Trong căn thạch thất ở động phủ, Diệp Thành rên lên một tiếng, thoát ra khỏi Tiên Hư giới, hai tay ôm lấy đầu, đau đớn kêu lên, khoé mắt trái còn có một dòng máu đen chảy dọc theo khuôn mặt hắn.
Vụt! Vụt! Vụt!
Ở cấm địa hoang mạc, chín phân thân đang hấp thu sức mạnh của tinh tú, thoáng chốc biến mất tám phân thân.
Vụt! Vụt! Vụt!
Trong thế giới dưới lòng đất ở Chính Dương Tông, chín phân thân của Diệp Thành cũng có tám phân thân trong nháy mắt nổ tung, khiến cho Thái Hư Cổ Long đang dung hợp khí hỗn độn đột nhiên mở mắt.
Phụt!
Lúc này, Tinh Thần đạo thân đang bay trên bầu trời ở Bắc Sở xa xôi bỗng phun ra một ngụm máu, máu tươi rơi xuống hư không.
Phụt!
Một người đeo mặt nạ bước đi trên con đường nhỏ không tên trên núi, vừa nhấc chân lên còn chưa hạ xuống đã phụt ra một ngụm máu, suýt nữa ngã xuống đất.
A!
Trong căn thạch thất ở Ngọc Nữ Phong, Diệp Thành vẫn ôm đầu gào thét, vẻ mặt đau khổ, sắc mặt tái nhợt, gân xanh trên trán giật liên tục, thần trí của hắn không được rõ ràng lắm.
“Tiểu tử, ngươi sao thế?”, giọng nói sốt sắng của Thái Hư Cổ Long lập tức vang lên trong thần hải, nó thông qua phân thân duy nhất còn lại của Diệp Thành nhìn thấy tình hình của hắn lúc này, thấy mắt trái của hắn đang chảy máu, đôi mắt rồng của nó không khỏi nheo lại: “Lại có cấm thuật Tiên Luân khác thức tỉnh à?”
Nhưng câu hỏi của nó không nhận được câu trả lời từ Diệp Thành.
Không biết đến lúc nào tiếng gầm thét trầm thấp của Diệp Thành mới dừng lại, hắn hôn mê ở đó, trên mặt vẫn lộ rõ vẻ đau đớn.
“Làm sao vậy?”, Thái Hư Cổ Long vẫn đang nhìn, trong đôi mắt rồng loé lên tia sáng không rõ: “Lẽ nào dung hợp linh hồn Thái Hư Cổ Long xảy ra vấn đề?”
“Nhược Hi, Nhược Hi, Nhược Hi”, Diệp Thành ngã xuống đất, dù đã hôn mê nhưng vẫn lẩm bẩm, Thái Hư Cổ Long có thể nghe thấy rõ ràng cái tên Nhược Hi, vẻ mặt nó trở nên kỳ lạ.
“Chắc tiểu tử này đang trong giấc mộng xuân rồi”, Thái Hư Cổ Long xoa cằm đầy ẩn ý.
...
Bầu trời đêm thăm thẳm, những vì sao như những hạt cát bụi.
Đêm khuya nhưng Hằng Nhạc Tông vẫn không ngừng chào đón những vị khách quý, mà lai lịch của họ đều không đơn giản, nhìn kỹ lại thì chẳng phải Man Sơn của Tây Lăng Ba Thục, Ngưu Thập Tam của Bàn Long Hải Vực và Ngô Tam Pháo của đảo Hắc Long sao?
“Tam Pháo, lão phu vừa nhẩm tính thấy ngươi lại đẹp trai ra rồi”, Ngưu Thập Tam bấm đốt tay như thật, trông rất giống thầy bói.
“Khiêm tốn, khiêm tốn”, Ngô Tam Pháo dựng thẳng cổ áo, sau đó còn vuốt tóc.
“Sao không thấy Thái Ất đâu nhỉ?”, Man Sơn sờ cái đầu to của mình, nhìn trái nhìn phải cũng không thấy bóng dáng Thái Ất Chân Nhân đâu.
“Hoàng tộc Đại Sở không như những thế lực khác, muộn vài ngày cũng là chuyện bình thường”, Ngô Tam Pháo ngoáy tai: “Khả năng cao là Đại Sở Hoàng Yên lại chạy đi đánh nhau với Nam Minh Ngọc Thu, Thái Ất không tìm được cô ta”.
“Thế chắc ba người họ sẽ bàn bạc với nhau rồi cùng tới đấy”, bên này, Long Nhất sờ cái đầu trọc của mình.
“Lão kia cao thật đấy!”, Long Ngũ ở bên cạnh cũng sờ đầu, nhìn Man Sơn bằng ánh mắt sùng bái!
“Diệp Thành đâu?”, phía Hằng Nhạc Chân Nhân nhìn liếc qua phía Ngô Tam Pháo rồi đều đưa mắt nhìn Sở Linh.
“Bế quan rồi”, Sở Linh thản nhiên nhún vai: “Có cần ta đi gọi hắn không?”
Vài giây sau hắn mới tỉnh táo hẳn, vô thức sờ lên mắt trái của mình rồi lẩm bẩm: “Chuyện hôm nay là thế nào? Rốt cuộc huyễn cảnh trong Tiên Hư giới là gì?”
Nghĩ đến khung cảnh rộng lớn ấy, nghĩ đến mặt đất đầy máu, nghĩ đến thế giới chết chóc và bàn tay như huỷ diệt thế giới kia, tim Diệp Thành vẫn đập thình thịch, mặc dù chỉ là ảo ảnh nhưng vẫn khiến hắn sợ hãi cực độ.
“Đó là chuyện của niên đại nào nhỉ?”
“Người trong cảnh huyễn ảo đó là mình sao?”, nhất thời rất nhiều câu hỏi hiện lên trong đầu khiến hắn cũng không rõ ràng, mặc dù cảnh đó đã biến mất nhưng hắn như vẫn có thể nhìn thấy vẻ bi tráng của mình lúc ngã xuống.