bước sau lưng nữ tử áo trắng, lẽ phép chắp tay cúi đầu. 

 “Xem ta vẽ thế nào”, nữ tử áo trắng lên tiếng, giọng nói dễ nghe quyến rũ như âm thanh của tự nhiên. 

 Lời nói của cô ta khiến Diệp Thành vô cùng ngạc nhiên, không ngờ nữ tử áo trắng lại nói với hắn như vậy. 

 Nhưng dù thế hắn vẫn đưa mắt nhìn bức chân dung. 

 Vừa nhìn hắn đã giật mình, bởi vì người nữ tử áo trắng vẽ chẳng phải chính là hắn sao? Từng đường nét trên khuôn mặt đều đẹp đến bất ngờ, chỉ khác là người trong tranh có một vết kiếm chừng hai tấc trên trán mà thôi. 

 “Tiền bối, người…”, Diệp Thành ho khan một tiếng rồi lại nhìn nữ tử áo trắng. 

 Nữ tử áo trắng không trả lời mà chỉ cười nhẹ, bút lông trong tay vẽ nốt nét cuối cùng, sau đó cô ta tự thưởng thức kiệt tác của mình, cuối cùng cuộn bức chân dung lại. 

 Nghe lời này, Diệp Thành mới bừng tỉnh, hắn lúng túng, vội vàng cầm lấy cuộn tranh: “Chờ đã…” 

 Diệp Thành như nhớ tới điều gì, hắn quan sát nữ tử áo trắng: “Tiền bối họ Thiên Thương?” 

 Nữ tử áo trắng không đáp, chỉ khẽ gật đầu. 

 “Vậy Nguyệt Hoàng là…”, Diệp Thành ngập ngừng nhìn nữ tử áo trắng tên Thiên Thương Nguyệt trước mắt. Bởi vì ở Đại Sở chỉ có người tộc Nguyệt Hoàng mới dùng họ này.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.