Diệp Thành không nghĩ gì nhiều, hắn lập tức mở thiên tế và ma đạo tăng khả năng chiến đấu, hắn khoác lên mình bộ hỗn thiên chiến giáp, đến cả Hỗn Độn Thần Đỉnh và Cửu Châu Huyền Thiên Đồ cùng nhiều bí pháp cũng được triệu gọi về bên cơ thể.
Đạo thân, hiện!
Ngoài những điểm này ra thì hắn còn triệu gọi ra đạo thân Nhất khí Hoá Tam Thanh vì Đan Ma thực sự quá mạnh.
“Ngươi còn kém xa lắm”, Đan Ma lên tiếng, giọng nói như sấm rền khiến hư không rung chuyển.
“Vậy ông phải đánh bại ta mới biết được”, Diệp Thành bước trên biển hỗn độn, tay trái cầm Bá Long Đao, tay phải cầm kiếm Xích Tiêu, đạo thân bước trên biển kim tinh, tay trái cầm Vu Hoàng Chiến Mâu, tay phải cầm Tiên Linh Kiếm, cả hai phát ra ánh sáng chói lọi giống như hai vì sao lấp lánh trên bầu trời, di chuyển từ hai phía sát phạt về phía Đan Ma.
Vù!
Đạo thân ra tay đầu tiên, một mâu đâm ra một đạo thần quang, lật tay chém ra một kiếm với kiếm mang cái thế.
Cút!
Đan Ma hắng giọng tung một chưởng, cũng giống như ông ta, bóng người khổng lồ kia cũng tung ra một chưởng.
Rầm! Keng!
Ngay lập tức, thần quang của Vu Hoàng Chiến Mâu mà đạo thân cầm cùng kiếm mang cái thế kia lập tức vỡ tan, đến cả đạo thân vừa mới xông lên cũng bị một chưởng của Đan Ma đánh bay đi cả trăm trượng khiến một ngọn núi sụp đổ, còn chiêu này cũng bị đánh tan giữa đất trời.
“Mạnh vậy sao?”, Diệp Thành bất ngờ, một chưởng của người khổng lồ kia đã diệt đạo thân của hắn, thực lực thế này vượt xa sức tưởng tượng của hắn.
Bát Hoang Trảm!
Sau tiếng hô vang vọng, Diệp Thành gạt chân bước ra, một đao chỉ lên trời, đao mang cái thế hiển hiện.
Đan Ma hắng giọng nhưng không kết ấn, phía trước ông ta xuất hiện một đạo thuẫn giáp cổ xưa, một đao của Diệp Thành chém lên trên không những không khiến thuẫn giáp cổ xưa kia biến mất mà ngược lại còn tự khiến mình bị đả kích phải lùi về sau.
Tịch diệt duy nhất!
Đan Ma giơ tay chỉ về phía Diệp Thành đang bay đi.
Đó là một đạo thần mang màu đen không hề vang lên âm thanh kinh thiên động địa, mọi thứ đều hiện ra rất đối yên bình.
Thấy vậy Diệp Thành tái mặt, thần mang màu đen kia mặc dù trông rất bình thường nhưng bên trong nó lại có rất nhiều bí pháp, uy lực mạnh mẽ khiến hắn phải kinh ngạc, nếu như bị trúng đòn thì sẽ rất thảm hại.
Thiên đạo!
Khi nguy cơ ập đến, Diệp Thành lại lần nữa thi triển Tiên Luân Thiên Đạo, vòng xoáy màu đen lại lần nữa hiển hiện.
Thế nhưng điều khiến hắn bất ngờ đó là thần mang màu đen kia lại xoay chuyển lướt qua vòng xoáy Tiên Luân Thiên Đạo.
Ôi trời!
Diệp Thành kinh ngạc, biết trước thế này thì không nên lãng phí đồng lực dùng thiên đạo làm gì. Trong lúc này, hắn lật tay lấy ra thanh Thiên Khuyết chắn trước người.
Bang!
Thần mang màu đen đánh trúng vào thanh Thiên Khuyết.
Ngay sau đó, Diệp Thành lập tức phun ra cả miệng máu, thanh Thiên Khuyết bị gạt bay đi, cánh tay của hắn cũng nhơ nhuốc máu, cả cơ thể bay theo thanh kiếm khiến ba ngọn núi sụp đổ mới dừng lại.
“Diệp Thành”, phía Đan Thần vẫn đang bị giam trong kết giới đột nhiên mặt mày tái nhợt.
“Giết bọn họ”, Đan Ma liếc nhìn phía Đan Thần sau đó sải bước về phía Diệp Thành, có lẽ vì cơ thể quá nặng nên mỗi một bước đi của ông ta đều khiến hư không rung chuyển.
Nhận được mệnh lệnh, những kẻ mạnh ở cảnh giới Không Minh đỉnh phong lần lượt kết ấn, bọn họ muốn luyện chết phía Đan Thần bên trong kết giới.
Đáng chết!
Phía Đan Thần gằn lên phẫn nộ nhưng không thể không dốc hết sức đối kháng.
Phía này, Diệp Thành lảo đảo bước ra, vẻ mặt ngỡ ngàng nhìn về phía Đan Ma: “Ông ta thực sự mới chỉ ở cảnh giới Chuẩn Thiên đỉnh phong sao? Vì sao lại mạnh như vậy?”
“Thánh thể của ngươi là của ta”, Đan Ma bật cười để lộ ra hai hàm răng trắng bóc.
“Vậy thì phải xem ông có bản lĩnh này không cái đã”, Diệp Thành hắng giọng, hắn ngự động Cửu Châu Huyền Thiên Đồ, hỗn độn thần đỉnh và nhiều binh khí khác cùng trấn áp về phía Đan Ma.
“Không biết tự lượng sức”, Đan Ma bật cười lạnh lùng, ông ta giơ tay lên, cũng giống với ông ta, người khổng lồ kia giơ tay theo, bóng hình này vốn dĩ quá to lớn nên chỉ cần giơ tay thôi cũng đủ che trời, một tay gạt ngang bầu trời khiến Cửu Châu Huyền Thiên Đồ, Hỗn Độn Thần Đỉnh bị gạt bay đi còn nhiều binh khí khác cũng theo đó mà rơi giữa hư không.
Không phải những binh khí này không đủ mạnh mà vì chúng bị khống chế bởi tu vi của Diệp Thành, nếu Diệp Thành ở cảnh giới Chuẩn Thiên thì chúng sẽ không dễ dàng bị gạt bay như vậy.
“Ta thích nhìn cảnh tượng người sắp chết dãy dụa lắm”, Đan Ma bật cười nguy hiểm.
Diệp Thành không nói gì, một bước lên trời, phong thần quyết lại lần nữa hiển hiện thần uy, một kiếm đâm xuyên hư không, cứ thế đâm về phía trán của Đan Ma.
Đan Ma hắng giọng giơ hai ngón tay ra, khẽ kẹp lấy kiếm Xích Tiêu đánh tan tiên hoả và thiên lôi trên đó sau đó lật tay tung chưởng về phía Diệp Thành.
Rầm!
Bên trong tay áo của Đan Ma có một đạo thần mang màu đen bay ra, nếu nhìn kĩ thì đây chính là chiến mâu màu đen tuyền.
“Đây là binh khí gì?”, Diệp Thành vừa phun ra máu vừa nghiến răng cố gắng chống chọi lại với sự ăn mòn của cây chiến mâu kia.
“Còn có thủ đoạn gì nữa không?”, Đan Ma di chuyển từng bước về phía này, ông ta cười quỷ dị.
“Ép ta dùng thiên chiếu à?”, Diệp Thành khó nhọc ngẩng đầu, hắn nhìn chằm chằm vào Đan Ma đang đi tới, Lục Đạo Tiên Luân Nhãn bên mắt trái đã ngắm chuẩn vào Đan Ma, hình thế lúc này khiến hắn chỉ có thể nghĩ tới tiên luân cấm thuật.
Thế nhưng đúng lúc này, một giọng nói vang vọng trong thần hải của hắn: “Tiểu hửu, mở cấm chế đại đỉnh thả ta ra”.