Những bóng người đi qua đi lại trên đường dần thưa thớt hơn, thế nhưng Diệp Thành và Sở Linh vẫn đang thưởng trà như thể đang đợi ai đó.
“Sao còn chưa tới?”, Sở Linh xoay xoay chén trà trong trạng thái nhàm chán, chốc chốc cô lại liếc nhìn xung quanh.
“Đừng vội, việc này không thể vội được”, Diệp Thành ngồi đó giả bộ dạng thong thả, một mặt hắn đang thầm khám phá sự huyền diệu của thiên nhãn.
Trong vài canh giờ hắn đã dần thích nghi với huyền đạo thiên nhãn, con mắt này đã dần dung hợp với cơ thể hắn.
Có điều sau vài canh giờ lĩnh hội hắn nhận ra con mắt này không hề đơn giản như trong tưởng tượng. Mặc dù nó không bằng Lục Đạo Tiên Luân Nhãn nhưng lại ẩn chứa rất nhiều điều huyền bí, không đơn giản chỉ là có thể nhìn thấu.
Không biết từ bao gờ hắn mời từ từ mở mắt ra, hơi ngẩng đầu lên, mắt phải tập trung nhìn vào chiếc lá đang rơi.
Thiên Viêm!
Sau tiếng nhẩm khẽ của Diệp Thành, hoả diệm ấn ký trong đôi mắt hắn giống như ngọn lửa cháy bùng lên.
Thế nhưng điều kì lạ lại ở phía sau, đó chính là mắt phải của hắn nhìn chăm chú chiếc lá đang bay đột nhiên có ngọn lửa màu vàng kim rực cháy khiến chiếc lá kia bị thiêu đốt thành hư vô.
“Quả nhiên có sự kì diệu giống như thiên chiếu”, Diệp Thành ẩn đi huyền đạo thiên nhãn, khoé miệng hắn xuất hiện nụ cười.
Đây chính là khả năng mà huyền đạo thiên nhãn có, cũng chính giống như thiên chiếu của Lục Đạo Tiên Luân Nhãn, chỉ cần trong phạm vi cho phép thì nơi mà tiêu điểm nhìn ngưng tụ sẽ xuất hiện hoả diệm màu vàng, và hoả diệm này chính là hoả diệm thật.
Còn thiên chiếu lại khác với hoả diệm màu vàng kim với tên Thiên Viêm này, nó là một loại sức mạnh thần bí được tạo nên giữa thời gian và không gian, đan xen giữa thời không và bán thời không, có điều lại ở trạng thái của lửa.
Cho nên uy lực của thiên viêm cũng chỉ kém hơn với thiên chiếu vài bậc mà thôi, đã là hoả diệm thật thì một khi kẻ địch trúng chiêu ắt có thể thi triển bí thuất phong ấn, về điểm này thì thiên chiếu bá đạo hơn.
Có điều, uy lực của cả hai lại khác nhau, sự hao tổn phải bỏ ra cũng không giống nhau.
Mặc dù thiên chiếu bá đạo nhưng lại phải trả giá bằng tuổi thọ, vả lại càng về sau càng đòi hỏi nhiều tuổi thọ hơn, còn thiên viêm thì tốt hơn ở chỗ phải trả giá bằng sức mạnh linh hồn và chân nguyên, những thứ này tiêu hao rất nhanh nhưng có thể bổ sung lại.
“Mặc dù là thiên chiếu phạm vi nhỏ nhưng dùng để chơi sau lưng kẻ khác cũng là cách rất hay”, Diệp Thành toét miệng cười.
“Hai vị tiểu hữu, trời đã tối rồi, lão phu phải dọn dẹp rồi”, khi Diệp Thành mỉm cười thì ông lão ở quán trà bước tới cười ái ngại.
“Tiền bối cứ nghỉ ngơi đi, chúng ta ngồi thêm lát nữa”, Diệp Thành mỉm cười đưa cho ông ta một cái túi đựng đồ.
Ông lão nhận lấy túi đựng đồ mở ra nhìn và đôi mắt chợt sáng lên bởi bên trong đó là một nghìn viên linh thạch sáng lấp lánh. Một nghìn linh thạch đối với Diệp Thành có lẽ chỉ là con kiến nhưng đối với ông ta mà nói lại là khối tài sản to lớn.
“Thật không thể nhìn ra hai vị lại có tiền như vậy”, ông lão mở cờ trogn bụng, ông ta nhận lấy túi đựng đồ rồi rời đi.
“Trời cũng đã tối rồi”, ông lão vừa đi, Sở Linh đã ngẩng đầu nhìn sắc trời, “không lâu nữa là gần tới sáng rồi”.
Roẹt!
Cô vừa dứt lời, một cơn gió lạnh thổi tới, một người đàn ông trung tuổi xuất hiện cung kính hành lễ với Diệp Thành.
Người này toàn thân toát ra khí lạnh băng, đôi mắt lạnh lùng, khuôn mặt nghiêm nghị, khí chất đó khiến người ta khó có thể nghĩ đó là một con người mà là một sát kiếm ra khỏi vỏ, người này không phải ai khác mà chính là Si Hồn với thuật ám sát nổi danh Viêm Hoàng chỉ đứng sau Chung Ly.
“Chuẩn bị xong cả chưa?”, Diệp Thành lên tiếng.
“Tất cả mọi người đều đã vào vị trí chỉ định, chỉ đợi lệnh của Thánh Chủ”, giọng Si Hồn vẫn lạnh đạm như vậy, cho dù là nói với Thánh Chủ Viêm Hoàng thì cũng không có gì thay đổi.
“Thông báo tới tất cả mọi người, ra tay”.
“Rõ”, Si Hồn lập tức quay người rời đi.
Sau khi Si Hồn rời đi, Diệp Thành cũng nhấp một ngụm trà, lúc này mới từ từ đứng dậy đi về một hướng.
Phía sau hắn, Sở Linh vội đi theo.
Lúc này đã là đêm khuya, cho dù là cổ thành phồn hoa thì trên đường cũng chẳng có lấy mấy bóng người.
Hai người bước đi, một trước một sau, bọn họ đi vào một cửa tiệm khác trên con đường, cửa tiệm này chính là cứ điểm tình báo của Chính Dương Tông.
Cả hai vừa bước vào trong thì ông chủ cửa tiệm liền tươi cười đi tới, mặc dù nụ cười này cũng rất hoà nhã nhưng trong mắt Diệp Thành và Sở Linh thì tất cả cũng chỉ là che đậy mà thôi.
Diệp Thành cứ thế ngó lơ, hắn đảo mắt nhìn cửa tiệm một vòng và nhận ra bên trong có một thế giới với không gian nhỏ.
“Một tu sĩ ở cảnh giới Không Minh tầng thứ chín, một tu sĩ ở cảnh giới Không Minh tầng thứ tám, hai cảnh giới Không Minh tầng thứ bảy, sáu cảnh giới Không Minh tầng thứ tư, mười tám cảnh giới Không Minh tầng thứ nhất, ba mươi hai cảnh giới Không Minh đỉnh phong…”, Diệp Thành nheo mắt, thầm ước chừng trận dung ở đây, “còn có cả Âm Minh Tử Tướng cảnh giới Không Minh tầng thứ chín, trận dung này đúng là không vừa”.
“Không biết hai vị đạo hữu muốn chọn gì?”, khi Diệp Thành đang thầm ước chừng thì chủ quán mỉm cười nhìn hắn và Sở Linh.
“Muốn cái mạng của ông”, Diệp Thành mỉm cười tiến lên trước, ra tay nhanh như chớp.
“Ngươi…”, lão già kia tái mắt mặt nhưng mọi thứ cũng đã muộn.
Phụt!
Sau dòng máu bắn vọt ra ngoài, một cái đầu rơi xuống, ông ta tới lúc chết cũng vô cùng uất ức, đường đường ở cảnh giới Không Minh mà lại bị tuyệt sát chính diện như vậy.
Cảm nhận được sự dị thường ở đây, bên trong thế giới với không gian nhỏ của cửa tiệm đột nhiên có kẻ mạnh lao ra.
“Phá quán sao?”, Diệp Thành bật cười để lộ ra hai hàm răng trắng tinh, vài Âm Minh Tử Tướng ở cảnh giới Chuẩn Thiên đứng sừng sững trước mặt hắn.
“Âm Minh Tử Tướng, các ngươi…”, ba Âm Minh Tử Tướng ở cảnh giới Chuẩn Thiên xuất hiện khiến những người vừa định xông lên đột nhiên thay đổi nét mặt.
Phụt!
Khi tất cả đang ngỡ ngàng thì Phong Dực và Hoả Chân đã sát phạt tới, đi đầu chính là tu sĩ ở cảnh giới Không Minh tầng thứ tám của Chính Dương Tông, tên đó lập tức bị đánh bay đi, máu tươi bắn vọt, còn chưa ngã ra đất đã bị nhất kiếm Phong Thần của Diệp Thành tuyệt sát.
Bịch!
Ở một hướng khác, Âm Minh Tử Tướng ở cảnh giới Không Minh tầng thứ sáu của Chính Dương Tông cũng bị Lôi Viêm đánh bại.
Giết! Không để sót bất cứ tên nào.
Sau tiếng hô lạnh lùng của Diệp Thành, mấy chục bóng hình mặc y phục đen sát phạt vào trong.
Cảnh tượng tiếp theo vô cùng choán mắt, dưới đòn công kích của Lôi Viêm, Phong Dực và Hoả Chân, những nơi bọn chúng đi qua đều không chừa lại cho tên nào cơ hội sống sót.
Cùng lúc này, ở các hướng khác ở Nam Sở, bên trong rất nhiều cổ thành đều có máu xuất hiện, chín trăm tám mươi hai cứ điểm tình báo của Chính Dương Tông đồng thời gặp công kích.
Các tu sĩ mạnh của Viêm Hoàng và Hằng Nhạc đồng loạt ra tay, thủ đoạn dứt khoát mạnh mẽ đánh tới mức cứ điểm của Chính Dương Tông không kịp trở tay, lại thêm những hành động có tính tổ chức của phía Diệp Thành nên những kẻ mạnh trong cứ điểm tình báo của Chính Dương Tông căn bản không thể cân bằng về thực lực, về cơ bản đều bị Viêm Hoàng, hằng Nhạc trấn áp.
Sau ba phút, sau khi cứ điểm tình báo cuối cùng của Chính Dương Tông bị tiêu diệt thì trận chiến đêm nay mới chính thức hạ màn.
Trận chiến này bắt đầu nhanh mà kết thúc cũng rất nhanh, không tới nửa canh giờ, chín trăm tám mươi hai cứ điểm tình báo mà Chính Dương Tông dày công cài cắm ở Nam Sở đã bị người của Viêm Hoàng và Hằng Nhạc liên thủ quét sạch hàng loạt.
Về nhà!
Diệp Thành phất tay, hắn là người đầu tiên bước đi trên con đường quay về Hằng Nhạc.