Tiên Võ Đế Vương

Chương 1043: Gián điệp?



Chẳng bao lâu sau, Đan Thành trở nên bận rộn, cổng thành rộng mở cả trăm nghìn năm lần đầu tiên đóng lại, kết giới hộ thành chín lớp bắt đầu được giăng lên. 

 Trên phố, trước mỗi cửa tiệm đều có một trưởng lão của Đan Thành đứng gác, mà trên đường có từng đoàn người mặc áo giáp, tay cầm chiến mâu đi qua đi lại, ngay cả những chủ sạp ở hai bên đường cũng bị kiểm soát. 

 Hành động này tạo nên bầu không khí căng thẳng cho Đan Thành vốn yên ả, thanh bình. 

 Tuy nhiên tất cả đều có lý do của nó. 

 Tuy Đan Thành đã liên minh với phía Diệp Thành nhưng sự việc vẫn chưa kết thúc. 

 Đan Thành không phải thế lực bình thường, nó khác với các thế lực tu luyện khác. Bởi vì thế lực trong Đan Thành rất phức tạp, có thể thấy sạp quán và cửa tiệm ở khắp mọi nơi hai bên đường, nhưng hơn phân nửa là người của thế lực khác, họ chỉ mượn vùng đất trù phú là Đan Thành để kinh doanh mà thôi. Tuy Đan Thành đã liên minh với Diệp Thành nhưng không có nghĩa là những thế lực này cũng liên minh với hắn. 

 Vì vậy, nhìn thì có vẻ là liên minh gọn gàng dứt khoát, nhưng lại liên quan đến lợi ích của rất nhiều thế lực. 

 “Đan Thành định làm gì vậy?”, các chủ cửa hàng đứng trước cửa, hơi nhíu mày nhìn những thị vệ của Đan Thành đang đi qua đi lại. 

 “Yên tâm đi, đừng lo lắng, có người trà trộn vào nên chúng ta đang kiểm tra theo thông lệ thôi”, trưởng lão của Đan Thành đứng gác trước cửa tiệm khẽ mỉm cười. 

 “Gián điệp?” 

 “Các ngươi đừng hành động hấp tấp, tránh gây ra những rắc rối không đáng có”. 

 “Tiền bối làm vậy có phải động tĩnh hơi lớn không?”, trước toà cung điện cao nhất ở Đan phủ, Diệp Thành đứng đó nhìn về phía Đan Thành đông đúc, sau đó lại chuyển tầm mắt sang Đan Thần đang đứng bên cạnh. 

 “Vì an toàn, tất cả những điều này đều cần thiết”, Đan Thần hít sâu một hơi: “Mấy năm nay có quá nhiều thế lực thâm nhập vào Đan Thành bằng nhiều cách khác nhau, đủ để uy hiếp chúng ta, nếu đã liên minh với các con rồi thì cũng nên lọc bớt những thế lực này”. 

 “Cũng không cần phải lọc hết”, Diệp Thành mỉm cười: “Với khả năng triệu tập của Đan Thành, nếu ném cho họ hi vọng liên minh, có lẽ sẽ rất ít thế lực từ chối!” 

 “Yên tâm, ta tự có chừng mực”, Đan Thần vuốt râu, mỉm cười: “Chuyện này các sư đệ sẽ đi đàm phán với từng người, ta tin sẽ không có vấn đề gì lớn, còn những thế lực có âm mưu làm việc xấu, đương nhiên ta sẽ không nương tay”. 

 “Xem ra thu hoạch lần này chắc chắn không nhỏ”, Diệp Thành cười vui vẻ: “Liên minh với Đan Thành, còn có thể liên minh với nhiều thế lực khác, lần này về chúng ta sẽ chuẩn bị khai chiến với Chính Dương, thống nhất Nam Sở”. 

 “Phán đoán của con rất đúng”, Đan Thần lại hít sâu một hơi: “Đại Sở thời nay quả thực không bằng những thời đại trước, mạng lưới tình báo của Đan Thành tra ra rất nhiều thế lực bí ẩn và đáng sợ, hiện tại chúng đang rục rịch ở mọi ngóc ngách của Đại Sở, tất cả đều là kẻ thù lớn của Đại Sở từ thời cửu Hoàng, sau bao năm tháng, dù suy tàn nhưng nền tảng của chúng vẫn còn đó”. 

 “Xu thế chung của thiên hạ, cứ tan lâu rồi lại hợp, hợp lâu rồi lại tan. Cái gọi là thái bình hưng thịnh không chỉ cần lòng nhiệt huyết mà còn là một chặng đường trải đầy xương máu”. 

 “Ở độ tuổi này mà đã có giác ngộ như vậy, con lợi hại hơn ta nghĩ nhiều đấy”, Đan Thần nở nụ cười hài lòng. 

 “Tiền bối quá khen”. 

 “Chúng ta nói về chuyện luyện đan đi”, Đan Thần mỉm cười chuyển chủ đề, nhã nhặn nhìn Diệp Thành: “Một năm trước con đã luyện được linh đan bốn vân, bây giờ chắc đã có thể dễ dàng luyện được linh đan năm vân rồi đúng không!” 

 “Chuyện nhỏ ạ”, Diệp Thành để lộ hai hàm răng trắng tinh. 

 “Linh đan sáu vân thì sao?”, Đan Thần lại hỏi. 

 “Chậc…”, Diệp Thành ho khan: “Nói thật thì con vẫn chưa thử bao giờ”. 

 “Ta thử rồi”, Đan Thần vẫn cười, chỉ là nụ cười ấy lại có vẻ tự giễu: “Nhưng lần nào cũng thất bại”. 

 “Tiền bối có đan phương của linh đan sáu vân ạ?”, hai mắt Diệp Thành sáng ngời nhìn Đan Thần. 

 “Có”, Đan Thần nhẹ gật đầu, không hề che giấu: “Nhưng chỉ có một nửa đan phương thôi, lại là đan phương do ta tỉ mỉ tìm tòi mấy trăm năm nay, muốn luận ra nửa còn lại cần một thời gian dài nữa, mà nguyên liệu để luyện đan lại quá khó tìm”. 

 “Thật trùng hợp”, Diệp Thành bảo: “Gần đây con cũng đang nghiên cứu một loại linh đan sáu vân, mà nguyên liệu luyện chế ra nó cũng cực kỳ khó tìm”. 

 “Con cũng đang nghiên cứu linh đan sáu vân à?” 

 “Rảnh rỗi nên nghiên cứu chơi thôi ạ!”, Diệp Thành trả lời, lấy một cuộn giấy cổ đưa cho Đan Thần, trên đó viết cả mấy trăm loại nguyên liệu luyện đan: “Tiền bối nhìn thử xem Đan Thành có nguyên liệu nào trong số này không? Nếu có thì hy vọng người có thể bán cho con, đây cũng là mục đích khác trong chuyến đi lần này của con, bởi vì những nguyên liệu này thật sự quá khó tìm, nếu ngay cả Đan Thành cũng không có thì những nơi khác lại càng không cần nhắc đến”. 

 Diệp Thành nói một tràng mà Đan Thần cũng không đáp lại, lúc này ông đang tập trung xem từng loại nguyên liệu luyện đan, hơn nữa càng nhìn mắt ông càng trở nên sâu hơn. 

 Chừng năm giây sau, Đan Thần mới gập cuộn giấy cổ lại, nhìn Diệp Thành: “Con đang nghiên cứu Thiên Tịch Đan?” 

 Nghe vậy, Diệp Thành khẽ ồ lên: “Tiền bối biết ạ?” 

 “Đương nhiên ta biết rồi”, Đan Thần cười nhẹ: “Vì chúng ta đang cùng nghiên cứu một loại đan dược, nguyên liệu luyện đan của con giống đến chín phần những loại nguyên liệu mà ta suy luận ra”. 

 “Loại đan dược mà tiền bối suy ra một nửa đan phương chính là Thiên Tịch Đan ạ?” 

 “Đúng như con đoán”, Đan Thần gật đầu: “Không ngờ chúng ta đều nghiên cứu Thiên Tịch Đan”. 

 “Vậy tiền bối đã thu thập đủ hết nguyên liệu luyện chế chưa ạ?”, Diệp Thành vội hỏi, đây mới là điều hắn thật sự quan tâm. 

 “Đã thu thập được tám phần, có mấy chục loại đến giờ vẫn chưa tìm ra”. 

 “Vậy thêm của con nữa thì sao?”, Diệp Thành lật đật lấy một chiếc túi đựng đồ ra đưa cho Đan Thần: “Con cũng thu thập được gần trăm loại, không biết của hai chúng ta gộp lại đã đủ chưa”. 

 Đan Thần không nói gì, nhanh tay nhận lấy túi đựng đồ, sau khi mở ra, vừa nhìn vào trong hai mắt ông đã sáng lên, với định lực của ông mà hơi thở cũng trở nên dồn dập. 

 “Thế nào rồi ạ? Có đủ không tiền bối?”, Diệp Thành nhìn chằm chằm Đan Thần. 

 “Có một số nguyên liệu con có ta cũng có, nhưng có một số nguyên liệu con có ta không có”, Đan Thần mừng rỡ bảo: “Gom cả hai lại, còn thiếu ba loại”. 

 “Ba loại nào nữa ạ?”, Diệp Thành hỏi ngay, hắn đã không nén được nỗi kích động trong lòng nữa. 

 “Tuỷ phượng hoàng, máu rồng, sừng kỳ lân”. 

 “Đều là thần thú”, Diệp Thành tặc lưỡi, hai giây sau hắn xoa cằm, suy tư: “Con từng uống một giọt máu rồng của Bá Vương Long, không biết máu tinh nguyên của con có thay được máu rồng không?” 

 “Con từng uống máu rồng?”, Đan Thần ngạc nhiên. 

 “Tiền bối, có phải người có Thiên Tịch Đan hoàn chỉnh không ạ?”, Diệp Thành mỉm cười nhìn Đan Thần. 

 “Đã từng có”, Đan Thần đáp: “Hàng nghìn năm nay, Đan Thành ta đã không chỉ một lần lấy được Thiên Tịch Đan từ Thiên Huyền Môn, chúng ta cũng từng bế quan nghiên cứu nhưng đến cuối cùng hầu như đều đã uống hết. Ví dụ như ta, ta đã uống không chỉ một viên Thiên Tịch Đan, nhưng tu vi cảnh giới Chuẩn Thiên đỉnh phong vẫn không có chút tiến triển nào, chứ đừng nói là tiến cấp đến cảnh giới Thiên”. 

 “Thật đáng tiếc”, Diệp Thành thở dài, hắn vốn định mượn Thiên Tịch Đan hoàn chỉnh xem thử, bây giờ xem ra là hắn nghĩ nhiều rồi. 

 “Đây là nửa đầu đan phương của Thiên Tịch Đan mà ta suy luận ra”, Đan Thần đưa một tập giấy cho Diệp Thành: “Trong đây có rất nhiều chỗ không chính xác, cần phải kiểm tra nhiều lần”.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.