“Ông cũng xứng nhắc đến sư tổ của ta?”, phía Đan Nhất nổi giận.
“Đương nhiên ta phải nhắc rồi”, khuôn mặt Đan Ma đột nhiên trở nên hung dữ: “Ta mới là chủ của Đan Thành, chính hắn là người khiến ta người không ra người, ma không ra ma, từ khi ta rời khỏi Đan Thành, Đan Thành đã định trước sẽ máu chảy thành sông”.
“Ông thật đáng thương”, Đan Thần lạnh lùng nói.
“Đáng thương ư? Ta không nghĩ vậy?”, Đan Ma cười ngông cuồng: “Không biết vì sao nhìn vẻ mặt tuyệt vọng của các ngươi ta lại nhớ đến Đan Huyền và Đan Chân, khi đó họ cũng có vẻ mặt này”.
“Ông…”
“Ông ta ít nhất cũng đã hai nghìn tuổi, sao có thể sống lâu như vậy nhỉ? Chắc là tự phong ấn, nếu không đã chết già từ lâu rồi”, khi Đan Thần và Đan Ma gào thét, Diệp Thành nhìn Đan Ma rồi lại nhìn kết giới.
“Chín mươi chín trận cước, mỗi trận cước do một cảnh giới Không Minh đỉnh phong điều khiển”, Diệp Thành sờ cằm: “Muốn phá kết giới chỉ có thể tấn công từ bên ngoài, một người bị tiêu diệt thì trận cước ấy cũng sẽ bị ảnh hưởng”.
“Vấn đề là phải làm thế nào để thoát ra?’, Diệp Thành thì thầm.
Hế?
Nghĩ tới đây, Diệp Thành bất giác nhìn về khoảng không tối mịt phía xa, bởi hắn nhìn thấy một bóng dáng xinh đẹp, cô ta đang lo lắng nhìn về phía này, không cần nói, người đó chính là Huyền Nữ.
Lúc trước hắn dẫn Huyền Nữ đến hỗ trợ phía Đan Thần bao vây Đan Ma, xét đến thực lực của Huyền Nữ nên hắn không để cô ta tham gia vào trận chiến, không ngờ cô ta lại theo tới đây.
“Cô ngốc, đừng có làm bừa”, thấy Huyền Nữ sắp liều mạng xông vào, Diệp Thành vội vàng truyền âm, bởi vì hắn biết tuy khả năng luyện đan của Huyền Nữ nghịch thiên nhưng sức chiến đấu lại chẳng ra sao, nếu ngốc nghếch chạy tới sẽ chết ngay chỉ bằng một đại chiêu.
“Ta có thể làm gì?”, Huyền Nữ sắc mặt tái nhợt vội vàng hỏi.
“Đến Đan Thành, điều quân cứu viện”.
“Điều… Điều quân cứu viện?”, Huyền Nữ nhíu chặt mày: “Đến Đan Thành đi đi về về nhanh nhất cũng mất một canh giờ, huynh và các sư tôn còn không trụ nổi nửa canh giờ, không kịp đâu!”
“Tin tưởng ta, ta có thể kéo dài được đến lúc đó”, Diệp Thành mau chóng truyền âm: “Điều cô cần làm là trở về càng sớm càng tốt, điều nhiều cao thủ tới đây, những người có tu vi dưới cảnh giới Không Minh thì không cần tới”.
“Huynh cũng bị bắt rồi thì kéo dài kiểu gì?”
“Ta tự có cách, tin tưởng ta”, Diệp Thành nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng sáng.
Dù sắc trời tối đen nhưng ở khoảng cách rất xa, Huyền Nữ vẫn thấy nụ cười của Diệp Thành, lời nói đầy tự tin của hắn khiến cô ta tin tưởng vô điều kiện, bởi vì cô ta biết chàng thanh niên đã không chỉ một lần tạo nên kỳ tích ấy, lần này vẫn có thể tạo ra kỳ tích.
“Chờ ta”, Huyền Nữ hít sâu một hơi, chậm rãi lùi về sau, sau đó đột nhiên xoay người, bay về phía Đan Thành với tốc độ nhanh nhất.
Sau khi thấy Huyền Nữ đi, Diệp Thành lại nhìn ra bên ngoài kết giới, cuối cùng ánh mắt hắn dừng lại trên người một người mặc áo đen ở hướng Đông Nam.
“Lấy ta làm điểm gốc, hai trăm trượng về hướng Đông Nam, ba mươi trượng về hướng chính phương, vị trí ba giờ”, Diệp Thành thầm tính khoảng cách và phương hướng, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển như đang tính toán điều gì.
“Chính là ngươi”, khoé miệng Diệp Thành cong lên thành vòng cung giễu cợt.
Hắn tính toán tỉ mỉ như vậy đương nhiên có kế hoạch của mình, hắn định vào hố đen không gian lần nữa.
Di chuyển trong hố đen không gian, tính chuẩn phương hướng và khoảng cách sau đó chạy ra khỏi hố đen, nếu mọi thứ suôn sẻ, dựa theo tính toán chính xác của hắn thì thời điểm ra khỏi hố đen không gian, hắn có thể giết được cao thủ cảnh giới Không Minh đỉnh phong ở hai trăm trượng hướng Đông Nam, ba mươi trượng hướng chính phương ấy.
Một khi giết được cao thủ cảnh giới Không Minh đó, trận cước của kết giới Cửu Cửu Phong Thiên sẽ không còn hoàn chỉnh nữa, lại có hắn quấy nhiễu thì sẽ nhanh chóng giúp được phía Đan Thần ra ngoài.
Một khi thoát khỏi kết giới, họ sẽ có thể chống cự, chỉ cần kéo dài đến lúc quân viện binh của Đan Thành tới thì sẽ thắng lợi.
“Hy vọng không gặp phiền toái gì trong hố đen không gian, nếu không hậu quả sẽ khó lường”, trong lòng nghĩ như vậy, Diệp Thành mở Lục Đạo Tiên Luân Nhãn, không nói hai lời lập tức sử dụng Tiên Luân Thiên Đạo, người hắn lập tức bị cuốn vào hố đen không gian.
Hả?
Thấy Diệp Thành biến mất trong chớp mắt, Đan Ma trên hư không lại nhíu mày: “Đây là bí pháp gì?”
Ông ta vẫn nhớ rõ cảnh Diệp Thành cứu Huyền Nữ, hai người sống sờ sờ thoáng chốc biến mất không thấy tăm hơi, điều khiến ông ta kinh ngạc nhất là sau khi hai người biến mất, ngay cả dây xích phù văn nối liền sự sống với bản thể cũng bị cắt đứt.
Bây giờ Diệp Thành lại biến mất khiến ông ta có dự cảm không lành.
Giống như ông ta, phía Đan Thần cũng đưa mắt nhìn nhau, thủ đoạn của Diệp Thành nằm ngoài phạm vi hiểu biết của họ, một người bỗng dưng biến mất, họ tự nhận mình không làm được.
Lúc này, Diệp Thành đã dừng bước trong hố đen không gian.
Lấy ta làm điểm gốc!
Diệp Thành đứng yên.
Hai trăm trượng về phía Đông Nam!
Thầm nhẩm trong đầu, hắn di chuyển hai trăm trượng về phía Đông Nam rồi mới dừng lại.
Ba mươi trượng về hướng chính phương!
Nói xong hắn nhảy cao lên ba mươi trượng rồi dừng lại.
Keng!
Diệp Thành lấy kiếm Xích Tiêu ra, âm thanh kiếm rung chói tai vang lên: “Đi ra từ đây chính là vị trí của cảnh giới Không Minh kia rồi”.
Thầm tính toán trong lòng, hắn hít sâu một hơi, chịu đựng cơn đau nhói như kim châm của Tiên Luân Nhãn, lại sử dụng Tiên Luân Thiên Đạo.
Ra khỏi hố đen không gian, hắn lập tức vung kiếm Xích Tiêu trong tay.
Hơ?
Người mặc đồ đen cảnh giới Không Minh vẫn đang phụ trách điều khiển trận cước ở hướng Đông Nam cảm nhận được một cơn gió lạnh thấu xương bất chợt ập đến, sắc mặt đột nhiên thay đổi, mà ngay sau đó ông ta trông thấy một thanh sát kiếm màu đỏ đang đâm xiên về hướng cổ mình.
Hai mắt của người áo đen cảnh giới Không Minh lồi lên, đồng thời con ngươi cũng co lại cỡ đầu kim với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Mọi thứ diễn ra quá nhanh, thanh sát kiếm màu đỏ đột ngột xuất hiện khiến ông ta không có thời gian để phản ứng.
Phụt!
Máu bắn ra, đầu của người đó rơi xuống, đến lúc chết vẫn vô cùng ấm ức, đường đường là tu sĩ cảnh giới Không Minh mà bị chém đầu cũng không nhìn thấy người chém là ai, không ấm ức mới lạ.
Hế?
Đan Ma và những người mặc đồ đen còn lại run lên, mọi thứ diễn ra quá nhanh, họ cũng không phản ứng kịp, một người đang sống sờ sờ sao tự nhiên đầu lại rơi xuống đất?
“Tuyệt sát thành công”, trong không gian hư vô, Diệp Thành cười hì hì.
Ùng!
Vì cao thủ cảnh giới Không Minh kia đã bị giết nên trận ngự bị ảnh hưởng, kết giới lập tức rung lên.
Tấn công hướng Đông Nam!
Phía Đan Thần đồng loạt ra tay, tung ra thần thông mạnh mẽ, sát phạt về hướng đó.