Từ khi biết Lý Đông Phóng đã từng đi phượt trên con đường Tứ Xuyên – Tây Tạng, cảm tình của Ninh Mật đối với người chú có hình tượng tổng giám đốc “bá đạo” không biết nỗi khổ của nhân gian bỗng chốc tăng lên, hơn nữa anh cũng đã hứa có dịp sẽ dẫn cô đi theo, khiến cô cảm động không thôi.
*Con đường Tứ Xuyên -Tây Tạng là một con đường có độ dốc cao, bắt đầu ở Thành Đô, phía đông Tứ Xuyên và kết thúc tại Lhasa ở phía tây Tây Tạng
Mấy hôm nay cô dần dần sinh ra tính ỷ lại với anh, lúc xuống lầu không thấy anh liền hỏi dì Tôn, “Chú đâu rồi dì?”
Cô vô thức hỏi, hỏi xong mới thấy hối hận, nhưng không hỏi rõ thì trong lòng lại thấy mất mát.
Tôn Tú Ngọc dùng lời đã từng an ủi cô tiếp tục an ủi cô, “Sau này tổng giám đốc Lý sẽ kết hôn, việc công ty cũng bận rộn, không thể nào ở nhà với cháu cả ngày được.”
Lần trước Ninh Mật nghe còn chẳng buồn ngó tới, bây giờ lại thấy chột dạ, nghĩ một đằng nói một nẻo, “Tại ở nhà chán quá nên cháu chỉ thuận miệng hỏi thế thôi.”
Tôn Tú Ngọc không biết cô buồn cái gì, dịu dàng nhìn cô.
Lý Ninh Mật đã học vẽ quốc họa từ nhỏ, thế nên cô cũng học theo, lên lầu cầm bút vẽ vài nét, không biết là do kỹ thuật chưa tốt hay là do không dụng tâm mà tác phẩm không được xuất sắc mấy.
Nghe Lý Nguyệt gọi cô, Ninh Mật hỏi, “Ra ngoài làm gì ạ?”
“Chọn lễ phục, tối mai nhà chúng ta có tiệc.”
Lúc ăn cơm, Ninh Mật có nghe nói đến, hình như là tiệc liên hoan hằng năm của công ty.
Trương Minh Cô đặt tờ báo xuống, “Bà không cần dẫn con bé đi đâu, tôi sắp xếp người khác.”
Lý Nguyệt nhìn ông ta, “Sắp xếp ai?”
“Bạn tôi.” Ông ta tháo mắt kính xuống, “Bà không biết đâu.”
Lý Nguyệt bây giờ đã không quản được Trương Minh Côn nữa, không biết từ lúc nào ông ta đã trở thành người có chủ kiến như thế, lúc trước ông ta còn nể mặt người nhà họ Lý mà cầm chừng lại, bây giờ chẳng thèm giả vờ nữa.
Bà đặt túi xuống, nói với Ninh Mật, “Thế thì nghe theo dượng con đi, cô cũng đang mệt.”
Ninh Mật có chút bất an, thấy Trương Minh Côn nhìn mình, cô cụp mắt, không dám lên tiếng.
Xe của Chu Tuấn nhanh chóng đến nơi, anh ta gọi điện bảo Ninh Mật ra ngoài. Lý Nguyệt đã về phòng, còn Trương Minh Côn vẫn còn đang xem báo.
Chiếc xe lần này không phải là chiếc xe cũ, anh ta đổi sang một chiếc BYD màu bạc khiêm tốn, phong cách trái ngược này khiến cho người bên cạnh Chu Tuấn cũng phải bàng hoàng.
Đã lâu không gặp, Ninh Mật càng thêm mất tự nhiên, nở nụ cười gượng gạo với anh ta, “Sao lại là anh?”
Chu Tuấn hỏi lại, “Chứ em nghĩ là ai?”
Ninh Mật cúi đầu đáp, “Không phải là đi chọn lễ phục sao, tôi tưởng người đến đón mình là một cô tình nhân nào đó của tổng giám đốc Trương chứ.”
Chu Tuấn, “Em biết cũng không ít nhỉ, coi chừng biết nhiều quá Trương Minh Côn sẽ xử em đấy.”
Cô nhìn anh ta, “Tôi không biết gì cả, tôi chỉ đoán thôi.”
Sau đó cô nghiêng đầu nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, “Là do câu trả lời của anh có ẩn ý, đã xác nhận suy đoán của tôi.”
Chu Tuấn cong môi nở nụ cười, anh ta không nói gì, chuyện Trương Minh Côn có tình nhân không chỉ có mình anh ta biết, trong giới có bao nhiêu người không biết chứ? Lúc trước Lý Đông Phóng từng vì chuyện này mà chỉnh ông ta, qua vài năm rồi cũng mặc kệ. Tiếc là Lý Nguyệt và ông cụ Lý không hề biết chuyện, đến nay vẫn chẳng hay biết gì.
Trung tâm thương mại Đài Đông.
Nhân viên bán hàng giới thiệu vài mẫu lễ phục, mang đến từng bộ một để Ninh Mật thử, nhưng cô hiếm khi mặc những màu nổi, Chu Tuấn lại đưa một bộ màu đỏ tường vi đến cho cô.
Ninh Mật sửng sốt, anh ta lại nói, “Thử xem sao, da em trắng, mặc vào chắc chắn rất đẹp.”
Ninh Mật lướt nhìn kiểu dáng, “Tôi không thích, bộ này không phù hợp với bữa tiệc, tôi là cháu gái của nhà họ Lý, ăn mặc lẳng lơ như thế để cho ai nhìn chứ.”
“Mặc thử một chút cũng không sao mà.”
Giằng co vài giây, Ninh Mật không lay chuyển được anh ta, đành cầm đồ đi vào phòng thử đồ.
Nhân viên cửa hàng chọn mẫu khác, Chu Tuấn lật một cuốn tạp chí ra xem. Ninh Mật nhanh chóng từ phòng thử đồ bước ra, cô vén màn đi đến trước tấm gương.
Trên mặt Chu Tuấn lộ ra vẻ bất ngờ, anh ta chậm rãi đặt cuốn tạp chí xuống rồi bước đến.
Chiếc váy được thiết kế rất tiết kiệm vải, cô mặc vào làm lộ một khoảng lưng trắng ngần như tuyết và cái cổ vừa thon vừa đẹp.
Chu Tuấn đi đến sau lưng cô, nhìn người trong gương mà cất giọng khen ngợi, “Tiểu Nghiêu nay đã lớn rồi.”
Ninh Mật nghe thế thì có hơi sợ, cô nhìn anh ta chằm chằm. Chu Tuấn nắm chặt tay cô, khẽ nhéo một cái, nở nụ cười dịu dàng nhìn cô, trong ánh mắt chứa đựng ý tứ mà cô chỉ có thể giả vờ như không hiểu gì.
“Tiểu Nghiêu.” Anh ta nhíu mày, “Em sợ anh lắm à?”
“Tôi vẫn luôn sợ anh.”
“Thế em có sợ tên họ Lý không?”
Cô đáp ngay mà không cần suy nghĩ, “Lúc trước thì sợ.”
Anh ta có hơi thất vọng, trừng mắt nhìn cô, đưa tay gạt sợi tóc bên miệng cô ra, anh ta nói, “Điền Quân bảo anh quá dung túng em cho nên em không hề biết ơn, còn nói lần trước nó đưa em đến trước mặt anh, anh nên trực tiếp ra tay… Bây giờ anh cũng cảm thấy là do mình quá nuông chiều em. Hy vọng em có thể hiểu rõ rằng anh đang chiều chuộng em, nếu em không biết, anh đơn phương cố gắng trong một thời gian dài thì cũng chẳng còn kiên nhẫn mấy, đến lúc đó chẳng may làm ra chuyện gì thô lỗ…”
Mặt Ninh Mật càng lúc càng trắng, nghe đến câu cuối cùng thì trái tim bắt đầu đập loạn xạ.
Anh ta nhích lại gần, khẽ ngửi phần cổ của cô. Ninh Mật vội vàng né ra, căng thẳng nhìn anh ta qua gương, khàn giọng đáp lại, “Lần trước chẳng phải đã nói anh sẽ để tôi suy nghĩ hay sao.”
“Nếu anh không ép thì có phải em sẽ không bao giờ suy nghĩ xong hay không?”
Cô cố gắng giãy giụa, “… Anh biết tính tôi mà, anh làm thế, tôi…”
Tôi tôi cả buổi mà không biết phải nói gì, tựa như cô chẳng còn gì để chối, chỉ biết gục đầu không nói thêm gì nữa.
Anh ta lại nói tiếp, “Hãy nghĩ đến trấn Cửu Thủy, nghĩ đến em gái em đi.”
Trong nháy mắt, hốc mắt dần dần ướt át, cô nhắm mắt lại.
Ánh mắt Chu Tuấn càng lúc càng trầm xuống, “Quay về nói với Lý Đông Phóng là em đã có bạn trai rồi, hai mươi tuổi có bạn trai thì có làm sao hả?”
Thật ra Chu Tuấn cũng không muốn dùng cách này để tiếp cận cô, dạo gần đây không biết vì sao mà anh ta càng ngày càng mất kiên nhẫn.
Bầu không khí trên đường trở về vô cùng kì lạ, Ninh Mật nhìn đăm đăm ra ngoài cửa xe mà không nói lời nào.
Chu Tuấn vẫn còn rất thương yêu cô, không nhịn được lồng tay mình và cô vào nhau, “Em đừng có buồn, chờ sau khi chuyện này kết thúc, anh sẽ mang em và em gái rời khỏi nơi này, ra nước ngoài định cư… Em thích không?”
Cô hỏi lại, “Anh để ý tôi có thích hay không à? Anh luôn miệng nói Điền Quân xấu tính, nhưng vì sao hai người lại thân thiết như thế? Gần mực thì đen, gần đèn thì rạng à?”
Chu Tuấn không trách cô, ngược lại nắm chặt tay cô hơn.
Ninh Mật dùng sức muốn giãy tay ra khỏi anh ta, đối phương “suỵt” một tiếng, trấn an, “Anh nắm một lát thôi.”
Ninh Mật liếc anh ta một cái, không động đậy gì nữa.
Chiều tà, Lý Đông Phóng lái xe quay về nhà họ Lý, vừa quẹo ra khỏi đường lớn, một chiếc xe từ đằng sau vụt đến, anh ta nhìn thêm vài lần, biển số xe rất lạ mắt.
Ở sườn núi phía trước cũng không có mấy nhà, đi thêm vài trăm mét đã đến nhà họ Lý. Lý Đông Phóng rẽ trái rẽ phải vài lần mà vẫn nhìn thấy chiếc xe ấy chạy theo sau.
Lâm Hựu thường dặn anh dạo này không nên ra ngoài thường xuyên, dù sao cũng đang lúc rối ren, cẩn thận vẫn hơn. Lúc trước Lý Đông Phóng không quan tâm đến mấy chuyện này, nhưng ở bên cạnh cậu ta lâu ngày cũng trở nên đa nghi.
Anh cố ý chầm chậm lái vào sát lề, xem thử có phải chiếc xe đó đang theo dõi mình hay không.
Vừa để chiếc xe phía sau chạy vượt lên, anh tự dưng cảm thấy buồn cười, dạo này mình quả thật đa nghi.
Ai ngờ, không chờ anh nhấn ga đuổi theo, chiếc xe kia đã dừng lại trước cửa nhà mình.
Xe còn chưa dừng hẳn, bóng hình xinh đẹp quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt của anh. Vẫn là trang phục ngày thường vừa mộc mạc lại sạch sẽ, mái tóc xõa ra rủ xuống vòng eo, cô đeo ba lô một bên vai.
Cô vội vàng bước vài bước, cánh cửa bên phía ghế lái đã mở ra, một người đàn ông bước xuống xe, vội vàng đuổi theo cô.
Hai người đứng cạnh xe nói chuyện, tay người đàn ông dần dần không còn giữ phép, khoác tay lên vai cô. Từ góc nhìn của Lý Đông Phóng thì quả thật là ngứa mắt.
Anh nhấn chân ga, chạy vụt sang.
Tiếng còi xe vang lên inh ỏi thu hút sự chú ý của Ninh Mật và Chu Tuấn. Lúc này anh ta mới lùi về sau vài bước, giữ khoảng cách an toàn với Ninh Mật.
Lý Đông Phóng đóng cửa xe một cái rầm, ném ánh mắt sắc bén về phía Ninh Mật.
Chu Tuấn không muốn nhìn thấy anh, thế nên anh ta quay người đi lên xe.
Lý Đông Phóng sải bước bắt kịp, quay sang gõ cửa kính xe của Chu Tuấn, người ngồi trong xe im lặng hồi lâu mới chịu hạ cửa kính xe xuống.
Lý Đông Phóng ra vẻ bấy giờ mình mới nhìn thấy rõ, “À” một tiếng rồi cất lời chào khách sáo, “Chào Chu tổng.”
Người làm ăn dù lớn hay nhỏ đều gọi là “tổng”, gọi cho lịch sự giống như hồi xưa người ta thường gọi “tiên sinh”. Anh lúc này vẫn còn khá lịch sự.
Lý Đông Phóng không bắt tay lại, anh gác tay lên mui xe, khom người nhìn anh ta, “Sao Ninh Mật lại bước xuống từ xe anh? Hai người có quan hệ gì?”
Chu Tuấn cười hỏi lại, “Anh nghĩ bọn tôi có quan hệ gì?”
Lý Đông Phóng hít một hơi thật sâu, “Tôi vẫn chưa chết đâu, hành động trắng trợn như thế tưởng tôi chết rồi đấy à?”
Chu Tuấn im lặng nhìn anh, “Đêm hôm khuya khoắt, anh nói chết chóc gì thế?”
Lý Đông Phóng nói, “Đến cũng đã đến rồi, vào nhà uống chén trà ôn chuyện chút.”
“Tôi với Lý tổng cũng chỉ quen biết sơ sơ, có chuyện cũ gì để ôn cơ chứ.”
“Không có chuyện cũ với tôi, nhưng trong nhà vẫn còn người khác mà, không vào thăm chút à?”
Chu Tuấn im lặng, Lý Đông Phóng như cười như không nhìn anh ta.
Anh ta lên tiếng trước, “Tình cảm khó mà kiềm chế, hy vọng Lý tổng thành toàn.”
Mặt Lý Đông Phóng lạnh như băng, anh ngẩng đầu nhìn Ninh Mật, “Tôi mà không đồng ý thì anh xem cô ấy có dám hay không.”
Chu Tuấn vốn chưa muốn trở mặt với anh, dù sao cũng chỉ có Trương Minh Côn và Lý Đông Phóng có gúc mắc với nhau. Anh ta với Lý Đông Phóng cũng chẳng có liên quan gì, nghe anh nói tự tin như thế thì cười, gật đầu nói, “Thế thì phải xem cô ấy nghe ai.”
Anh ta vẫn chưa biết chuyện Ninh Mật đã ngả bài với Lý Đông Phóng, sợ lỡ lời làm lộ chuyện nên giải thích thêm, “Hôm nào tôi đến thăm ông cụ Lý, thưa rõ chuyện giữa tôi và Ninh Mật, hy vọng có thể nhận được lời chúc phúc của ông cụ.”
Lý Đông Phóng tức đến bật cười, “Nếu là tiểu thư của nhà họ Lý thì phải chờ Lý Đông Phóng tôi đây gật đầu mới được Nếu anh thực sự muốn quen Ninh Mật thì ít nhất phải gọi tôi là chú. Nhưng nghe giọng điệu này của anh tôi không thấy anh xem tôi là trưởng bối, về nhà đọc lại nhị thập tứ hiếu cho hiểu đi rồi lại đến. Nhà tôi gia giáo nghiêm khắc, lễ nghĩa cũng nhiều.”
Vừa dứt lời anh liền đi về phía Ninh Mật.
Ninh Mật rụt rè nhìn Lý Đông Phóng, không biết phải nói gì.
Anh đưa tay giữ chặt lấy cô, kéo cô đi vào trong nhà, chiếc xe vứt đại ngoài cửa chẳng thèo đoái hoài.
Ninh Mật loạng choạng bước chân, mấy lần hụt bước.
Chu Tuấn đưa mắt nhìn hai người biến mất ngay trước cổng nhà, nắm chặt tay đấm mạnh lên tay lái. Chưa có ai dám nói chuyện với anh ta như thế cả. Lý Đông Phóng đang chê mình sống quá lâu rồi ư?
Tôn Tú Ngọc đang làm cơm ở phòng bếp, Lý Nguyệt ở bên cạnh giúp đỡ, hai người đang bàn nấu bữa ăn dinh dưỡng cho ông cụ, bỗng nghe ngoài phòng khách có động tĩnh.
Lý Nguyệt lau tay rồi đi ra, trông thấy ánh mắt Lý Đông Phóng lạnh như băng, tay thì kéo Ninh Mật lôi lên lầu.
Ánh mắt cô nhóc dại ra, ngơ ngác không hiểu chuyện gì.
Bà thấy khó hiểu, không nhịn được bèn hỏi, “Không phải Ninh Mật ra ngoài chọn lễ phục ư, sao hai đứa cùng về thế?”
Lý Đông Phóng trả lời ngay lập tức, “Gặp chút chuyện.”
Lý Nguyệt khó hiểu, hỏi sang Ninh Mật, “Gặp chuyện gì mà làm chú cháu tức thế hả?”
Ninh Mật giương mắt nhìn Lý Đông Phóng, mím môi im lặng, cô thực sự không biết anh so đo với Chu Tuấn làm gì để bản thân tức đến thế.
Anh nhìn vào mắt cô, giận tím mặt nói, “Còn không chịu về phòng!”
Ninh Mật bị dọa đến giật nảy mình, vội vàng chạy về phòng.
Cô nghe thấy anh nói vọng từ phía sau, “Chuyện học hành thôi, chị cứ bận đi, em có chuyện muốn hỏi con bé.”
Lý Nguyệt không nghĩ nhiều, còn dặn dò anh, “Con gái ngoan ngoãn hơn con trai, em đừng có hở ra là lớn tiếng, nói chuyện cho đàng hoàng đấy.”
Ninh Mật vừa định khép cửa phòng liền bị Lý Đông Phóng ngăn lại, anh lách mình đi vào phòng, kéo tay cô đem cô ném lên ghế sofa. Anh dựa ra phía sau, khoanh tay nhìn cô chằm chằm.
Ninh Mật nhìn anh, không biết nên nói cái gì.
Cô vẫn chưa kịp hoàn hồn lại khi bị Chu Tuấn uy hiếp, lúc nhìn thấy anh bước ra khỏi xe, cô vừa ngạc nhiên vừa thấy may mắn, ngạc nhiên là vì bị anh bắt gặp mình và Chu Tuấn đang lôi lôi kéo kéo, may mắn là do sự xuất hiện của anh đã giải vây cho cô, còn đuổi Chu Tuấn đi nữa.
Không hiểu vì sao mà khi nhìn anh và Chu Tuấn giằng co với nhau, trong một khoảnh khắc nào đó cô bỗng thấy mình thật yếu ớt.
Ninh Mật thở dài, cảm thấy mình phải nói gì đó, vừa mở miệng, “Cháu…”
Lý Đông Phóng bỗng tiến sát lại gần, cúi đầu xuống hôn cô.
Ninh Mật sửng sốt, vẻ khiếp sợ trong đáy mắt không thể giấu đi được, hàng mi nhẹ nhàng khép lại, tựa như cánh quạt phủ bóng dưới mí mắt, cô hoang mang, không biết phải làm gì, nhưng cơ thể lại rõ ràng hơn cả đầu óc, không hề đẩy anh ra.
Môi anh rời khỏi môi cô, tì lên trán cô nhìn vào mắt cô.
Ninh Mật nhỏ giọng gọi, “… Lý Đông Phóng.”
“Hả?”
“Cháu không hiểu, cháu…”
“Cháu không cần hiểu.”
“Hả?”
“Tôi hiểu là được.”
Ninh Mật ngơ ra một hồi lâu, gương mặt đỏ lên, bên tai đỏ rực, cả người nóng lên, hai chân như muốn nhũn ra. Giọng anh trầm thấp, khàn khàn, nhẹ nhàng gõ vào màng nhĩ của cô.
Cổ áo của anh mở banh ra tự lúc nào, lộ ra phần xương quai xanh đầy gợi cảm, cô khẽ lướt sang, tuy luôn miệng chê anh già, nhưng không thể chối bỏ một sự thật rằng, anh là một ông chú trẻ tuổi đầy quyến rũ.
Anh lại cúi xuống hôn cô một lần nữa, lần này mạnh mẽ hơn lần trước, khiến cô không thể nào thở nổi.
Trên lưng bị người ta siết chặt, cơ thể mất kiểm soát ngã lên ghế sofa, Lý Đông Phóng ngã theo cô, tay anh nắm chặt cổ tay cô đè sát vào bên hông, còn đầu lưỡi anh thì cuốn lấy đầu lưỡi của cô.
Ninh Mật không thể thở nổi, đầu óc cô loạn cả lên, trước mắt dần dần hiện ra một cảnh tượng quen thuộc. Lần trước lúc say mê mang, cô chủ động câu lấy cổ anh hôn nhau nồng nhiệt, lúc ấy trời đất quay cuồng, cô lờ mờ nhận ra phần trói buộc trước ngực bỗng được mở ra. Dưới sự kích thích của hơi cồn, bàn tay ấy khiến cô không thể khống chế tình cảm của mình. Người kia còn dán môi vào bên tai cô, hà hơi thì thầm hỏi cô có muốn hay không.
Ninh Mật lấy lại tinh thần từ trong hồi ức, muốn đẩy anh ra, nhưng nắm đấm lại bị người ta nắm chặt lấy. Cách một lớp quần áo, anh khẽ cắn cô một cái.
Cô khẽ rên lên, cả người ưỡn lên giống như con tôm, ngẩng đầu lên nói, “Cháu nhớ ra rồi.”
Lý Đông Phóng cười cười, biết rõ nhưng vẫn cố hỏi, “Nhớ ra cái gì?”
“Lần trước, nhân lúc cháu uống say, chú…” Cô cắn môi, không biết mở miệng thế nào.
Anh không phủ nhận, có vẻ như anh đang rất vui, nghiêng đầu hôn lên vành tai cô, nhỏ giọng nói, “Tôi cứ tưởng rằng cháu không có say, hoặc ít nhất là không tỉnh rượu rồi quên hết.”
Ninh Mật run lên, ngây thơ đáp lại, “Sao cháu phải nhớ chứ… Chú, chú là người khởi xướng mà.”
Lý Đông Phóng ngồi xuống, không ép cô nữa.
Cô chẳng thèm buộc lại mái tóc bị rối tung, tay chân luống cuống sửa sang lại áo, rụt chân lại tránh sang một bên.
Lý Đông Phóng thấy cô khó chịu như thế thì cười khẽ, “Cháu cũng dẻo dai lắm đấy.”
Mặt Ninh Mật lại đỏ bừng lên, có lẽ là do cô hiểu biết nhiều chuyện nên mỗi lần Lý Đông Phóng đùa giỡn với cô, cô đều có thể nhận ra ngay.
Im lặng không biết phải nói gì, cô cảm thấy khá lúng túng, “Lần trước, lần trước cháu uống say, đã say thì không tính.”
Lý Đông Phóng “Ừ” một tiếng, bỗng nhiên trở nên dễ nói chuyện hơn, dừng một lát rồi lại nhắc, “Thế lần này có tính không?”
“…”
Ninh Mật nghẹn lời.
Anh đưa tay vuốt tóc cô gái trước mặt, hỏi cô, “Sao hôm nay cháu lại gặp Chu Tuấn thế?”
Ninh Mật không còn sức chống trả, ngoan ngoãn trả lời, “Trương Minh Côn sắp xếp.”
“Anh rể cũng biết chuyện Chu Tuấn có ý với cháu, cho nên muốn dâng cháu lên để lấy lòng anh ta à?”
Trong chuyện này, rõ ràng cô là người bị hai bên lợi dụng, rõ rành rành trong lòng nhưng lại không thể nói gì.
“Tôi không thích cháu thân thiết với Chu Tuấn.”
Cô sững sờ, “… Tại sao?”
Ánh mắt anh vô cùng bình thản, “Vì tôi không thích.”
“Cháu không thể nào không đến gần Chu Tuấn…” Ninh Mật khó khăn nói, “Anh ta là ông chủ của cháu. Hơn nữa có rất nhiều chuyện không phải mình không thích là có thể không làm.”
Mặt Lý Đông Phóng lạnh xuống, nhìn chăm chăm cô vài giây, “Tôi sẽ giúp cháu sắp xếp một chút.”
Cô có hơi khó hiểu, không biết anh bảo sắp xếp là sắp xếp thế nào.
Tiếng gõ cửa bỗng nhiên vang lên, cong ngươi Ninh Mật se lại, ánh mắt hiện lên vẻ bối rối.
Bên ngoài vang lên tiếng hỏi thăm của Lý Nguyệt, “Chị vào được không?”
Ninh Mật hốt hoảng đứng bật dậy, đầu gối vô tình đụng vào ghế sofa, hai chân không còn sức lực, cô đau đến nỗi hít một hơi sâu. Lý Đông Phóng đưa tay kéo cô đứng vững rồi dìu cô ngồi xuống.
Cửa phòng được mở ra, Lý Nguyệt nghiêng người nhìn vào bên trong, Ninh Mật như chú nai con đang bị hoảng sợ, vội vàng né tránh, Lý Nguyệt thấy thế liền bảo, “Cả buổi trời mà em vẫn chưa mắng xong hả? Xem con bé nó sợ kìa.”
Ninh Mật sợ bị lộ, ôm đầu gối hỏi bà, “Sao cô lên đây?”
“Nó không làm khó cháu chứ?”
Mặt cô hơi nóng, lí nhí đáp, “… Dạ không.”
Lý Đông Phóng mím mím đôi môi, đứng dậy nói, “Em qua thư phòng đây.”
Lý Nguyệt nhắc nhở, “Sắp ăn cơm rồi đấy.”
“Em gọi điện xong rồi ra.”
Bà gật đầu, quay lại nhìn thấy ghế sofa có hơi lộn xộn, còn dính dấu chân mờ mờ, nhíu mày nói, “Sao cháu mang giày mà lại giẫm lên sofa thế, vào nhà cũng không chịu thay giày?”
Ninh Mật cụp mắt không lên tiếng.
Lý Đông Phóng đi thẳng vào thư phòng, lấy điện thoại ra gọi cho Lâm Hựu, bên kia vừa bắt máy liền nói ngay, “Tôi Lý Đông Phóng đây.”
Lâm Hựu đáp, “Nhảm nhí, em đương nhiên biết là anh rồi.”
“Cục cảnh sát mấy người làm việc chậm quá.”
Lâm Hựu thấy oan ức, hỏi anh, “Anh gọi cho em có gì dặn dò hả?”
Lý Đông Phóng nghĩ nghĩ, cắn điếu thuốc, “Cấp trên của bọn cậu luôn miệng bảo phải dọn sạch xã hội đen, mà sao vẫn không thấy động tĩnh gì? Rốt cuộc là có muốn làm thật không hả, mấy cái biểu ngữ treo đầy trong thành phố là để trang trí đấy à?”
Lâm Hựu bị anh nói đến tiến thoái lưỡng nan, “Anh có chuyện gì cứ nói thẳng, đừng có vòng vèo.”
“Dạo gần đây Chu Tuấn rảnh quá rồi, cậu có thể tìm chuyện cho anh ta làm được không?” Lý Đông Phóng nói đầy ẩn ý.
Lý Đông Phóng cười, “Khiến anh ta bận lên, làm cái gì thì làm, chứ đừng có xuất hiện trong tầm mắt của tôi, chướng mắt.”
Lâm Hựu suy nghĩ một hồi, “Tạm thời thì chưa được.”
“Tôi không bảo cậu động tới anh ta.”
“Em hiểu rồi.” Trước khi cúp máy, Lâm Hựu lại lảm nhảm, “Anh phải chú ý an toàn đấy, đừng để gặp rắc rối.”
Lý Đông Phóng cất điện thoại, tâm trạng cũng tốt hơn.
…
Lúc Ninh Mật xuống lầu ăn cơm, tim cô vẫn còn đang loạn nhịp, vừa ngẩng lên đã nhìn thấy Lý Đông Phóng, anh nói chuyện điện thoại xong, đã ra ngoài, hiện đang cúi đầu xem tạp chí.
Lớn hơn vài tuổi đã khác, kinh nghiệm và sự bình tĩnh đều vượt xa cô.
Lúc này Chu Tuấn mới về đến nhà, gửi tin hỏi thăm cô.
[Lý Đông Phóng không làm khó em chứ?]
Ninh Mật nhìn điện thoại, trợn mắt nói đối, [Không có, sao chú ấy có thể làm khó tôi được.]
[Hôm nay anh có hơi nóng nảy, nhưng những lời anh nói em cũng đừng gạt bỏ ngoài tai.]
Cô thấy hơi phiền lòng, ngơ ngác cầm điện thoại.
“Ninh Mật.”
Lý Đông Phóng bỗng gọi cô lại. Ninh Mật đành bỏ điện thoại xuống, ngước mắt lên nhìn anh, “Dạ?”
Anh cau mày, “Đang ăn cơm cháu không thể dẹp điện thoại sang một bên được à? Nếu mà còn như thế nữa thì chú đập điện thoại của cháu đấy.”
Tôn Tú Ngọc bới cơm thêm cho mọi người, không quên nói theo, “Lúc ăn cơm thì phải tập trung ăn, cháu gái ngoan, nếu ông nội ở đây cũng sẽ la cháu thôi.”
Lý Nguyệt nhìn Ninh Mật một lát, từ lúc về nhà đến giờ con bé cứ bị la mãi, đoán chừng em trai mình vẫn chưa hết bực, bà nghĩ thế nên mềm lòng, không nói xen vào.
Ninh Mật trừng mắt nhìn anh, không thể phản bác.
Anh vươn tay, “Đưa điện thoại đây.”
“… Sao ạ?”
Anh lại đưa tay ra, “Bảo cháu đưa thì cứ đưa đây.”
Ninh Mật chần chừ một chút, cuối cùng vẫn giao điện thoại ra.
Lý Đông Phóng vờ như đang la cô, “Tạm tịch thu điện thoại của cháu, ăn cơm xong rồi đến chỗ chú lấy.”
Màn hình điện thoại lóe sáng, cô quên mất phải khóa màn hình, anh im lặng xem hết mọi thứ, dứt khoát tắt nguồn vứt điện thoại sang một bên.