Thời Kính Chi tuổi nhỏ nhắm mắt. Âm thanh biến lặng, rừng phong nhạt nhòa, để nỗi đau và bóng tối lại cho ký ức.
Hồi ức mấu chốt khôi phục khiến cơn thống khổ xuyên qua thời gian ùn ùn kéo đến. Khoảnh khắc nhớ lại toàn bộ, tâm trí Thời Kính Chi đã suýt thì đổ sụp.
Hắn đã được thể nghiệm thế nguy hiểm của việc phá ấn tại chớp mắt ngắn ngủi này. Song hành với những mảnh vụn hồi ức đang lũ lượt tràn về là cơn đau trùng trùng điệp điệp. Giống như sa lầy, không thể thở, không thể cử động. Lại như bị nhét vào chiếc lồng sắt chỉ lớn cỡ bàn tay bằng bạo lực, làm cơ thể hắn sắp vỡ toạc ra.
Phải dốc toàn bộ sức lực, Thời Kính Chi mới miễn cưỡng giữ được tỉnh táo.
Nhưng không phải vì kiếm tìm sự thật. Nhất thời, hắn chẳng hề bận tâm đến định dục hay gì cả. Trong mớ suy nghĩ hỗn độn của hắn chỉ còn một suy nghĩ.
Sau đấy thì sao? Chuyện gì đã xảy ra sau đấy?
Doãn Từ - lòng đầy nôn nóng – mang theo thang thuốc trở về để rồi chỉ nhận được những mảnh xác vụn. Đối mặt với nội tạng và xương cốt vỡ tan tành, y sẽ cảm thấy thế nào?
Đây là lần thứ hai mình không ở tại chỗ mà chờ y trở lại.
Doãn Từ sẽ tẩu hỏa nhập ma lần nữa? Không có mình ở bên, y sẽ lại chỉ còn có một thân một mình. Và sẽ không còn ai ôm lấy y mỗi khi y tột độ đau đớn nữa.
Họ chỉ có một tháng ngắn ngủi bầu bạn bên nhau, mà ngày bắt đầu trở nên thân thiết nhất lại chính là ngày cuối cùng của họ.
Hai mươi bốn năm sau, họ gặp nhau ở núi Khô thêm lần nữa. Nhưng qua lớp phong ấn vô hình, họ chỉ gặp gỡ chứ không còn thân quen.
Theo những gì hắn biết, "ba đời" nhà Doãn Từ đều sinh sống tại núi Khô... Phải chăng sau ngày ly tán ở hang Tụ Dị, Doãn Từ chưa từng rời khỏi vùng kế cận núi Khô?
Nỗi xót xa tự đáy lòng thậm chí lấn át cả cơn đau nhức gây ra bởi phong ấn, có điều nỗi xót thương ấy không chỉ là vì chia biệt...
Đến giờ, trận đánh giữa Doãn Từ và yêu quái vào ngày hôm ấy vẫn rõ ràng như dùng đao khắc lên trí nhớ.
Truyền thuyết nói, kẻ bất tử hồi sinh từ những sợi rễ máu. Những dòng chữ được lưu truyền trên sách vở này đang xáo trộn trong đầu hắn, những manh mối vương vãi như ngọc chợt được xâu thành chuỗi.
Doãn Từ là người bất tử.
Thời Kính Chi tìm phương pháp trường sinh đã lâu, chưa từng nghe qua về người bất tử. Trần Thiên Phàm nghiên cứu con đường này ba mươi năm, cũng chỉ dò la được một lời đồn. Người bất tử không phải nấm sau mưa, không thể xuất hiện nhiều cho được.
Một suy đoán hoang đường chậm rãi hình thành.
... Nếu từ cổ chí kim chỉ có một người thì sao?
Từ lúc gặp lại đến giờ, bất luận phải đối mặt với tình huống ra sao thì Doãn Từ cũng chưa từng có ngoại thương rõ ràng. Khí thế cao nhân cũng như kinh nghiệm chiến đấu dạn dày đều không giống người thường.
Doãn Từ đã ở đây hơn hai mươi năm trước. Y tự xưng là "bổn tọa", uy nghiêm lẫm liệt.
Doãn Từ thật sự chỉ là hậu duệ của "nhà họ Túc" à? Ngay cả ma giáo đệ nhất thiên hạ như giáo Xích Câu cũng không tìm được "nhà họ Túc", điều này có phải chăng là do họ lánh đời? Hay phải nói, "nhà họ Túc" có tồn tại thật không?
Trăm năm trước, Tảo Cốt Kiếm – Túc Chấp lừng danh thiên hạ đã thật sự qua đời bình thường khi về già? Mà không phải dùng tấm áo da quỷ để dệt nên câu chuyện qua đời giả tưởng? Và, quái nhân quỳ trước ngôi làng nọ vào hai trăm năm về trước có phải cũng là Doãn Từ hay không?
Rốt cuộc, cái "bất tử bất diệt" gần như bi ai đã bắt đầu từ bao giờ?
Vô số câu hỏi dập dềnh lên xuống rồi hóa thành trống ngực. Lời muốn nói tụ rồi tan, song đến cuối cùng, hắn chỉ muốn trao cho đối phương một cái ôm tới muộn.
Thời Kính Chi chưa từng muốn tỉnh lại như bây giờ.
Phong ấn nhận ra ý đồ của hắn. Cơn đau đầu xuyên thẳng vào tim, ký ức dồn dập ùa về hòng gián đoạn dòng suy nghĩ và chiếm đoạt tinh thần hắn.
Hắn thấy mẹ mình.
Người đàn bà dựa vào giường, nom bà hốc hác đến nỗi chỉ có đôi mắt là nổi bật. Bà hờ hững nhìn Thời Kính Chi, gương mặt bà còn sót lại dấu vết của một nhan sắc tuyệt trần. Kể từ khi có ý thức, hình như đây là lần đầu hắn thấy mẹ mình.
Người mẹ xa lạ im lặng, đưa tay xoa đầu hắn. Cánh tay gầy guộc trượt xuống má và vén mái tóc rối bời của đứa bé ra sau.
Sau đó, hắn thấy mình bị thái giám Lư Phúc ghì xuống. Lão – một cách không tự nguyện – mặc trang phục miền núi rách nát. Thứ áo quần này tỏa mùi hôi thối và tanh tưởi của thú hoang làm cho Thời Kính Chi tuổi nhỏ phải nôn khan.
Thái giám mạnh bạo mặc đồ cho hắn: "Cụ tôi ơi, xin ngài ngoan ngoãn chút. Chứ mà mặc tấm áo choàng xa hoa thơm nức ấy thì chẳng mấy bữa sẽ bị thú dữ tha đi."
Thời Kính Chi nhớ xe ngựa chở hắn đến núi Khô, bấy giờ miệng hắn còn vương vị thuốc đắng. Cũng nhớ quốc sư bế hắn về phủ, trong miệng lại thơm mùi linh dược. Hắn nghe bên tai có tiếng trò chuyện thầm thì, tiếng tức giận cãi vã, cũng có tiếng xì xào bàn tán và than khóc tỉ tê.
Ký ức ngày một vụn vặt, âm thanh ngày một ồn ào, đủ loại cảm xúc tuần hoàn lặp đi lặp lại. Ba thứ này trộn lẫn rồi ngưng tụ thành vô vàn cánh tay vô hình sau lưng hắn. Chúng không ngừng dụ hắn phân tâm, tức giận, thậm chí là mê muội, toan kéo hắn vào vũng lầy bóng tối.
Giữa cơn mơ màng, Thời Kính Chi như lại được về hang Tụ Dị, bước lên con đường yêu ma không có lối ra. Mùi hoa ngọt ngào bồng bềnh theo sau hắn, hắn biết chỉ cần xoay người, ngừng chống cự, là cơn đau đớn bất tận sẽ buông tha hắn.
Nhưng hắn đã sải bước tiến lên, không quay đầu.
A Từ nói y chờ mình. Mà hắn đã rời đi lâu quá, không thể tốn thì giờ ở đây thêm nữa.
"Thần tiên" dưới tán cây phong đã đợi hắn hai tư năm.
Rốt cuộc, ở tận cùng hồi ức, một tiếng thở dài chậm rãi vang lên. Ở tận cùng hồi ức, một cánh tay gầy rộc ấn lên ấn đường của hắn.
"Dục sâu vạn trượng, hồng trần vô biên. Người như ngươi sở hữu dục của chúng sinh, thì lẽ thường sẽ bị hủy hoại bởi dục vọng. Muốn giữ được tâm trí, tất phải chọn ra được một dục vọng duy nhất."
"Tiếc rằng hơn ba trăm năm trong lịch sử Đại Duẫn, phàm là người cần định dục, thì hoặc chọn tài sắc danh lợi, hoặc chọn nhi nữ tình trường. Quay đầu đã thành gieo họa, không ai là ngoại lệ."
"Ngươi thì lại khá khác biệt... định dục từ sớm, tâm tính chưa trưởng thành, nhưng lại hợp để chúng ta uốn nắn. Có lẽ sự nghiệp trăm năm này có thể được thực hiện bởi chính tay lão hủ cũng nên..."
Thời Kính Chi chợt thấy buồn cười.
Bẩm sinh đã khó kiềm chế dục thì ắt sẽ gặp tai họa lúc lớn lên. Mất công hắn phải thử nghiệm trò chọn đồ vật đoán tương lai, mà chẳng ngờ số phận đã sớm để hắn chọn, chọn một trong vô vàn dục vọng. Mới thoạt nghĩ đến đây, lòng hắn đã tỏ tường.
Thời Kính Chi biết mình chọn loại dục nào. Hôm ấy ở trong lòng Doãn Từ, hắn đã có được sự vô tư trong khoảnh khắc, mà lại là mãn nguyện lâu dài.
Con người ta truy cầu đủ thứ, song cuối cùng thì sở cầu sở dục cũng chỉ đến thế mà thôi.
Lão già nọ đã nhìn lầm. Trong ba trăm năm Đại Duẫn, Thời Kính Chi không biết những người định dục khác đã sống ra sao, có bao nhiêu người, nhưng hắn nhất định là kẻ tham lam nhất.
Ngày xưa hắn bất chấp tất cả miễn là được sống, vậy mà vẫn chưa bao giờ thấy thỏa mãn cả. Không ngờ lí do đơn giản hơn hắn nghĩ: nguyện vọng của hắn là được hưởng cái "đẹp của sự sống" thì bị người ta tàn nhẫn phong ấn mất, chỉ để lại một chữ "sống" điên rồ.
... cho đến khi gặp mặt Doãn Từ lần nữa.
Bây giờ, người muốn gặp gần ngay gang tấc, nếu mình thật sự bỏ mạng tại đây thì chẳng phải sẽ có lỗi với "dục sâu vạn trượng" của lão già nọ à?
Cuồng phong đột ngột nổi lên, cảm giác bị áp bức nặng nề bổ thẳng vào đầu.
Trần Thiên Phàm đang giải trận thì suýt hộc máu, động tác tay thiếu chút nữa đã ngừng.
Thời Kính Chi trên bệ gỗ nhắm mắt, nét mặt hơi nhăn nhó. Những sợi máu xuất hiện quanh người hắn, nội lực mạnh mẽ mất kiểm soát thốc tung những đốm lửa dưới bệ. Pháp trận phong ấn sau gáy Thời Kính Chi hiện hình và phát ra những chuỗi tiếng nổ liên tiếp. Theo sau đó, ánh sáng chói lòa của đại trận cũng yếu hẳn đi.
Pháp trận vàng kim như sinh vật, hoa văn lần lượt sống dậy, bò lên thái dương Thời Kính Chi và cố gắng chui xuyên qua da hắn. Chúng gồ lên, lúc nhúc dưới da Thời Kính Chi như những mạch máu quấy nhiễu.
Những tia sáng màu lam ánh bạc quấn giữa ngón tay Trần Thiên Phàm đang bắt đầu tụ thành một "chiếc kẹp" nhọn đầu. Lão nín thở, cẩn thận gắp số hoa văn và ném ra ngoài pháp trận. Con sâu hoa văn giãy giụa khi bị lão gắp ra rồi rất nhanh sau đó đã hóa thành bụi vàng.
Chẳng qua số lượng chúng quá nhiều, kết cấu phức tạp, tốc độ lại nhanh. Cằm lão bạnh cả ra, trán rỉ mồ hôi hột.
Mặt Thời Kính Chi trông như tờ vàng mã, máu đen không ngừng túa ra từ miệng. Đầu ngón tay hắn run lên, luồng khí xung quanh tỏ rõ sự đấu tranh của hắn.
Không cần Trần Thiên Phàm giải thích thì Doãn Từ cũng hiểu quá trình giải trận đã đến hồi nguy cấp. Thời Kính Chi đã phát hiện ra chính xác "bản dục" của mình, hắn liều mình vật lộn cùng phong ấn và bởi thế mới khiến pháp trận phong ấn điên cuồng phản công. Nếu Thời Kính Chi mất ý thức, số hoa văn này sẽ lập tức biến hắn thành người thực vật.
Thời Kính Chi là người cư xử rất khéo léo, nhưng không vì thế mà hèn nhát. Hắn dùng khí thế của bản thân đàn áp hoa văn và to gan đối chọi nó bằng bạo lực.
Doãn Từ không nhìn thấy bất cứ dấu hiệu nào của sợ hãi và chùn chân trên khuôn mặt hắn, mà chỉ thấy một nỗi đau buồn không rõ lí do.
Thời Kính Chi sống rất lạc quan, dù bị đặt vào hoàn cảnh tuyệt vọng hay tức giận thì hắn cũng luôn bừng bừng sức sống. Y chưa từng thấy hắn... đau thương như vậy.
May là Doãn Từ đã quen với cách rũ bỏ loại cảm xúc này. Siết chặt vạt áo dính máu, y bước vào trận, đối đầu với luồng nội lực cuồng loạn bên trong. Dựa theo "Vô Trần ngôn", y dùng tay phải lần lượt bấm vào các huyệt vị quan trọng trên người hắn.
Tay trái y nắm lấy bàn tay run rẩy của Thời Kính Chi, và phủ tay mình lên tay hắn.
Trần Thiên Phàm gần như đã lập tức phồng mồm trợn mắt với y: "Bộp chộp cái gì, yên phận hộ ta!"
Doãn Từ không buông tay: "Ta không cản trở ngươi giải trận, chỉ là kéo cậu ấy một tay."
Dường như cảm nhận được mùi hương quen thuộc, Thời Kính Chi ngừng run rẩy, nội lực tàn phá khắp nơi cũng dịu dần đi. Không biết là vô tri hay cố ý, những ngón tay Thời Kính Chi bắt đầu cựa quậy như muốn nắm lại bàn tay y.
Chính hành động này lại khiến phong ấn hoàn toàn bùng nổ.
Một chớp mắt yên ả qua đi, tình trạng của Thời Kính Chi không những tốt lên mà còn tệ hơn trước: thất khiếu chảy máu, cơ thể co giật. Hoa văn ở huyệt thái dương giãy giụa kịch liệt làm sắc mặt hắn xám xịt, sức sống căng tràn xuất hiện nét suy vong.
Bàn tay vốn luôn nóng ấm của Thời Kính Chi chợt lạnh hẳn xuống. Doãn Từ siết nắm đấm, đáy lòng rét run.
Y lại sai nữa rồi à?
Có phải lại một lần nữa y lựa chọn con đường tưởng chừng là chính xác, nhưng thực tế lại là đường hủy diệt không?
Vật nóng dưới bàn tay y đột ngột biến chất, thảm kịch hai mươi tư năm trước chồng lên cảnh tượng hiện giờ. Doãn Từ suýt không khống chế được cơn bạo ngược.
Ngày ấy y cũng không biết rõ chứng bệnh của nhóc câm. Nhưng y hiểu mình phải tìm linh dược chữa nội thương thì mới giúp ổn định tình trạng của đứa bé.
Y chưa bao giờ khinh công nhanh như vậy. Đến tiệm thuốc gần nhất, Doãn Từ đặt mấy thỏi bạc xuống rồi thẳng tay lấy loại thuốc quý nhất tiệm đi. Y cứ đi như vậy không ngừng nghỉ suốt cả chặng đường, không biết đã bị nhánh cây ven đường cứa ra bao nhiêu vết xước.
Ta đã thu xếp ổn thỏa, đi nhanh về nhanh. Hang Tụ Dị lớn nên yêu quái sẽ không tập trung vào một chỗ, ta chỉ tạm vắng mặt chốc lát thì nhóc câm sẽ không có chuyện gì.
Cũng không thể gặp chuyện.
Từ lâu Doãn Từ đã biết cầu nguyện là vô dụng, nhưng bấy giờ y lại phá lệ một lần. Giữa cõi đời rộng lớn, y chỉ xin ông trời hãy chứa chấp một đứa bé mới ba tuổi.
Khi Doãn Từ trở lại, gió thu xào xạc, lá đỏ phất phơ, xác yêu còn nguyên tại chỗ, tất cả thoạt nhìn vẫn hệt như lúc y rời khỏi.
Chẳng qua mùi máu trong gió quá nồng.
Dường như số trời đã định nguyện vọng của y sẽ vĩnh viễn không thành hiện thực, hy vọng trong lòng theo đó hẫng bước chân. Đối mặt với máu thịt đầy đất, giữa cái ngẩn ngơ, một sự bình tĩnh gần như tàn khốc đã dấy lên trong lòng y.
Y nhớ mình đã lật từng mẩu thịt hết lần này đến lần khác với mong đợi sẽ tìm được chút kỷ niệm gì đó về "nhóc câm". Cũng nhớ nỗi tuyệt vọng đã xâm lấn y từng chút một thế nào khi nhìn thấy vết tích của cá nướng và trái cây rừng trong dạ dày cái xác.
Doãn Từ không tẩu hỏa nhập ma, tuy y đã trông đợi điều đó. Không chết nổi cũng được, miễn là được giải thoát khỏi cảnh tượng thê thảm hiện giờ. Trách người thì dễ, còn hận bản thân mới như chìm vào địa ngục. Người ta nói địa ngục mười tám tầng, mà địa ngục của y sao như vực sâu không đáy.
Chỉ tiếc y đã không thể hoàn toàn rơi xuống vực.
Trong khoảng một tháng, Doãn Từ đã hình thành một thói quen đáng buồn. Khí thế tàn bạo của y vừa bộc phát đã chợt tan đi.
Dường như vào một khoảnh khắc nào đó, đã có ai kéo tay y rồi trao cho y cái ôm dính nhớp. Chỉ là y còn chờ một bông hoa nữa.
Quả thực số phận đã cho y câu trả lời, một câu trả lời gay gắt đến mức gần như là chế nhạo – thật sự có một người chưa từng phụ lòng y từ khi sinh ra đến khi nhắm mắt. Vậy thì y cũng tuân theo số phận, tiếp tục tỉnh táo mà ngao du nơi trần thế. Nếu một ngày kia, cánh tay ấy không giữ nổi y, cái ôm ấy không thể cản được y thêm nữa, thì y sẽ lại nhảy khỏi vách đá. Và có lẽ sẽ vĩnh viễn không có ngày tỉnh táo sau này.
Bây giờ trầy trật mãi mới tìm về cho mình một tia lửa nhỏ, vậy mà y lại phải trơ mắt nhìn nó tắt đi sao?
Doãn Từ đờ đẫn nắm tay Thời Kính Chi, lần đầu tiên, y không dám nhìn vào vệt máu tươi trên khuôn mặt hắn. Đánh hơi được mùi sợ hãi của y, luồng khí tàn bạo phủ bụi hai tư năm bắt đầu rục rịch.
Rắc.
Tiếng nứt vỡ vang lên, kéo theo sau đó là những tiếng nổ nhẹ. Khí thế vừa dày vừa nặng của Thời Kính Chi ấm dần, ánh sáng vàng kim chiếu lóa khắp căn phòng. Tay Trần Thiên Phàm khựng lại giữa không trung, hoa văn trên nhíp vẫn đang giãy giụa.
Một bàn tay cầm ngược lại lấy cổ tay Doãn Từ. Bàn tay nọ nóng đến độ có thể làm người khác bị thương, chẳng qua dùng lực vừa phải đủ để vừa dịu dàng vừa cứng rắn. Một thoáng ngẩn người, Doãn Từ đã bị nó kéo về phía bệ gỗ, luồng khí tàn bạo dưới đáy lòng chưa kịp tan đi.
Ngay sau đó, y được trao một cái ôm ấm áp.
Trên đài gỗ, Thời Kính Chi tỉnh lại trong trạng thái thê thảm, mặt be bét máu me. Cái ôm của hắn nồng nhiệt với nhịp tim mạnh mẽ. Phong ấn vỡ tan tành, đốm lửa xanh thẫm trên đài chuyển màu thành đỏ ánh vàng rực rỡ. Chúng bị nội lực của Thời Kính Chi thổi thốc lên như những cánh hoa nhỏ bay lững lờ.
"Ngươi về rồi."
Vùi đầu vào cổ y, Thời Kính Chi nhẹ nhàng than vãn.