“Mẹ kiếp, huyền thuật”, Diệp Thành phản ứng lại, linh hồn chấn động một phen, hắn thoát ra khỏi ảo cảnh rồi tức tối nhìn Tịch Nhan.
“Sư phụ, con có lợi hại không?”, Tịch Nhan cười hì hì, chớp đôi mắt to tròn trong veo, trông khá nghịch ngợm.
“Hả?”, Diệp Thành vừa định nổi điên bỗng ngạc nhiên thốt lên, hắn hơi cúi xuống, lại gần đôi mắt của Tịch Nhan, kinh ngạc nhìn đôi mắt to của cô bé.
Lúc này hắn mới phát hiện hai mắt Tịch Nhan hơi khác ngày thường, đôi mắt trong veo như nước, không nhiễm bụi trần, nhưng khi nhìn kỹ sẽ thấy ở nơi sâu trong mắt cô bé có một đoá hoa sen đang nở, cánh hoa lộng lẫy tung bay, rất đẹp.
Nhìn một lúc hắn cảm thấy đầu váng mắt hoa, hoa sen nở rộ và cánh hoa bay khiến hắn nhìn mà hoa cả mắt.
“Đây là đôi mắt đã kéo mình vào trong ảo cảnh”, Diệp Thành lẩm bẩm rồi dời mắt đi, nhưng trong lòng lại không được bình tĩnh lắm. Với thực lực tu vi hiện nay của hắn, lại thêm Huyền Đạo Thiên Nhãn và Lục Đạo Tiên Luân Nhãn, vậy mà vẫn bị kéo vào ảo cảnh một cách thần không biết quỷ không hay, hơn nữa người thi triển thuật này còn là đồ nhi của hắn, đồ nhi của hắn mới chỉ ở cảnh giới Linh Hư mà thôi.
“Đôi mắt này đáng sợ thật, cũng là Thiên Nhãn sao?”, Diệp Thành khẽ cau mày.
“Đó là Vạn Hoa Đồng”, ngay lập tức, giọng nói nhẹ nhàng huyền ảo của Thái Hư Cổ Long vang lên trong thần hải, dường như nó cũng có thể nhìn thấy đôi mắt của Tịch Nhan thông qua mối liên hệ giữa phân thân và bản thể của Diệp Thành.
“Vạn Hoa Đồng?”, nghe thấy cái tên xa lạ này, Diệp Thành tò mò hỏi: “Đôi mắt này có lai lịch gì?”
“Vạn Hoa Đồng là đôi mắt chỉ người của Linh tộc mới đánh thức được, giống như Lục Đạo Tiên Luân Nhãn chỉ người của Tiên tộc mới có thể đánh thức vậy”, Thái Hư Cổ Long giải thích: “Người của Linh tộc trời sinh đã có độ phù hợp cao với thiên địa, vậy nên họ càng dễ cảm nhận được sức mạnh của thiên địa, mượn được sức mạnh của thiên địa. Cũng như độ phù hơp của kí chủ và kí hồn, độ phù hợp của người Linh tộc với thiên địa càng cao thì càng mượn được nhiều sức mạnh thiên địa, độ phù hợp với thiên địa trên tám phần mới thức tỉnh được Vạn Hoa Đồng. Đồ nhi của ngươi tuổi còn nhỏ đã thức tỉnh được Vạn Hoa Đồng, nói lên cô bé có độ phù hợp với thiên địa ít nhất là trên tám phần”.
“Chẳng trách thiên phú của con bé lại cao đến vậy, học gì cũng nhanh”, Diệp Thành sờ cằm, quan sát Tịch Nhan từ trên xuống dưới, vài giây sau mới hỏi tiếp: “Vậy Vạn Hoa Đồng này có lợi hại không?”
“Đến ngươi có tu vi cao hơn cô bé một cảnh giới lớn mà vẫn bị đưa vào ảo cảnh, ngươi nói xem có lợi hại không?”
“Đó là sự cố bất chợt thôi”, Diệp Thành bĩu môi: “Ai ngờ cô nhóc lại chơi chiêu này với ta”.
“Dù vậy ngươi cũng phải thừa nhận rằng ngươi đã trúng huyền thuật”, Thái Hư Cổ Long ung dung cất lời: “Tuy Vạn Hoa Đồng không mạnh bằng Lục Đạo Tiên Luân Nhãn, nhưng trên thế giới lại rất hiếm, người của Linh tộc giỏi sưu hồn, mà năng lực thật sự của Vạn Hoa Đồng không phải huyền thuật, mà là lĩnh vực sưu hồn sở trường của Linh tộc”.
“Dùng mắt cũng có thể sưu hồn?”
“Dễ sử dụng hơn thuật sưu hồn của ngươi nhiều”, Thái Hư Cổ Long uể oải trả lời: “Vạn Hoa Đồng có thể đọc ký ức bằng mắt, hơn nữa còn có thể nhìn thấu suy nghĩ của người khác, khi giao chiến sẽ chiếm thế thượng phong, khó lòng đề phòng”.
“Quá lợi hại!”, Diệp Thành thở dài cảm thán.
“Nếu nói về lợi hại thì Vạn Hoa Đồng này còn kém xa Lục Đạo Tiên Luân Nhãn của ngươi, nhưng ta nói vậy không phải đề cao Lục Đạo Tiên Luân Nhãn của ngươi mạnh bao nhiêu, mà để nói với ngươi rằng thế giới này rất kỳ diệu, có lẽ sẽ còn rất nhiều chủng loại khác, muôn hình muôn vẻ, bất luận tình huống nào, đứng trước sức chiến đấu trấn áp tuyệt đối, dù mắt ngươi có lợi hại đến mấy cũng không giúp được gì”.
“Điều này ta hiểu”, Diệp Thành mỉm cười.
“Sư phụ, người vừa nói chuyện với ai thế ạ?”, Tịch Nhan chớp đôi mắt to tò mò nhìn Diệp Thành.
“Con có thể nhìn được?”, Diệp Thành giật mình, hắn giao tiếp với Thái Hư Cổ Long bằng linh hồn, không ngờ Tịch Nhan lại có thể nhìn thấu.
“Ta đang nói chuyện một mình thôi”, thấy Tịch Nhan vẫn đang nhìn mình chằm chằm, Diệp Thành ho khan rồi lại dời mắt đi nơi khác, nếu bị cô bé nhìn thấu suy nghĩ không trong sáng trong lòng thì sẽ rất xấu hổ.