Tiến Vào Thâm Cung - Diệp Tử Hữu Điểm Trì

Chương 4



Ta hơi sững sờ, ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy sự kính yêu:

"Trước kia là do Diên Nhi không hiểu chuyện, tưởng rằng phụ thân không cần con nữa. Mong phụ thân thứ lỗi.”

"Từ nay về sau, con chỉ có phụ thân mà thôi."

Phụ thân gật đầu mạnh:

"Cha con chúng ta nương tựa lẫn nhau!"

Nhưng khi di nương bị đưa đi chưa đầy hai ngày, một đạo thánh chỉ đã khiến sắc mặt phụ thân tái xanh.

Ông ta xông thẳng vào viện của ta, ánh mắt lạnh như băng, nhìn ta như một con rắn độc.

"Nhị tỷ của con được chỉ hôn cho Hoài An Hầu, chuyện này con có biết không?"

Ta sững sờ, kinh ngạc đứng bật dậy.

"Sao có thể? Nhị tỷ làm sao quen biết được Hoài An Hầu?"

Phụ thân nhìn ta rất lâu, ánh mắt đầy dữ tợn, sau đó mới nghiến răng nói:

"Chúng quen biết nhau tại chùa Minh Hoa. Dám làm chuyện như thế ngay dưới mắt ta, thật to gan lớn mật.”

"Lúc đầu, việc Nhị tỷ con đến chùa Hoa Minh chẳng phải là do con đề xuất sao?"

Nước mắt ta lập tức dâng tràn, đôi mắt đỏ hoe.

"Nhưng đó là chuyện từ nửa năm trước rồi. Làm sao con biết được... biết được Nhị tỷ lại tư tình với người ta.”

"Chẳng phải tỷ ấy rất thân thiết với Quốc Công phu nhân sao? Sao lại thế..."

Ánh mắt nghi ngờ trong mắt phụ thân dần tan biến, nhưng cơn giận vẫn chưa nguôi.

Dạo gần đây, ông ta mới vừa kết nối được với phủ Quốc Công, định dựa vào Thế tử của phủ Quốc Công để đưa ta vào trong.

Vậy mà chưa kịp sắp xếp cho Nhị tỷ gặp mặt Thế tử, thì chuyện chỉ hôn giữa Nhị tỷ và Hoài An Hầu đã xong xuôi.

Ngay cả thánh chỉ cũng đã ban xuống, không còn cách nào xoay chuyển.

Nhưng người như ông ta, làm sao có thể dễ dàng cam tâm?

Chưa đầy hai ngày sau, Nhị tỷ bị các ma ma đè xuống đất, lưng đầy vết thương chằng chịt.



Phụ thân ngồi trên cao, ánh mắt lạnh lùng và hiểm độc:

"Nhà họ Lâm ta sao lại sinh ra loại con gái không biết liêm sỉ như ngươi!”

"Ta cho ngươi một cơ hội nữa. Đi tìm Hoài An Hầu, bất kể dùng cách gì, hãy khiến hôn sự này bị hủy cho ta.”

"Thư Nhi, ngươi biết mình nên chọn thế nào mà, đúng không?"

Nhị tỷ ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt tái nhợt từ từ nở một nụ cười lạnh lùng.

"Giờ đây, ông còn gì để có thể uy h.i.ế.p ta?"

"Đồ hỗn xược!"

Chén trà trong tay phụ thân bay thẳng về phía nàng, đập vào trán.

Nhị tỷ không tránh không né, m.á.u và trà hòa lẫn, chảy dài từ trán xuống, trông nhếch nhác vô cùng.

Nhưng nàng lại cười càng điên cuồng hơn.

Phụ thân dường như bị khí thế của nàng làm chùn bước, giọng nói cũng dịu đi:

"Mẫu thân ngươi hiện đang ở trang viên, nghe nói gần đây thường xuyên mất ngủ. Thư Nhi, ngươi là người con hiếu thảo..."

Ông ta còn chưa nói hết, Nhị tỷ đã bật cười.

Tiếng cười đầy tang thương, tựa như tiếng khóc của oan hồn.

"Khụ khụ... bà ấy đã c.h.ế.t rồi.”

"Bà ấy c.h.ế.t từ lâu rồi!"

Ánh mắt đầy oán hận của Nhị tỷ khóa chặt lấy khuôn mặt phụ thân.

Nếu không bị đè lại, có lẽ nàng đã lao lên và cào nát mặt ông ta.

"Ngươi..."

Phụ thân vừa kinh hãi vừa nghi hoặc, mất một lúc lâu mới định thần lại.

Nhị tỷ đã không còn nằm trong sự kiểm soát của ông ta nữa.

Dưới sự cố tình dẫn dắt của ta, nàng đã phát hiện cái c.h.ế.t của mẫu thân nàng sớm hơn dự định.



"Ngươi làm sao biết được? Chẳng lẽ..."

Chỉ trong tích tắc, ánh mắt ông ta nhìn Nhị tỷ đã lộ rõ sát ý.

"Đồ con bất hiếu, ngang ngược khó dạy, dẫn đi, nhốt vào từ đường!"

Phụ thân không cho Nhị tỷ thêm cơ hội nói lời nào, phất tay lớn tiếng ra lệnh cho người kéo nàng đi.

"Lâm đại nhân định đối xử với vị hôn thê của ta thế nào đây?"

Một nhóm người từ bên ngoài vội vã tiến vào.

Hoài An Hầu lạnh lùng nhìn phụ thân, còn cô gái nhỏ bên cạnh hắn vừa nhìn thấy Nhị tỷ thì đôi mắt lập tức đỏ hoe.

"Thư tỷ tỷ!

"Phụ thân, mau cứu Thư tỷ tỷ đi."

Phụ thân nhíu chặt mày, khuôn mặt đầy vẻ khó chịu:

"Ta dạy dỗ con cái, chẳng lẽ Hầu gia cũng muốn can thiệp?"

"Thánh chỉ đã ban, Thư Nhi không chỉ là con gái của ngài, mà còn là vị hôn thê chưa qua cửa của ta.”

"Lâm đại nhân xem thánh chỉ trong tay mình như trò đùa sao?"

Ánh mắt của Hầu gia mang theo sát khí, chỉ một cái liếc lạnh lùng đã toát ra khí thế áp đảo.

Phụ thân tức đến mức cả người run rẩy, nhưng lại không dám phát tác.

"Người đâu, đưa chủ mẫu tương lai trở về phủ."

Lập tức có tỳ nữ tiến lên, nhưng bị phụ thân ngăn cản.

"Ngươi có ý gì? Cho dù nó là vị hôn thê chưa qua cửa của ngươi, nhưng hiện tại nó vẫn là con gái nhà họ Lâm."

Hoài An Hầu khẽ cười.

"Thái hậu nghe nói Thư Nhi đàn cổ cầm rất hay, đặc biệt truyền triệu vào cung hầu hạ bên cạnh người.”

"Sao? Lâm đại nhân có ý kiến gì chăng?"

Nói rồi, Hầu gia khẽ hừ một tiếng đầy khinh miệt.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.