“Chúng ta tin”, mấy người đồng thời hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn Diệp Thành đều đã thay đổi. Ba tông của Nam Sở thì ngươi đã kiểm soát hai tông, các thế gia của Nam Sở ngươi cũng đã kiểm soát hơn bảy phần, còn biết bao thế lực ở Bắc Sở nữa, đại quân hiện tại ngươi đang nắm giữ trong tay đã hơn hẳn Thị Huyết Điện rồi, có cần lợi hại vậy không?
Vậy nên lúc này không cần Diệp Thành nói, mọi người cũng hiểu ý hắn, hắn đã nói thẳng hết những lực lượng mà hắn đang kiểm soát, ngụ ý rất rõ ràng, đó là thể hiện ưu thế, hy vọng có thể liên minh với họ.
“Các vị tiền bối, các vị có thể cân nhắc, tất cả đều là tự nguyện, vãn bối không ép buộc”, đúng là Diệp Thành không nói ra mục đích của mình, những người có mặt ở đây đều là người thông minh, không cần hắn nói cũng tự hiểu.
“Nhưng có một số lời vãn bối phải nói”, Diệp Thành nói tiếp: “Tin rằng các vị tiền bối cũng đã nhận được một số tin tức, chẳng hạn như Sát Thủ Thần Triều, Quỷ tộc, Phệ Hồn tộc, Yêu tộc, Vu Chú tộc, các thế lực cổ này đã lần lượt xuất hiện, chúng là kẻ thù lớn từ thời Cửu Hoàng, không đơn giản chỉ là nói suông. Trong tương lai không xa, chắc chắn chúng sẽ gây ra một trận mưa máu ở Đại Sở, bất kỳ thế lực nào cũng khó mà thoát được. Ta hy vọng chúng ta hãy cùng nhau liên hợp, như vậy mới có thể đối phó với những thay đổi sắp tới”.
Lời của Diệp Thành khiến mọi người đều phải nhíu mày.
Quả thật mỗi nhà đều có mạng lưới tình báo riêng, họ cũng đã biết ít nhiều những điều Diệp Thành nói, bao nhiêu thế lực vừa cổ xưa vừa cường đại, chèn ép khiến họ không thở nổi.
Nhất thời, bầu không khí trong đại điện trở nên ngột ngạt và yên tĩnh.
“Đồng ý”, sau khi im lặng rất lâu, Mộ Vân Ngạo là người đầu tiên lên tiếng, phá vỡ sự yên tĩnh trong đại điện.
“Đang là lúc nhiều biến cố, liên minh sớm mới là thượng sách”, Âu Dương Hải khẽ vuốt râu: “Nhà Âu Dương của ta cũng đồng ý liên minh”.
“Đông Phương, Tây Môn, Tư Đồ, Bắc Thần, bốn thế gia lớn của Đại Sở đều đã liên minh với ngươi rồi, còn thiếu Nam Cung thế gia của chúng ta thôi”, Nam Cung Chính vuốt râu, mỉm cưỡi: “Nam Cung thế gia đồng ý liên minh”.
“Chúng ta cũng đồng ý”, những người khác cũng gật đầu, đều đã từng này tuổi, đương nhiên họ có thể nhìn thấu, Diệp Thành có phong thái của vị Hoàng đế, cũng có khả năng thống lĩnh ba quân, họ đã nhìn thấy hy vọng Đại Sở một lần nữa thống nhất, họ tin tưởng vô điều kiện rằng người thanh niên trước mặt có thể trả lại thái bình cho thiên hạ.
“Ta chỉ có một mình, không có thế lực lớn phía sau, nhưng là trưởng lão thì chắc vẫn được”, thấy mọi người đều đồng ý, Hoàng Đạo Công cũng ngoáy tai, ho khan một tiếng.
“Thuận lợi hơn dự kiến nhiều!”, Diệp Thành từ từ thở phào nhẹ nhõm.
“Xu thế chung mà”, mọi người đều mỉm cười, nhìn Diệp Thành, lời nói của họ đầy ẩn ý sâu xa: “Chúng ta không làm được Hoàng đế, vậy làm người trợ giúp Hoàng đế cũng tốt rồi”.
“Các tiền bối đề cao ta quá rồi”, Diệp Thành được yêu quý mà lo sợ.
“Đây là điều mọi người đều muốn, nhà nhà đều hy vọng”, mọi người lại cười lớn: “Lần này về, chúng ta sẽ chuẩn bị cho việc liên minh”.
“Vậy Cổ Tam Thông tiền bối và Vô Nhai tiền bối sẽ đến gia tộc của các vị, giúp các vị làm hư không đại trận nhé”.
“Cổ... Cổ Tam Thông và Vô Nhai cũng tham gia liên minh?”, nghe thấy hai cái tên này, mấy người đều sửng sốt, dường như họ đều biết lai lịch của hai người này, hơn nữa nhìn vẻ mặt họ thì thấy họ còn có qua lại với nhau.
“Ngươi đừng đổ oan cho ta”, Hoàng Đạo Công không tán thành: “Ta đâu có rảnh chạy tới đây chúc thọ, ông ta là cái thá gì! Chỉ là thời gian này vừa hay ta đang ở Nam Sở, chuyện vui như vậy sao có thể thiếu ta? Ta không lừa ngươi đâu, ta còn chẳng có quà mừng, cứ thể đi vào thôi. Ta còn định nhân lúc hỗn loạn kiếm ít bảo bối ở Chính Khí Điện, kết quả bị ngươi làm vậy, hỏng hết cả kế hoạch”.
“Ta tin”, Diệp Thành sờ cằm với vẻ mặt nghiêm túc, thầm nói ông lão này mà đi cùng lão già Gia Cát Vũ chắc sẽ ăn ý lắm, chưa biết chừng hai lão già này còn hận gặp vì gặp nhau hơi muộn.
“Chúng ta tới chúc thọ, tiểu hữu đừng để ý”, bên này, phía Âu Dương Hải cười bảo: “Đương nhiên chúng ta biết con người của Linh Chân, nhưng chúng ta không đến vì ông ta, tiền bối mấy nhà chúng ta có quan hệ thân thiết với tiền bối của Chính Khí Điện từ lâu đời, vậy nên dịp thế này vẫn phải đi”.
“Nghe mọi người nói vậy, trong lòng ta cũng thoải mái hơn”, Diệp Thành mặt dày cười ngoác miệng.