“Quả thực không phải tin tốt đẹp”, Hồng Trần Tuyết hít vào một hơi thật sâu, “vả lại ma vực năm xưa còn bị Viêm Hoàng trấn áp, hiện giờ lại lần nữa xuất thế, nhất định là muốn tìm Viêm Hoàng ta để gây chuyện mà”.
“Còn có tin gì khác không tiền bối?”, Diệp Thành nhìn Hồng Trần Tuyết.
“Nói về tin tức thì còn một tin, đó là bắc Sở lại có nhân tài xuất hiện”.
“Sau đó thì sao?”, Diệp Thành lấy ra một viên linh châu, hắn hà hơi rồi lấy vạt áo lau lau.
“Cũng đeo mặt nạ Quỷ Minh, cũng là một tên chỉ sợ trời đất chưa đủ loạn, quan trọng nhất là hắn giống với ngươi, là một tên tiện nhân”.
“Người có biết người nói chuyện như vậy rất dễ bị đánh không?”, Diệp Thành mặt mày tối sầm cả lại.
“Ta nói thật, tính cách của hắn và ngươi giống nhau”, Hồng Trần Tuyết không nhịn được cười lén rồi lại nghiêm mặt nói: “Ngươi xem, trộm đồ, cướp bảo bối, trói người, không gì hắn không biết vả lại mồm mép cũng rất giỏi giảo biện, trói Thánh Nữ Nguyệt Cung và một nữ trưởng lão của Nguyệt Cung, suýt chút nữa bị hắn mắng đến phát khóc”.
“Đúng là có được chân truyền của ta”, Diệp Thành xoa cằm nói ý tứ.
“Hắn và Thánh Tử của Thị Huyết Điện Hoắc Tôn chiến với nhau hơn ba trăm hiệp mới thất bại, hắn bị truy sát hơn tám nghìn dặm may là không bị bắt, vừa có tin hắn lại sát phạt đi tìm Thị Huyết Điện báo thù, chín đại đệ tử chân truyền của Thị Huyết Điện bị hắn trói mất năm người, hiện giờ đang bị lôi ra đòi tiền chuộc”.
“Mẹ kiếp, có thể làm chút chuyện tử tế không chứ?”, Hồng Trần Tuyết vừa dứt lời, Diệp Thành đã lên tiếng mắng chửi khiến Hồng Trần Tuyết giật mình.
Đương nhiên không phải Diệp Thành mắng chửi Hồng Trần Tuyết mà đang thông qua mối liên hệ giữa bản thể và phân thân để mắng tên đạo thân Tinh Thần ở Bắc Sở, lúc này hắn còn có thể thấy đạo thân đang vắt chân ngồi trên một tảng đá, bên cạnh còn có năm người bị phong ấn, hắn đang đợi người của Thị Huyết Điện mang tiền chuộc tới.
“Lão đại, chuyện này cũng không thể trách ta”, đạo thân mặt dày lên tiếng, “là bọn chúng gây chuyện với ta trước, ta vừa ra khỏi hoang mạc đã gặp phải người của Thị Huyết Điện, bọn chúng không nói lời nào cứ thế đánh ta túi bụi, ta không thể không đáp trả, phải không?”
“Tinh Nguyệt Cung cũng đụng đến ngươi à? Ngươi trói thánh nữ của người ta làm gì?”, Diệp Thành tối sầm mặt hỏi.
“Ai bảo cô ta đẹp quá làm gì?”
“ÔI trời, mẹ kiếp, logic của ngươi là gì vậy?”, Diệp Thành lại lần nữa lên tiếng mắng chửi: “Cô nương xinh đẹp của Đại Sở này thì thiếu gì, lẽ nào ngươi định gặp ai trói người đấy, ăn no rửng mỡ phải không?”
“Người đừng có kích động quá, ta chưa làm gì cô ta cả”, phân thân toét miệng cười: “Đợi ta có tiền ta sẽ đem bảo bối đi hỏi thê tử”.
“Người ta không đồng ý thì sao?”, Diệp Thành cứ thế kiềm chế cơn tức tối, hắn tối sầm mặt nhìn đạo thân, hắn thật sự muốn biết xem đạo thân này rốt cục định làm gì.
“Vậy thì chỉ có thể cướp thôi”.
“Ngươi còn dám cướp, ta…”, Diệp Thành lập tức xắn tay áo lên.
“Không nói nữa, người của Thị Huyết Điện đến rồi”, đạo thân Tinh Thần lập tức xua tay, “đợi ta làm xong xuôi sẽ về Tinh Nguyệt Cung đi lượn”.
Nói rồi tên này cứ thế cắt đứt cuộc trò chuyện với Diệp Thành khiến Diệp Thành suýt chút nữa hộc máu.
“Sự việc không phải như người nghĩ đâu”, Diệp Thành vội tiến lên trước.
“Đừng nói nữa, ta hiểu”, Hồng Trần Tuyết lập tức đứng dậy khẽ phất tay, bà ta nhìn ra rồi, tên Diệp Thành trước mặt này không phải mặt dày mà là có bệnh.
Ôi trời ơi!
Nhìn ánh mắt đó của Hồng Trần Tuyết, Diệp Thành chỉ biết quỳ phịch xuống đất chắp hai tay bưng mặt, hắn giống như thể một tên tội phạm vậy.