"Đúng rồi, hình như Lâm đại nhân đang tự ý áp dụng tư hình với thê tử tương lai của ta. Với tình trạng hiện tại của Thư Nhi, nếu Thái hậu hỏi tới thì..."
Phụ thân trầm mặt, sau khi cân nhắc lợi hại, cuối cùng mới nhìn về phía Nhị tỷ:
"Chuyện hôm nay quả thực là phụ thân hành động lỗ mãng. Sau này, Thư Nhi đi theo Hầu gia, phải dốc lòng hầu hạ.”
"Cổ cầm của con chỉ vừa mới học, đừng để mất mặt trước Thái hậu. Nhất định phải an phận thủ thường.”
"Những chuyện đã qua thì nên để nó qua đi, từ giờ hãy học cách nhìn về người mới."
Hai chữ "người mới" khiến Nhị tỷ khẽ run lên, còn Hoài An Hầu thì nhướng mày đầy ý vị.
Phụ thân hẳn là đang ngầm mong nàng đi vào chỗ chết.
Có người mới tất có người cũ, cộng thêm việc liên quan đến cổ cầm, thật khó để không liên tưởng đến người trong phủ Quốc Công kia.
Thế nhưng, Hoài An Hầu chẳng hề bận tâm đến hàm ý sâu xa kia, chỉ nhẹ nhàng đỡ lấy Nhị tỷ, dáng vẻ bảo vệ hiện rõ.
Cô gái nhỏ bên cạnh cũng chạy lại, lo lắng hỏi:
"Tỷ tỷ không sao chứ? Sao người lại nóng thế này? Phụ thân!"
Sắc mặt Hoài An Hầu khẽ biến đổi, lập tức bế Nhị tỷ lên, bước nhanh ra ngoài.
Khi đến cửa, hắn dừng lại một chút, ngoảnh đầu nhìn phụ thân ta, ánh mắt đầy vẻ chế nhạo:
"Ngày xưa, Thám hoa lang nổi danh một thời, văn tài phong thái đều xuất chúng, vậy mà giờ đây lại rơi vào bộ dạng thế này!"
Phụ thân như bị chọc trúng chỗ đau, sắc mặt lập tức trở nên méo mó dữ tợn.
Sau khi Hầu gia và Nhị tỷ rời đi, trong phòng vang lên tiếng đồ sứ rơi vỡ khắp nơi.
Các gia nhân, nha hoàn đều run rẩy, không ai dám lại gần.
Ta nhìn cảnh hỗn loạn trong phòng, cố nén nụ cười đang tràn lên khóe miệng.
Ngay lúc ấy, một ánh mắt âm u đột ngột chiếu lên người ta.
Phụ thân đột nhiên nở nụ cười kỳ lạ:
"Yến tiệc năm ngày sau, con đã chuẩn bị kỹ chưa? Diên Nhi phải biểu hiện thật tốt, đừng có học theo Nhị tỷ của con."