“Ngươi thả ta ra”, giữa từng ngọn núi liên tục vang vọng tiếng mắng chửi tức tối của Sở Linh, cô vẫn bị Diệp Thành vác trên người trông như bao nải.
“Đã là phu thê với nhau rồi có gì mà phải ngại chứ?”, Diệp Thành mặt dày, hắn không hề có ý định thả Sở Linh xuống.
“Ai là phu thê với ngươi?”
“Đừng ồn ào, đã lên giường rồi đương nhiên là phu thê rồi”, Diệp Thành không quan tâm Sở Linh vẫn đang dãy dụa, hắn cứ thế đi một mạch về phía Ngọc Nữ Phong.
Trên đường đi có biết bao nhiêu đệ tử còn chưa kịp về núi, khi trông thấy cảnh tượng này thì chỉ biết há hốc miệng, nhất thời không thể nói nên lời. Đường đường là phong chủ Ngọc Nữ Phong, là ngọc nữ băng thanh ngọc khiết của Hằng Nhạc Tông mà lại bị chưởng giáo của bọn họ vác như cái bao nải trên người, chuyện này khiến người ta khó mà có thể tin nổi. Đúng là vô thiên vô pháp!
“Không có gì đâu, về nghỉ ngơi cả đi”, Diệp Thành đê tiện cả chặng đường vác theo Sở Linh rồi hô hào, ấy thế mà hắn vẫn nhận về những lời tán thưởng âm thầm thông qua cử chỉ tay.
Lại nhìn sang Sở Linh, khuôn mặt cô đã đỏ ửng cả lên, từ ngày hôm nay trở đi hình tượng ngọc nữ của cô đã bị tên đê tiện Diệp Thành huỷ hoại, sau này có lẽ cô sẽ không còn được gọi là phong chủ Ngọc Nữ Phong nữa mà là Diệp phu nhân rồi.
“Ôi chao”, từng tiếng tặc lưỡi vang lên, cả đám người đi tới ngơ ngác nhìn, bọn họ nhìn Diệp Thành giống như thể nhìn một vị thần vậy.
Đám người này, nếu nhìn kĩ thì chẳng phải là Hùng Nhị, Tề Vân và nhóm Tư Đồ Nam sao?
“Nào nào, đứng cho nghiêm chỉnh vào”, tên Hùng Nhị hô lớn giống như thể hắn là đại ca của nhóm, vả lại mấy tên đê tiện kia cũng nghe lời răm rắp đứng ngay ngắn vào hàng vào lối.
“Xin chào Diệp sư thúc”, giây phút sau đó, cả đám chắp tay cúi người cung kính hành lễ với Diệp Thành.
Nghe vậy, Diệp Thành không kịp phản ứng lại.
Có điều ngay sau đó hắn đã hiểu hàm ý của những tên này là gì. Hắn đã lên giường cùng Sở Linh, còn nếu như luận về vai vế của Sở Linh thì hiện giờ hắn chẳng phải là sư thúc của đám Hùng Nhị sao? Không có gì là sai cả.
“Không cần đa lễ”, Diệp Thành xua tay, mặt mày nghiêm túc, hắn còn ra vẻ như một trưởng bối, “có điều đừng gọi ta như thế, nhanh già lắm, ta sẽ không vui đâu”.
Mấy tên đê tiện kia lập tức hiểu ý, giây phút sau đó chúng nhất loạt hành lễ với Sở Linh: “Xin chào đại tẩu”.
“Ừm, gọi vậy còn được”, Diệp Thành gật đầu.
“Cút cho ta”, Sở Linh tức tối cuối cùng cũng phát điên lên thông qua âm thanh mang theo từ tính cùng sức mạnh linh hồn.
Ngay lập tức, đám Hùng Nhị đang đứng thành hàng lập tức ngã vật ra và dính chặt với mặt đất, động tác đều đồng loạt đến kinh người, giống như thể một vách tường cứ thế đổ sập xuống vậy, đến cả các đệ tử vừa đi tới cũng gặp nghiệp, bọn họ chưa kịp nói lời nào mà bị tiếng gằn của Sở Linh làm cho ngả rạp.
Ôi trời!
Diệp Thành đứng cách Sở Linh gần nhất nên lảo đảo xiêu vẹo, cấp bậc linh hồn của Sở Linh ở cảnh giới thiên đỉnh phong, cho dù là hắn thì cũng không thể trụ nổi, đôi mắt hắn hoa cả đi, cả thần hải đều rúng động.
“Xuân dược, ai cần xuân dược?”, trong lúc này, Diệp Thành như nghe thấy câu nói này vang vọng bên tai, nếu nghe kĩ thì chính là giọng nói của Long Nhất và Long Ngũ.
Cút!
Giọng nói Sở Linh lập tức vang lên, tiếp đó, rồi tiếp sau đó Long Nhất và Long Ngũ cùng bay đi, một tên bay về phía Nam một tên bay về phía Bắc, chúng bay đi thật xa.
Chẹp, chẹp!
Nhìn cảnh tượng này, Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân vừa thò đầu ra liền rụt đầu về, cấp bậc linh hồn ở cảnh giới Thiên đỉnh phong, đó không phải là chơi đâu.
Phía này, Diệp Thành lắc lắc đầu, hắn đã tỉnh lại sau cơn choáng váng, nhưng hắn lại nhìn thấy từng bóng người, ngoài nhóm Hùng Nhị đang nằm rạp cả ra đất thì những người khác cũng điêu đứng.
Còn Sở Linh lúc này đã không thấy bóng dáng đâu vả lại trước khi rời đi Long Nhất và Long Nhị cũng chịu một trận đau đớn từ cô.
“Đúng là lão nương điên rồ”, sau khi hoàn toàn tỉnh táo, Diệp Thành lập tức xắn tay áo chạy về Ngọc Nữ Phong vả lại hắn cũng chẳng buồn nhìn trên mặt đất khiến đám Hùng Nhị vừa tỉnh lại đến miệng còn chưa mở nổi đã ăn thêm cái đạp của Diệp Thành mà quay ngoắt mặt đi.
Đùng! Rầm!
Không lâu sau đó từ phía Ngọc Nữ Phong vang lên âm thanh dữ dội khiến những đệ tử và trưởng lão đang ngủ ngon đã lại lần nữa nhảy dựng lên.
……….
Hằng Nhạc Tông không hề yên bình, Chính Dương Tông cách đó không biết bao nhiêu dặm cũng không hề yên bình.
Trong màn đêm u tối, bên trong địa cung xa xăm, Cơ Tuyết Băng ôm lấy bên vai lảo đảo bước đi, vẻ mặt bi thương nhìn phía đối diện.
Đối diện cô là một người mặc đại bào màu tử kim, toàn thân được che kín bởi lớp áo màu tử kim, nhìn không rõ chân dung, chỉ có thể trông thấy đôi mắt tĩnh lặng như tờ, chốc chốc hiện lên tia nhìn u ám, dưới màn đêm càng khiến người ta phải khiếp sợ.
Người này nếu nhìn kĩ thì chẳng phải là Pháp Lão, người mà Chính Dương Lão Tổ tôn kính gọi bằng Tôn sao?
“Vì sao ạ?”, Cơ Tuyết Băng lảo đảo vẻ mặt tái nhợt, cô ta nhìn Pháp Lão ở phía đối diện.
“Con nên cảm thấy may mắn”, Pháp Lão lộ hàm răng màu u tối.
“Người vẫn luôn lợi dụng con”, Cơ Tuyết Băng cố gắng đứng vững, sắc mặt lạnh hơn trông thấy.
“Đại nghiệp của ta con đâu thể hiểu được”, Pháp Lão bật cười u ám: “Hiến căn nguyên Huyền Linh ra thì ta sẽ tạo ra một huyết mạch bá đạo hơn”.
……….
Bên dưới tảng đá Huệ Tâm Thạch của Ngọc Nữ Phong, Diệp Thành ngồi chồm hỗm ở đó.
Thân hình hắn lúc này hết sức thảm hại, mặt mũi sưng phồng, đôi mắt đen như mắt gấu trúc, cả cơ thể từ đầu đến chân toàn dấu chân, y phục bị xé tơi tả, trông như thể hắn vừa bị người ta cào cấu vậy.
“Sư phụ, có phải người lại bị sư tổ đánh không?”, phía đối diện, Tịch Nhan cũng ngồi đó, hai tay chống cằm, đôi mắt chớp chớp nhìn Diệp Thành.
“Rã ràng là ta bị đánh mà”, Diệp Thành mặt dày gại gại cái mũi đang chảy máu.
“Cường gian bất thành ngược lại bị đánh trong truyền thuyết chính là nói người đấy”, một tên méo mập tròn tròn, trắng trẻo mũm mĩm đứng trên vai Tịch Nhan lên tiếng, không cần nói cũng biết đó chính là Tiểu Linh Oa.
“Ngươi cút đi cho ta”, Diệp Thành giáng một cái bạt tới, Tiểu Linh Oa cứ thế bay ra khỏi Ngọc Nữ Phong.
“Cái gì? Đây là cái gì?”, không lâu sau đó, từ phía Tiểu Linh Oa bay đi liền có âm thanh vang vọng, nếu nghe kĩ thì chính là giọng nói của Long Nhất và Long Ngũ.
“Mẹ kiếp”, Tiểu Linh Oa tức tối.
“Chạy? Còn dám chạy?”, tiếp đó, giọng nói của Long Nhất và Long Ngũ khiến cả Hằng Nhạc Tông vừa yên ắng lại lần nữa náo nhiệt hơn hẳn.
“Sư phụ, tối nay người ôm con ngủ nhé?”, phía này, Tịch Nhan không vì sự việc của Tiểu Linh Oa và Long Nhất, Long Ngũ mà phân tán tư tưởng, cô chớp mắt nhìn Diệp Thành.
Nghe vậy, Diệp Thành ngẩng cái mặt đang sưng vêu lên, nhìn Tịch Nhan trước mặt từ đầu tới chân.
“Sư phụ, Tịch Nhan muốn lên giường cùng với người”, phía này, Tịch Nhan vẫn nhìn Diệp Thành bằng đôi mắt long lanh, khuôn mặt ngây thơ, đôi mắt thuần khiết không hề có ý trêu đùa.
“Cái…cái này, hay là thôi bỏ đi”, Diệp Thành cười ái ngại.