Ninh Mật thấy tủi thân lắm, cô đuổi theo anh, “Cháu đâu có đắc tội gì với chú, sao chú lại không thèm để ý đến cháu vậy?”
Anh giả ngu, “Tôi không để ý đến cháu lúc nào?”
Cô muốn trả lời rằng chính là cái thái độ hờ hững lạnh lùng lúc này của chú đấy, nhưng lý trí lại nhắc nhở cô rằng anh thích thì quan tâm, không thích thì không ngó ngàng tới, cô đâu cần phải để ý như thế, dù cho anh có muốn quan tâm thì bà đây cũng không muốn hầu hạ, vốn dĩ cũng không cùng một chiến tuyến, thân phận và địa vị càng thêm lúng túng.
Từ xa đã có người gọi tên Lý Đông Phóng, anh vừa xuất hiện thì mọi người đều vây quanh lấy anh. Hóa ra làng du lịch này cũng có cổ phần của anh. Ở đây ngoại trừ bạn học cũ ra thì còn có cả bạn làm ăn, tuy buổi tối hôm nay thiên về giải trí là chính, nhưng cô vẫn biết một vài chuyện từ miệng của những người khác. Làng du lịch, hồ Tề Uyển gì chứ, thật ra tất cả đều là mánh lới và vật làm nền mà thôi. Lý Đông Phóng có mục đích khác, cái anh muốn chính là nâng giá nhà đất phía bên này.
Bảo sao cô vừa xuống xe đã nhìn thấy công trường đang thi công, cô còn tò mò không biết có phải người ta đang muốn mở rộng hồ nhân tạo hay không.
Lý Đông Phóng nói chuyện với người khác, anh không dẫn cô đến giới thiệu nên hiển nhiên không ai để ý tới cô.
Vu Thiến vừa từ bên hồ trên bãi cát sang đây, cô ấy cầm mấy xiên mực nướng và thịt dê nướng đưa cho cô, vừa nhìn thấy rượu trên tay cô liền biết cô nhóc này là dân ngoại đạo, ngạc nhiên hỏi, “Sao em lại uống cái này, nồng độ không thấp đâu, em coi chừng say đấy.”
Ninh Mật đâu hay biết gì, “Em uống thấy cũng nhạt lắm, còn tưởng là nước gì ngon ấy chị.”
Vu Thiến trả lời, “Cái này dễ say lắm, em không uống rượu được đâu, thôi uống nước trái cây nhé.”
Ninh Mật cười, cô đâu có tệ như thế, tửu lượng của cô tốt lắm đấy.
Lý Đông Phóng không phải không để ý tới cô, mà là do bên này có người bạn khá quan trọng cần phải tiếp đón.
Nhìn gợn sóng lăn tăn trên mặt hồ, anh nâng ly chạm cốc cùng anh ta, đối phương cảm thán bằng tiếng phổ thông không mấy lưu loát, “Thanh niên các anh bây giờ nhiều ý tưởng cũng có nhiều chủ kiến, quan trọng nhất là mắt nhìn… Tôi nhớ trước kia mảnh đất này có kế hoạch xanh hóa, ai ngờ cậu lại chủ động bỏ vốn muốn cải tạo lại cảnh quang bên hồ, thuận tiện gom luôn mấy mảnh đất xung quanh lại. Hai năm trước lúc cậu tìm tôi xin vốn đầu tư, cũng may là tôi không từ chối nhốt cậu ở ngoài cửa đấy.”
Từ trước đến nay Lý Đông Phóng không phải là người kiêu ngạo, thấy đối phương khiêm tốn, anh uống một hơi cạn sạch ly rượu rồi cười nói, “Là do tôi may mắn thôi, nhân lúc mọi người đang tập trung sự chú ý bên khu đất cũ thì nhặt được món hời. Nhưng mà khu đất cũ trong thành phố cũng sắp sửa phá dỡ rồi, mọi người đều kiếm được tiền thì càng hay. Tính tình tôi quái gở, không thích tham gia náo nhiệt.”
Mặc dù Lý Đông Phóng đang khiêm tốn, nhưng mọi người cũng chỉ nghe cho vui chứ không ai cho là thật. Dù sao thì bên đây là nơi ở cao cấp, so với khu biệt thự Trung Cảnh mà Lý Đông Phóng đã cho lên sàn mấy năm trước chỉ có hơn chứ không kém, còn khu đất cũ chỉ là chỗ ở bình dân, nhà dân và cửa hàng chiếm đa số.
Lý Đông Phóng bàn chuyện làm ăn bên này, Lâm Hựu lại chậm rãi câu cá bên kia, Ninh Mật nghe mọi người khoe khoang một trận, lại nghe Lý Đông Phóng khiêm tốn một hồi, thực sự không hiểu chuyện gì, cô tìm một chỗ ngồi xuống, chống cằm nhìn về phía Lâm Hựu.
Lâm Hựu xoay người liếc cô một cái, “Cháu ngồi xổm sau lưng tôi làm gì? Đêm hôm khuya khoắt mà lén la lén lút, muốn hù chết người ta à.”
Ninh Mật liếc xéo anh ta, “Do chú nhát gan thì trách được ai. Chú này, Lý Đông Phóng đến đây là bàn chuyện làm ăn, thế sao chú lại đi theo chú ấy thế?”
“Cháu cũng đi theo đấy thôi?”
“Cháu đi theo là do chú mời dữ quá mà? Lửa trại đâu? Tiệc tối đâu? Cháu còn tưởng mọi người ngồi quây quần bên đống lửa đánh đàn ca hát, lúc hứng thú trào dâng còn có thể nắm tay nhau khiêu vũ dưới trăng nữa kìa.” Cô thở dài, quả nhiên thương nhân ám đầy mùi tiền như bọn họ không thể nào văn nhã như thế được.
Anh ta đặt cần câu xuống, xoa xoa mồi câu trong tay, “Cháu không biết tại sao tôi lại đến đây à?”
Ninh Mật lắc đầu, cô phải biết ư? Có ai nói cho cô hoặc nhắc nhở cô một chút không.
Anh ta đi tới, Ninh Mật nhìn theo anh ta, Lâm Hựu tìm chỗ nào đó sạch sẽ để ngồi xuống, nhưng phát hiện ra khắp nơi đều bị nước hồ đánh lên ướt nhẹp, anh ta đành bước đến trước chân cô, ngồi xuống, “Hiện tại Lý Đông Phóng không được an toàn, tôi không yên lòng để anh ấy đi xã giao lúc nửa đêm.”
“Nếu không thì cháu nghĩ xem tại sao một cánh sát như tôi lại đi tò tò sau mông anh ấy mỗi ngày để làm gì? Tôi không có chuyện để làm chắc?” Lâm Hựu hỏi vặn lại.
“Vậy sao chú lại gọi chị Thiến và cháu đi theo thế, chú không thấy bọn cháu vướng tay vướng chân ư? Giả dụ như bây giờ bỗng nhiên xảy ra hoảng loạn, chú sẽ bảo vệ cho chị Thiến hay chú út hả?”
Lâm Hựu nhấp một ngụm bia, “Tôi chẳng bảo vệ ai cả.”
Anh ta cười rộ lên, “Tôi sẽ tìm bia đỡ đạn.”
Sắc mặt Ninh Mật cứng đờ, ánh mắt lấp lánh như những vì sao nhờ ánh đèn chiếu rọi, cô biết rõ bia đỡ đạn mà anh ta nói là ai, nhưng vẫn không nhịn được muốn hỏi, “Ai thế ạ?”
Giọng điệu nhẹ nhàng, mềm mại êm tai.
“Là cháu đấy.” Anh ta đáp lại đầy nghiêm túc, không hề khách sáo.
Ninh Mật cắn môi im lặng, khoảng mười lăm phút sau, anh ta cũng không nói gì thêm, quay lại chỗ vừa nãy tiếp tục câu cá, tiếng nước ào ào chảy xuống, vô cùng trong trẻo.
Cô lấy lại tinh thần, lên tiếng nhắc nhở, “Chú kéo cháu làm bia đỡ đạn cũng không đáng đâu. Lúc chú đánh cờ tướng với người khác, hi sinh xe để giết một con tốt của đối phương. Nhưng dù con tốt có qua sông được rồi thì có thể đi ngang, nhưng cuối cùng cũng chỉ là con tốt mà thôi.”
Đôi mắt Lâm Hựu sáng bừng, tuy biết cô không đơn giản, nhưng hôm nay anh ta mới biết rõ, “Ồ, con nhóc này không đơn giản nhỉ, là tôi xem thường cháu rồi.”
Ninh Mật biết mình lắm lời, nhưng cô không sợ anh ta sẽ làm gì mình, nói tiếp, “Cho nên chú cứ giữ gìn sức mạnh đi, cháu không phải là xe, cùng lắm chỉ là…”
Sau lưng bỗng truyền đến tiếng bước chân, Lâm Hựu và Ninh Mật cùng nhìn nhau rồi ai làm việc đó.
Vu Thiến cầm bia đi tới, cô ấy còn bưng một dĩa lớn đựng đầy trái cây, đặt xuống rồi nói, “Tiếc là hôm nay chị không được tiện, nếu không nhất định phải bơi một vòng.”
Ninh Mật thấy cô ấy nói xong rồi nhìn mình, có lẽ tò mò vì sao cô không đi nghịch nước, cô liền nói, “Em sợ lạnh.”
“Có bể bơi trong nhà mà.”
Ninh Mật sửng sốt một lát, “Em không mang áo tắm, với lại em cũng không thích bơi.”
Cô nói xong thì vùi đầu ăn trái cây, quýt khá tươi và ngon, lại mọng nước, nhưng hơi chua, dù có trộn thành salad cũng không giấu được vị chua ấy. Được cái là nho rất ngon, mấy bữa trước cô và Vương Tư Như từng mua ở trường, giá đắt xắt ra miếng, cô cầm lên cầm xuống một hồi rồi thôi, cho nên cô thèm đã lâu.
Ban đầu cô đã quyết định thỉnh thoảng sẽ xin Lý Đông Phóng tiền xài vặt, nhưng người ta đã biết cô là đồ giả ngay từ đầu, xin tiền có vẻ không phải là chuyện gì lớn, nhưng cứ giống như mình mặt dày vì món hời nhỏ vậy.
Chu Tuấn cũng có cho cô một khoản, nhưng bây giờ cô không thể xài tiền của anh ta, Chẳng may có một ngày mọi chuyện ngã ngũ, cô không giũ sạch liên can, cho nên tốt nhất là nên để dành tiền, khi cần thì có mà trả ngay.
Vì thế trong mắt người ngoài cô là đại tiểu thư của nhà họ Lý giàu có, nhưng thật ra trong tay cô không có quyền lợi, chuyện có thể tự mình quyết định chính là mỗi ngày ăn gì.
Lâm Hựu vào trong gọi đồ ăn, đến khi quay về thì dẫn theo hai ba người không quen biết đến, còn có hai nhân viên phục vụ, một người cầm thảm trải và đệm chống ẩm, một người bưng một mâm rượu với đủ loại rượu trong đó, có Whisky nồng độ cao, cũng có rượu vang nồng độ thấp và cả rượu trái cây.
Màn đêm vừa buông xuống, tiệc vui cũng vừa mới bắt đầu, Lý Đông Phóng đã chạy đi đâu mất tiêu không thấy bóng dáng đâu.
Bọn họ chơi oẳn tù tì uống rượu, vô cùng hăng hái, Ninh Mật cũng bị ép chơi cùng.
Cô biết rõ tửu lượng của mình, không tốt cũng không kém, thế nên cô vẫn luôn khống chế bản thân.
Mấy người không quen không biết này luôn miệng khen cô xinh đẹp, mà con gái đều có lòng hư vinh, trong vô thức, cô lại càng thể hiện bản thân hơn, giống như mình sắp sửa lắc mình biến thành tiên nữ đến nơi. Đầu vừa nóng lên thì càng dễ mất cảnh giác hơn, cô uống say từ lúc nào chẳng biết.
Đợi đến khi cảm giác trời đất quay cuồng ập đến, cô mới nhận ra, vỗ đùi hét lên, “Tiêu rồi, tiêu rồi.”
Lâm Hựu hỏi cô, “Cháu sao thế?”
Ninh Mật trừng mắt nhìn anh ta, “Có phải chú chờ xem cháu bị mất mặt không hả?”
Vu Thiến đỡ cô, bật cười thành tiếng, “Lúc nãy chị đã bảo bụng đói thì đừng uống nhiều rồi mà, bụng đói dễ say lắm.”
Ninh Mật nói, “Bình thường… bình thường tửu lượng của em rất tốt, chắc rượu ở đây là rượu giả rồi.”
Hai tai cô ong lên, cảm thấy thật khó chịu. Lâm Hựu cũng là chính nhân quân tử, là cảnh sát nhân nhân, anh ta không cố ý chuốt say cô, thấy cô không giống như đang giả vờ, vỗ vỗ lên mặt cô, “Cháu có sao không? Chú và Vu Thiến đưa cháu về phòng nghỉ, ngủ một giấc là tốt lên thôi.”
Anh ta đặt chai rượu xuống, sau đó lại thấy mót tiểu, khoảng cách từ bãi cát đến khách sạn có hơi xa, vòng tới vòng lui phải mất hai chục phút. Bia đúng là thức uống lợi tiểu, vừa mắc là phải vội vàng tìm chỗ giải quyết ngay.
Cách đó vài bước là nhà vệ sinh, anh ta dặn dò Vu Thiến, “Cưng ơi, em trông chừng con bé, anh đi vệ sinh một lát rời quay lại ngay. Con bé say rồi, em đừng đi đâu xa, con gái đi một mình không an toàn đâu.”
Vu Thiến đáp, “Vâng, anh đi nhanh lên.”
Lâm Hựu gật đầu, vừa châm thuốc hút vừa bước đi.
Anh vừa đi thì Lý Đông Phóng liền xuất hiện, nhìn thấy dáng vẻ cúi đầu ỉu xìu của Ninh Mật thì nhíu mày, “Cô ấy sao thế?”
Vu Thiến không biết chuyện giữa bọn họ, chỉ biết Lý Đông Phóng là chú ruột của Ninh Mật, tuy anh hỏi không mang theo ý trách cứ, nhưng nhìn mặt anh liền biết anh không được vui.
Hiển nhiên, làm chú dẫn cháu gái đi ra ngoài chơi, nhưng kết quả lại để người ta chuốc say đứa cháu vẫn còn đang tuổi đến trường. Không có người lớn nào thích con cháu mình uống rượu, anh không khó chịu mới kỳ lạ.
Càng nghĩ càng thấy ngại, Vu Thiến ngại ngùng đáp, “Con bé bất cẩn uống say, không biết tửu lượng con bé sao lại thấp thế này…”
Lý Đông Phóng thở dài, còn Ninh Mật thì nằm ghé lên tấm thảm trải, cô thấy nóng, rất nóng, cảm giác như dạ dày như đang sôi lên, men rượu càng lúc càng nồng, anh đưa tay vén tóc cô.
Trán Ninh Mật dần dần lộ ra, mặt cô đỏ hồng, bờ môi hơi khô, đúng là dáng vẻ của một kẻ say.
Anh kéo tay nâng cô dậy, hỏi, “Tự đi được không? Tôi đưa cháu về phòng.”
Cô lúng búng nói, “Được…”
Miệng thì nói được, phát âm rõ ràng, nhưng cơ thể lại bất động, đầu cô quay được nửa vòng rồi lại gục xuống, lộ ra cần cổ trắng nõn, mãi tóc đen nhánh xõa xuống vai.
Khóe môi Lý Đông Phóng run run, chỉ liếc nhìn cô mà không nói gì.
Vu Thiến cảm thấy cô rất đáng yêu, trong đáng yêu lại mang theo chút… quyến rũ không phù hợp với độ tuổi của cô.