Tiết đông ôn hòa, nắng giữa rừng thanh mát tựa trà xanh.
Trong phòng, đệm mềm và thảm cỏ xanh lẫn lộn. Cửa sổ mở toang, kinh thư nát vụn bị gió lùa xào xạc, bầu không khí yên tĩnh một cách lạ lùng.
Chẳng qua, ở trung tâm của sự bình thản kia lại là cảnh tượng chốn địa ngục.
Dương hỏa là thứ mà lửa phàm không thể nào so sánh, và phương trượng cũng chẳng phải người phàm. Bị ngọn lửa bao quanh, vẻ ngoài ông vẫn vẹn nguyên như cũ thay vì cháy rụi thành than đen. Phương trượng Giác Phi đã tắt thở, song ông lại giống như chỉ cúi đầu và nhắm hờ đôi mắt, khiến người ta còn dấy lên một tia hy vọng đau đớn.
Giác Hội ngồi sững bên tường, trông như một bộ thây khô bị rút cạn linh hồn. Tri Hành tái mặt, run môi, toàn thân đều run rẩy. Thời Kính Chi mò mẫn cầm tay Doãn Từ, ngón tay hắn ẩm ướt và lạnh băng.
Tất cả đều nhìn Giác Phi trong ngọn lửa. Không ai lên tiếng. Họ đồng loạt nín thở như đang chờ đợi kỳ tích.
Nhưng không có kỳ tích.
Chớp mắt, bắt đầu từ hai chân, thân xác Giác Phi vỡ vụn.
Cơ thể sống rữa ra thành tro mịn màu trắng tuyết. Tiếp đó tro bụi bị hoàn toàn thiêu rụi thành hư vô. Cứ thế, phương trượng Giác Phi trong tư thế thiền sụp đổ và hòa theo cơn gió nhẹ ghé qua phòng.
Thời khắc nửa nén hương dài chẳng khác nửa trăm năm.
Tro tàn cháy sạch, kim hỏa rốt cuộc ngưng. Trên ghế dài không có xá lợi, không có hài cốt, chỉ còn dấu vết cháy đen.
Lĩnh hội trần duyên, quay đầu không nhiễm bụi.
Chuyện đến bất ngờ, kết thúc lặng hơi.
Không khí ngưng đọng. Sự kiện "cái chết của phương trượng Giác Phi" nặng nề như núi mà lại đang treo lơ lửng giữa không trung, mãi không rơi xuống đất- rõ ràng mới cách đây không lâu, phương trượng còn khỏe mạnh bình an mà trò chuyện với mọi người.
Dẫu có là Doãn Từ trải đủ hồng trần thì cũng bị nhân thế thất thường làm cho cổ họng đắng ngắt.
Giác Hội bi thương, Tri Hành lùi về sau hai bước. Vệt cháy sém như chùy nặng giáng một đòn chấn động lên tâm trí cậu ta. Gần như sụp đổ, hòa thượng trẻ tuổi lảo đảo lao ra cửa hòng chạy trốn khỏi nơi này.
"Ầm!"
Một luồng chân khí bắn thẳng vào phía trước mặt Tri Hành như để cảnh cáo.
Thấy Tri Hành dừng bước, Thời Kính Chi bình thản thu tay và quay lại nhìn dấu vết cháy đen.
"Ngươi..." Tri Hành cắn răng, vẻ mặt còn hoảng hốt, "Ta đã thấy ngọn lửa vàng, ngươi..."
"Tri Hành, nói năng thận trọng!" Cuối cùng Giác Hội cũng loạng choạng đứng dậy, giọng nói khàn khàn.
"Sư phụ, người đã biết Doãn Từ chính là kẻ áo trắng trong quỷ mộ! Hắn vừa ngăn kẻ đồng hành, chứng tỏ hắn biết rõ chuyện gì sẽ xảy ra. Giang hồ lắm hào kiệt nhưng chúng ta mới chỉ gặp Thời chưởng môn có thể triệu hồi kim hỏa..."
Tri Hành hòa thượng nói liến thoắng như thể sắp tắt hơi, như thể phải kiếm được mục tiêu đổ dồn thù hận thì cậu ta mới có thể tiếp tục hít thở.
Doãn Từ hiểu cảm xúc này. Đứng bên rìa tuyệt vọng, người ta sẽ thấy bản thân không thể thay đổi số trời, chỉ có thể cố chấp bám lấy một tia hy vọng nhằm tránh suy sụp hoàn toàn.
Sự ra đi quá đỗi đột ngột của phương trượng khiến hòa thượng trẻ tuổi hoang mang và đau xót, ngay cả Phật tổ cũng không thể xoa dịu nỗi đau của cậu ta.
Cậu ta chỉ biết chuyển hóa chúng thành thịnh nộ và hận thù.
Tiếc rằng Giác Phi đã nghĩ đến điều này trước hết.
Vốn dĩ Giác Phi có thể để lại lời trăng trối khác.
Thời gian nhẫn nhịn cho thấy khả năng cao phương trượng Giác Phi đã phát hiện nguyên nhân cái chết của mình. Ông có thể công khai nguyên nhân và để các hòa thượng truy tìm hung thủ. Hoặc, dù cho không chấp niệm hận thù, thì ông cũng có thể để lại di chúc thu xếp những chuyện về sau nhằm giảm bớt gánh nặng cho tình trạng rồng mất đầu của chùa Kiến Trần, trước cảnh giang hồ hỗn loạn.
Nhưng ông đã không làm như vậy.
Phương trượng Giác Phi dùng toàn bộ sức lực để truyền đạt một lời bình thường, liên quan đến những người khác.
'Giác Hội, Tri Hành, chuyện của lão nạp hôm nay, không có bất cứ liên hệ gì với phái Khô Sơn.'
... Vậy nên chớ để sân nộ che mờ đôi mắt, chớ có đổ oan cho người vô tội.
"Sư huynh đã nói chuyện hôm nay không liên quan đến phái Khô Sơn."
Giọng nói vững vàng, nhưng hai tay Giác Hội lại khe khẽ run lên.
"Sư huynh Giác Phi là người có tu vi cao nhất trong chùa. Nhận định của sư huynh có kém hơn nhận định của con không?"
Hòa thượng Tri Hành ửng đỏ vành mắt.
Cậu ta há miệng nhưng không thể thốt nên lời. Như một kẻ bị rút cạn linh hồn, Tri Hành hướng ánh mắt đờ đẫn về phía sư phụ mà không tìm thấy ở nơi ông cái vẻ dàn xếp hoặc một bài kiểm tra dối lừa nào đó.
Sư phụ cậu ta hoàn toàn tin vào cái chết của phương trượng.
Cơn thịnh nộ như đấm vào bông, Tri Hành chỉ còn biết nén nước mắt và nhìn chăm chăm xuống một bụi thực vật xanh trên nền đất nát vụn. Ánh mặt trời đậu trên phiến lá vỡ òa, văng ra tứ tán. Tri Hành để tầm mắt đắm chìm trong màu sắc sặc sỡ, không dám nhìn lên trên chiếc ghế dài.
Khuôn mặt khổ hạnh hóa cứng hồi lâu, Giác Hội mới xoay người và lên tiếng: "Doãn tiểu hữu, xin hỏi vừa rồi..."
Doãn Từ trả lời dứt khoát: "Mạch máu của phương trượng đại sư đã đứt trước khi dương hỏa bùng lên. Chẳng qua nhờ có nội công thâm hậu mà dùng thể xác áp chế, nên đại sư mới chịu được lâu đến thế."
Hòa thượng Giác Hội yên lặng.
Cuối cùng ông khẽ than lên: "A Di Đà Phật, các vị thí chủ nên rời núi sớm. Đợi các vị rời đi xa thì ta sẽ công bố chuyện này."
Dứt lời, hòa thượng Giác Hội bước về phía cửa song cũng bị luồng chân khí của Thời Kính Chi ngăn lại.
"Xin đại sư dừng bước."
Tuy có hơi hốt hoảng nhưng Giác Hội không giận dữ như Tri Hành: "Thời chưởng môn còn gì muốn nói chăng?"
"Nếu vừa rồi A Từ không nhận thấy bất thường... thì ta sẽ tiến lên bắt mạch, mà đại sư cũng sẽ đến gần hỏi han tình trạng của phương trượng đại sư."
Thời Kính Chi buông tay Doãn Từ, nắm đấm dần siết chặt, giọng từ từ trầm xuống.
"Kẻ vốn quen dùng dương hỏa như ta có thể dùng lửa khắc lửa nên sẽ không sao. Nhưng còn đại sư, trong cơn rối trí mà đối diện trực tiếp với dương hỏa thì khả năng cao không giữ được mạng sống. Chùa Kiến Trần mất một lúc hai vị cao tăng đức cao vọng trọng, nguyên khí hao tổn nặng nề, tạo thành tình huống ốc không mang nổi mình ốc."
"Khi ấy, trong mắt của sư phụ Tri Hành, ta vừa chạm vào là phương trượng bốc cháy, cũng cùng phương thức đó hại chết đại sư Giác Hội ngài đây. Dù ta có bào chữa rằng ta 'không ngu xuẩn đến mức ra tay ngay tại chỗ', nhưng đến Tri Hành có mặt ở đây cũng hoài nghi ta, thì người trên giang hồ ai sẽ sẵn lòng tin phái ta cho được?"
Giác Hội nhíu mày, tư lự.
"Nút thắt bắt đầu từ đây. Sau khi không thể rửa oan cho mình, để thanh thủ thời gian bỏ trốn, ta chỉ có thể giết chết Tri Hành trước đã... Như vậy phái Khô Sơn vừa bị hủy hoại danh tiếng vừa có thêm một kẻ địch là chùa Kiến Trần."
Thời Kính Chi bình thản giải thích. Lắng nghe lời tuyên bố giết người trắng trợn của đối phương, Tri Hành không khỏi lùi về sau một bước.
Thời Kính Chi không nhìn Tri Hành.
Trút đi vẻ lễ độ và niềm nở thường ngày, Thời Kính Chi trông thuần tà ác. Bối cảnh hoang tàn xung quanh tăng thêm cho hắn khí thế uy nghiêm dưới dáng vẻ thản nhiên.
"... Nhưng ta vẫn cảm giác nút thắt này nằm sai chỗ. Nếu tên sát nhân chỉ muốn ngáng đường phái Khô Sơn thì cứ giết người bình thường rồi vu oan là được. Còn đây, cố tình hại chết một vị phương trượng võ công cao cường thì quả thực là ra tay hơi quá."
Chất giọng không gợn sóng của Thời Kính Chi làm Tri Hành không tài nào chịu nổi: "Thời chưởng môn, ngươi coi mạng người là cái gì hả?"
"Tri Hành!" Giác Hội quát lớn, "Đây là phòng phương trượng, nhà ngươi muốn phạm sân ở nơi này hả? Thời chưởng môn, mời tiếp tục."
"Kẻ giết người vừa muốn làm suy yếu lực lượng của chùa Kiến Trần vừa muốn dội nước bẩn lên phái Khô Sơn, kẻ này mưu toan một mũi tên trúng hai đích. Theo cách nhìn của vãn bối thì chỉ e 'phá rối chùa Kiến Trần' mới là mục đích quan trọng nhất... Đại sư Giác Hội, vãn bối có một thỉnh cầu."
Hòa thượng Giác Hội nhìn thẳng vào Thời Kính Chi: "Mời Thời chưởng môn cứ nói."
"Thời gian này xin đại sư hãy bế quan và đóng cửa chùa triệt để, không qua lại với bất kỳ ai bên ngoài."
Giác Hội: "Vì sao?"
"Để ta giải thích đi."
Lần này Doãn Từ lại là người lên tiếng.
Doãn Từ đã hiểu ý Thời Kính Chi ngay lúc hắn phóng ra luồng chân khí đầu tiên. Không thể phủ định tác dụng của những trận sa bàn ngày trước, nhờ chúng mà sư phụ gà mờ đã phản ứng nhanh nhạy hơn cũng như sắc bén hơn trước tình hình tổng thể.
Chẳng qua hắn lại bình tĩnh đến mức gần như vô tình. Nếu để hắn tiếp tục mở lời thì sợ rằng sẽ làm các nhà sư phản cảm. Thôi thì hãy để mình y gánh vai kẻ ác phái Khô Sơn.
Nghĩ đoạn Doãn Từ tiến đến gần lối ra và dựa lưng vào cửa, chặn lối thoát của hai vị đại sư.
Sau đó y hít một hơi, cố tình khiến giọng mình trở nên kiêu ngạo: "Hội tẩy kinh diễn ra trong giai đoạn canh phòng nghiêm ngặt nhất, vậy mà lại để thiệt mạng một lúc cả hai vị phương trượng và thủ tọa chùa, tình thế này tất sẽ gây ra hỗn loạn. Trước khi hỗn loạn lắng xuống, kéo dài thời gian đóng cửa chùa là lựa chọn tốt nhất."
Sau giây lát cau mày thì Giác Hội cũng chậm rãi hiểu ra: "Hai vị muốn để bần tăng giả chết?"
"Nếu kẻ giết người biết ngài còn sống thì chưa biết chừng vẫn sẽ tiếp tục ra tay. Chi bằng tương kế tựu kế mà nghỉ ngơi dưỡng sức, dẫu sao điều này cũng không bất lợi với quý chùa."
Tri Hành đứng sững.
Cậu ta hết nhìn Thời Kính Chi lại đến nhìn Doãn Từ, ánh mắt bi thương chốc chốc lại thoáng vẻ mù mờ: "Nếu kẻ giết người ở trong chùa thì chẳng phải sẽ sớm lộ ra à?"
Doãn Từ: "Thuốc độc không thể triệu hồi dương hỏa, nhưng pháp trận và chú thuật thì làm được. Mà cao thủ như đại sư Giác Phi không thể nào không phát hiện ra dấu vết pháp trận trên thân xác. Như vậy chất dẫn chỉ có thể là lời chú, còn phải là lời chú ác độc bị che giấu vô cùng khéo léo."
Giác Hội vỡ lẽ: "Sư huynh ngồi thiền trong phòng cả ngày, kẻ thi thuật sẽ không có cơ hội ra tay trong chùa."
Doãn Từ gật đầu, không giải thích thêm.
Hòa thượng Giác Hội là thủ tọa chùa Kiến Trần, ngộ tính ắt cao thâm.
Lần xuống núi cuối cùng của Giác Phi phải cách đây mười năm là ít. Chỉ lấy riêng sự kiện này cũng có thể thu hẹp hẳn phạm vi truy tìm tội phạm. Do đó chắc chắn kẻ thi thuật sẽ không ngu xuẩn mà ở lại chùa.
Có điều, việc đối phương hạ chú từ ít nhất mười năm trước đã chứng minh lòng nhẫn nại và sự độc ác kinh hoàng. Bất luận phương thức giết người là gì, thì mưu đồ và dục vọng của kẻ này cũng không hề đơn giản.
Nghĩ đến đây, khuôn mặt khổ hạnh của Giác Hội rốt cuộc giãn ra, trông tựa vui tựa buồn: "A Di Đà Phật, người xuất gia không nói dối. Bần tăng có thể đóng cửa chùa, nhưng nếu có người cố tình truy hỏi thì bần tăng không thể lừa dối được."
"Vả lại, nếu chùa Kiến Trần không bày tỏ thái độ và giấu đi lời trăng trối của sư huynh, thì quãng thời gian sắp tới của Thời chưởng môn sẽ trắc trở hơn rất nhiều."
Thời Kính Chi tiến lên một bước: "Không sao."
"Đây là tạo nghiệp." Hòa hượng Giác Hội hơi cúi người, "Chỉ vì bảo vệ bản thân mà hi sinh phái Khô Sơn, dối lừa thiên hạ, thì sư huynh sẽ là người đầu tiên không tha thứ cho bần tăng."
Thời Kính Chi nhìn vết cháy sém trên ghế dài lần nữa. Dấu vết đen kịt ngăn cản mọi tia sáng đến gần, như nối thẳng đường vào địa ngục.
Hắn đứng yên hồi lâu rồi bỗng vén vạt áo và quỳ nửa thân xuống.
Nắm tay siết chặt, nét mặt lại tương đối thản nhiên, hắn nhìn thẳng vào mắt Giác Hội mà không hề lảng tránh.
"Thời chưởng môn!?"
"Mong đại sư hiểu cho, vãn bối đành để các vị đại sư chùa Kiến Trần phải chịu ấm ức lần này. Vãn bối biết đất Phật môn thanh tịnh, không chấp nhận hận, yêu thù. Bởi vậy, nếu đại sư tin vãn bối, vãn bối sẽ thay chùa Kiến Trần điều tra rõ nguyên nhân cái chết của phương trượng Giác Phi."
Thời Kính Chi cất lời rành mạch bằng chất giọng vô cùng trịnh trọng.
"Bất luận thế nào, chuyện này cũng bắt nguồn từ 'nhân' mà vãn bối mang tới. Do đó vãn bối nguyện gánh vác mọi hậu quả một mình. Kẻ giết người ra tay tàn ác giữa lúc giang hồ gặp mối loạn thị nhục. Chùa Kiến Trần là một trong những yếu tố quan trọng nhằm ổn định võ lâm, không thể bị tổn hao thêm nữa."
Giác Hội ngẩn người, than thở: "Cả đời sư huynh đều thận trọng trước nhân quả trần duyên. Chuyến lên núi lần này của các vị, sư huynh đã cho rằng ấy là mối duyên đến từ 'Kinh Vô Mộc' rồi... chỉ trách người tính không bằng trời tính, chạy trời chẳng tránh được nghiệp chướng nhân gian."
Chỉ mới qua thời gian mấy nén nhang mà sắc mặt Giác Hội đã trở nên tang tóc như già đi chục tuổi.
"Được, bần tăng nhận lời thí chủ. Bần tăng xin tiếp mối nghiệt duyên này."
Bấy giờ Thời Kính Chi mới đứng dậy.
"Sư phụ, việc nói dối hãy để con đi. Con sẽ loan tin phương trượng và sư phụ qua đời vì dương hỏa, sau đó con bị Thời chưởng môn tấn công nhưng may sao chạy thoát."
Tri Hành im lặng bấy lâu bất chợt lên tiếng.
"Tâm cảnh của con vốn chênh vênh, ngày nào cũng bị sư phụ và phương trượng mắng mỏ. Có làm thêm việc này cũng chỉ là phá thêm một giới mà thôi. Nếu chỉ có mình con đứng ngoài cuộc thì chuyện hôm nay nhất định sẽ trở thành tâm ma của con."
"Sư phụ, trong kế hoạch của kẻ ác, vốn dĩ con chính là người phải khơi mào hỗn loạn. Đây cũng là nhân-quả, đúng chứ ạ?"
Dứt lời, Tri Hành hít sâu rồi lấy một nén hương Phật tâm trên bàn phương trượng. Sau đó không đợi hòa thượng Giác Hội trả lời, cậu ta đã cúi đầu trước Thời Kính Chi: "Thời chưởng môn, hiện giờ mọi người đang ở sân tẩy kinh. Việc này không nên chậm trễ, ta sẽ lén đưa các vị xuống núi ngay bây giờ."
Rồi cậu ta lại nói với giọng còn hơi run: "Ta đã quyết định sẽ nói dối rồi. Nên là Thời chưởng môn, các vị... các vị nhất định không được bỏ mạng, nếu không thì không biết tâm ma của ta còn lớn đến chừng nào."
Lúc này cậu ta đối diện trực tiếp với Thời Kính Chi, ánh mắt cậu ta không dao động, chỉ có bi thương và kiên định.
Thời Kính Chi mỉm cười, gật đầu nghiêm túc.
"A Từ mau đi gọi Diêm Thanh và Tô Tứ... Làm phiền tiểu sư phụ dẫn đường."
Ai ngờ lại đến Giác Hội lên tiếng cản đường: "Thời chưởng môn, xin dừng bước."
"Đại sư?"
"Bần tăng xin hỏi, thí chủ vì bảo vệ chùa ta mà chẳng tiếc khom lưng, nhưng rốt cuộc đâu mới thật sự là sở cầu của thí chủ? Là vì 'bản thân', hay vì 'đại nghĩa'?"
Thời Kính Chi không quay đầu lại.
"Dĩ nhiên là vì 'bản thân'."
Hắn trả lời ung dung, không hề do dự.
Hương Phật tâm giúp nội lực vẹn toàn, tâm ma biệt tích. Phái Khô Sơn mất mấy ngày lên núi nhưng xuống núi lại chưa dùng đến một canh giờ. Đến đất tham chủ, Tri Hành ngừng khinh công, chân đáp xuống sườn núi đá.
"Hương Phật tâm còn lại đủ để chư vị rời núi một mình."
Hòa thượng Tri Hành khàn giọng nói.
"Dưới núi nhiều tai mắt, chùa lại sắp đóng cửa, thứ lỗi cho bần tăng không thể tiễn xa hơn. Thời chưởng môn, ban nãy bần tăng hồ đồ nên đã nói ra những lời đắc tội, mong Thời chưởng môn lượng thứ."
Thời Kính Chi đáp lễ: "Tiểu sư phụ bảo trọng."
Chuyện xảy ra quá bất ngờ khiến Diêm Thanh và Tô Tứ đều cảm thấy mông lung. Họ toan mở miệng thắc mắc thì lại bị Doãn Từ kéo tay tỏ ý phải rời đi nhanh chóng.
Họ đi chưa được bao xa, một tiếng khóc đau thấu tim gan đã truyền tới sau lưng họ.
Hòa thượng Tri Hành ở lại trên núi tham chủ, đứng giữa đất trời trống rỗng, cuối cùng vẫn không nén nổi đau lòng mà than khóc thành lời.
Mấy nén nhang sau.
Tại nơi bóng núi phía ngoài cửa đá, bốn người phái Khô Sơn dừng chân, hơi thở hồng hộc. Ra khỏi núi Hồi Liên, thông xanh tuyết trắng vẫn nguyên vẹn như xưa. Xung quanh tĩnh lặng, vạn vật an yên.
Doãn Từ tiến đến trước mặt Thời Kính Chi và vén tay áo hắn.
Móng tay Thời Kính Chi rất ngắn, vậy mà giờ lại cắm thấu vào vết thương. Vết thương vỡ toạc làm máu đỏ đầm đìa nhuộm ướt băng vải trắng toát. Ngay trước khi bị Doãn Từ phát hiện, Thời Kính Chi hẵng còn siết chặt nắm đấm, không chịu buông tay.
Khoảnh khắc ấy Thời Kính Chi cúi gằm mặt như vừa làm chuyện trái lương tâm. Lần này Doãn Từ không hề nổi giận khi hắn tự gây thương tích cho mình.
"Lại đây nào, sư tôn."
Doãn Từ dang rộng vòng tay và chủ động ôm hắn vào lòng- không phải vì đối phó kẻ địch, cũng không phải để tìm tòi chiêu thức.
"... A Từ, ta không muốn khóc, cũng không khóc được."
Thời Kính Chi ôm chặt Doãn Từ, tham lam hấp thu hơi ấm từ y.
"Hành động của đại sư Giác Phi trước lúc lâm chung không những để tốt cho phái Khô Sơn, mà còn để giúp chùa Kiến Trần thoát khỏi vòng xoáy âm mưu... Nhưng lòng tốt của ông ấy với chúng ta lại không hề giả dối, cũng không vì bất cứ mục đích gì. Điều này làm ta không nghĩ thông được."
"Ta biết."
"Ta rất khó chịu."
"... Ta biết."
Thời Kính Chi nhắm mắt và im lặng. Hắn ôm Doãn Từ chặt hơn, như một nhánh hương bồ treo trên tảng đá.