Tiến Vào Thâm Cung - Diệp Tử Hữu Điểm Trì

Chương 2



Nhị tỷ bất ngờ nắm lấy tay ta, kéo mạnh đến đau điếng.

Ta cười gượng, dựa gần về phía nàng, tò mò hỏi:

"Nhị tỷ biết người đó là ai không? Dung mạo như ngọc, dáng vóc cao lớn, tựa như bước ra từ một bức họa vậy."

"Đừng có mơ tưởng! Đó là Thái tử đương triều, tính tình khó lường, muội... còn muốn giữ mạng mình không?"

Giọng nàng trầm xuống, đôi mắt rũ xuống che giấu cảm xúc phức tạp.

Nhị tỷ hiểu rõ, điệu múa ta học chính là điệu múa mà Thái tử yêu thích nhất.

Trước khi có ta, nàng cũng đã từng học.

Nhưng vì ta học quá tốt, ngay cả các ma ma trong cung cũng phải khen:

"Điệu múa này như thể được trời sinh ra để dành riêng cho cô nương."

Vì vậy, phụ thân bắt Nhị tỷ dừng lại, chuyển sang học cổ cầm.

Nghe nói, Thế tử của phủ Quốc Công rất thích cổ cầm, hơn nữa còn là người có tài nghệ xuất sắc trong lĩnh vực này.

Buổi tối, Nhị tỷ bị phụ thân phạt quỳ trong từ đường.

Nguyên nhân là do ban ngày nàng đã kéo tay ta một cái, chuyện này bị nha hoàn thân cận mách lại với phụ thân.

Phụ thân nói nàng không biết chăm sóc muội muội, cần phải suy nghĩ lại cho thấu đáo.

Ta mang theo vài đĩa thức ăn nhỏ tới thăm nàng.

Trong từ đường u ám, nàng quỳ một mình cô độc, phía trước là những bài vị tổ tiên âm u đáng sợ, tựa như có thể nuốt chửng chúng ta.

Thấy ta đến, Nhị tỷ không vui, lạnh lùng nói:

"Muội đến đây làm gì? Mau quay về đi."

Ta lấy thức ăn ra, bày ngay ngắn trước mặt nàng:

"Chỉ có mấy món ăn này, tỷ ăn tạm để lót dạ.”



"Đợi phụ thân nguôi giận, sẽ thả tỷ ra thôi."

Nhưng đôi mắt nàng lại đỏ hoe , lạnh lùng nhìn ta:

"Muội thì hiểu cái gì chứ?"

Ta khựng lại, ngước lên nhìn thẳng vào mắt nàng, rồi bất chợt mỉm cười.

"Muội hiểu mà."

Giọng ta đầy quả quyết, khiến Nhị tỷ ngạc nhiên nhìn ta, không nói nên lời.

Ánh trăng lặng lẽ bò vào trong phòng, nhưng chỉ chiếu được ba tấc sáng.

Ánh sáng ấy chẳng đủ để xua đi sự u ám và ghê tởm ở nơi này.

Đại tỷ của chúng ta đã bị phụ thân đưa đến phủ Trấn Quốc Tướng quân làm thiếp.

Đổi lại, phụ thân nhận được chức quan lục phẩm.

Nghe nói, Trấn Quốc Tướng quân có đôi chân vô cùng hôi thối. Đại tỷ chỉ hơi cau mày khi hầu hạ hắn, hắn liền đem tặng nàng cho một thuộc hạ dưới quyền.

Cô gái như hoa như ngọc ấy bị vây quanh bởi đám sói hoang trong quân doanh, chẳng mấy chốc đã không chịu nổi mà tự vẫn.

Sau đại tỷ, đáng lẽ đến lượt Nhị tỷ.

Kiếp trước, trước khi Nhị tỷ chết, không biết nàng đã làm gì trong phủ Thái tử mà khiến Thái tử điên cuồng báo thù nhà họ Lâm.

Ta và di nương vừa lo liệu hậu sự cho Nhị tỷ trở về, đã bị phụ thân chặn ngay trước cửa.

Ngày hôm đó trời đổ một trận mưa, nước mưa làm mặt ta nhòe nhoẹt, loang lổ.

Ông ta phát hiện ra bí mật mà ta và di nương đã khổ tâm giấu kín bao lâu nay.

Ta, ở tuổi mười lăm, sở hữu một khuôn mặt rất giống bạch nguyệt quang của Thái tử.

Thế là, phụ thân phát điên.

Ông ta giam di nương lại, ép buộc ta phải đến bên cạnh Thái tử.

Nhưng Thái tử không bao giờ thiếu những "kẻ thay thế."



Có người có đôi mắt giống với bạch nguyệt quang, có người có chiếc mũi giống, cũng có người có đôi môi giống...

Đáng sợ nhất là, trong hậu cung còn có một người giống hệt nàng.

Chỉ là, nàng ta bị giấu kín trong hậu cung, người thường chẳng thể nào gặp được.

Ngày đó, trời rõ ràng đang là mùa hè, vậy mà lại lạnh đến thấu xương.

Dưới cái nắng hè oi ả, ta đổ đầy mồ hôi, trên người bê bết máu.

"Diên Nhi?"

Nhị tỷ gọi ta, giọng run rẩy, kéo ta trở về từ cơn đau dữ dội.

Ta khẽ mỉm cười, tiện tay lau nước mắt.

"Hôm nay phụ thân hỏi muội, có biết Đại tỷ vì bệnh mà qua đời không."

Khôn mặt Nhị tỷ đột nhiên trắng bệch, như thể vừa nhớ lại một ký ức đau đớn nào đó. Đôi mắt nàng đỏ hoe, nước mắt bắt đầu rơi xuống.

Ta nhẹ nhàng nâng mặt nàng lên, khẽ nói:

"Tỷ tỷ tốt của muội, Hoài An Hầu hơn bốn mươi tuổi, góa vợ, trong nhà chỉ có một đứa con gái mười tuổi. Tuy sống ở Hoán Thành xa xôi, nhưng nghe nói là một người rất chung tình.”

"Vài ngày nữa ông ấy sẽ trở về kinh thành, đến lúc đó sẽ ghé qua chùa Hoa Minh ngoài ngoại ô. Tỷ đến gặp ông ấy đi."

Toàn thân Nhị tỷ bỗng cứng đờ, không thể tin được nhìn ta.

"Muội đang định làm gì vậy?"

Ta cười nhạt, lùi lại một chút.

"Muội còn có thể làm gì? Chẳng lẽ để tỷ mãi mắc kẹt ở cái nơi ăn thịt người này thì mới tốt sao?"

Nhị tỷ thở gấp, đôi mày đẹp nhíu chặt, như thể có thể kẹp c.h.ế.t một con ruồi.

"Làm sao ta ra khỏi đây được? Diên Nhi, muội đừng làm loạn!"

"Đương nhiên là muội có cách để tỷ đi. Hay là tỷ muốn gả cho vị công tử chỉ biết ăn chơi đàn đúm của phủ Quốc Công?"

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.