Tiên Sinh Không Ngây Thơ (Giả Thuần Tình)

Chương 67



Chương 35.1: Đùa bỡn lưu manh xong liền muốn chạy, không có cửa

Editor: Yue


Khoảnh khắc cô hôn đó, Hứa Viễn Hàng dường như cảm thấy tim mình ngừng đập, thời gian như ngừng trôi, trên thế giới này giống như chỉ còn lại hai người là anh và cô, tựa như ảo mộng, con ngươi đen nhánh của anh còn óng ánh hơn bầu trời đêm đầy sao trên đỉnh đầu.

Hỏi em có muốn trở thành bạn gái của tôi không.

Kết quả, em chỉ hôn tôi mà không nói một lời.

Đây là có ý gì?

M* nó, điều này còn có thể là gì nữa!

Trên thực tế, chỉ qua hai ba giây sau, khi Trì Vân Phàm hôn xong chuẩn bị rút lui, Hứa Viễn Hàng đã nhanh chóng vươn tay, gắt gao ôm cô vào trong ngực mình, anh cúi đầu, đôi môi mỏng dán chặt vào bên tai cô, nụ cười xấu xa khẽ nói: "Đùa bỡn xong lưu manh xong liền muốn chạy, không có cửa."

Cùng lắm anh chiếm tiện nghi của cô ngoài miệng thôi, nào đâu giống cô – người theo phái hành động, vừa lên liền đoạt lấy nụ hôn đầu của anh rồi.

Nói một cách chính xác, còn không thể tính là nụ hôn đầu, cũng chỉ là một cái chạm môi.

Trì Vân Phàm cũng không muốn chạy. Mặc kệ cái nhiệt độ cơ thể nóng rực hay lồng ngực cứng rắn kia, đều khiến cô cảm thấy lạ lẫm, trong lạ lẫm lại có một niềm vui bí ẩn. Đây là quyết định đầu tiên cô đưa ra sau khi trưởng thành, hoàn toàn tuân theo tâm ý của mình.

Cô từ từ ôm eo anh, áp mặt vào lòng anh, lắng nghe nhịp đập mạnh mẽ hòa cùng tiếng sóng biển.

Hứa Viễn Hàng ngửi thấy mùi thơm như có như không quen thuộc trên cơ thể cô, mơ màng suy nghĩ tới thứ liên quan đến mùi thơm này, đường cong sau lưng căng cứng theo. Anh giống như một người du hành đã bôn ba mấy ngày trong sa mạc, tình cờ phát hiện mùi hoa quả thơm ngào ngạt, sao có thể cưỡng lại sự cám dỗ này?

Bởi vì ép thấp giọng, tiếng nói của anh khàn khàn: "Vừa rồi... Không tính."

"Hả?" Trì Vân Phàm ngẩng đầu, hàng mi dài khẽ run lên, một đôi mắt hạnh sáng lấp lánh, phản chiếu rõ ràng khuôn mặt anh.

(Truyện được đăng tại dembuon.vn và themoonyue.wordpress.com. Xem trang chính chủ để ủng hộ tinh thần cho Editor. Thanks!)

Hứa Viễn Hàng chưa từng yêu đương bao giờ, lại thiếu kinh nghiệm trong lĩnh vực này, trong đầu tìm kiếm mấy đoạn clip ngắn đã xem trên TV, hầu kết nhanh chóng rung lên: "Nhắm mắt lại."

Trì Vân Phàm biết anh muốn làm gì, cô từ từ nhắm mắt lại, trước một giây tia sáng biến mất, nụ hôn của anh liền rơi xuống.

Đầu tiên, đôi môi chạm vào nhau, sau đó, khi thì ngậm nhẹ, khi thì khẽ cắn, từ giữa môi đến khóe môi... Trao đổi lấy sự thân mật chưa từng có với bất kỳ ai.

Trì Vân Phàm nhẹ nhàng nắm lấy eo áo sơ mi của anh.

Đây là nụ hôn đầu tiên chân chính của cô, cũng là của anh.

Ôn nhu như nước, ngây ngô lại động lòng người.

Tiếng tim đập của bọn họ quấn lấy nhau, đinh tai nhức óc, không phân khác biệt, hô hấp đều lạc nhịp.

Ở cái tuổi trong trẻo và tươi đẹp này, có thể liều lĩnh yêu ai đó, không sợ mắc sai lầm, cũng không so đo lo lắng cho tương lai, nhân sinh sao mà ngắn ngủi, chỉ cần nắm bắt được niềm vui nhất thời như vậy là đủ rồi.

Làm những điều hạnh phúc với người yêu thật dễ dàng biết bao.

Nhưng mà, đối với Hứa Viễn Hàng mà nói, từ sau khi nụ hôn kết thúc, anh vô cùng xác định, anh muốn cô ấy cả một đời.

Dù khó khăn đến đâu, dù trả giá thế nào.

Anh chỉ cần cô.

Trì Vân Phàm mặt đỏ bừng, hơi thở gấp gáp, Hứa Viễn Hàng cũng không khá hơn cô bao nhiêu, nhưng ít nhất cũng không thở hổn hển như cô, cười đùa nói: "Sao thế, thủ khoa tỉnh còn không biết cách lấy hơi sao? "

Anh cong ngón tay búng nhẹ vào trán cô: "Ngốc quá."

Trong lòng bàn tay ra không ít mồ hôi.

Trì Vân Phàm nhìn anh, đáy mắt có tia nước, ướt át quyến rũ động lòng người mà không nhận ra.

Hứa Viễn Hàng nhớ tới trước đây mình đã nói với cô, đừng nhìn người khác bằng ánh mắt này, lúc đó anh chỉ nói nửa câu đầu, nửa câu sau là: Nhìn anh thì có thể.

Hiện tại thì càng có thể.

Thật lâu sau, Trì Vân Phàm cuối cùng cũng hô hấp đều đặn lại, Hứa Viễn Hàng vẫn ôm cô không buông, gió biển thổi váy cô lên đùi anh, bay đầy cả người.

Bầu trời đêm lốm đốm những vì sao, trên bãi cát mềm mịn là hình bóng một cặp đôi.

"Hứa Viễn Hàng." Trì Vân Phàm thì thầm tên anh.

Để không phá vỡ bầu không khí lúc này, Hứa Viễn Hàng cũng đáp nhẹ một tiếng "Ừm".

"Anh thật sự xác định sao?"

Cô hỏi không đầu không đuôi, nhưng Hứa Viễn Hàng vẫn hiểu được ý tứ ngay lần đầu tiên, cong môi cười: "Bây giờ hỏi cái này cũng muộn rồi, em đã là của anh rồi."

Anh cũng là của em.

Bây giờ đã đóng dấu, liền không thể đổi ý.

Hứa Viễn Hàng buông cô ra, tìm được tầm mắt của cô, đối mặt, giọng điệu nghiêm túc chưa từng có: "Anh rất xác định, vô cùng xác định, sau này muốn đi cùng em."

Có câu này của anh, một tia lo nghĩ cuối cùng trong lòng Trì Vân Phàm liền bị xua tan đi, cô cũng trịnh trọng gật gật đầu: "Được."

Hứa Viễn Hàng lại cười tủm tỉm: "Dù sao thật vất vả mới lừa gạt tới tay."

Anh ôm hai vai cô: "Bạn học Trì Vân Phàm, chúc mừng em đã hoàn thành ước nguyện có bạn trai vô địch thế giới trong tương lai."

Sau đó, anh lùi lại một bước, lấy tay ấn nhẹ lên ngực, hơi cúi xuống, vô cùng có phong thái quý ông đưa ra lời mời nhảy với cô.

Trì Vân Phàm mỉm cười, đưa tay cho anh.

Anh đưa cô đi khiêu vũ nhưng phong thái quý ông chẳng có chút dính dáng gì tới anh.

Có lẽ cả hai đã thiết lập mối quan hệ bạn trai bạn gái, Hứa Viễn Hàng không còn kiêng kị gì nữa, cũng chính là như tục ngữ nói, triệt để giải phóng bản chất của mình, anh lại lộ ra vẻ lưu manh vô lại đó, xoay hông lắc mông nghiêng người về phía trước cùng cô khiêu vũ, từ điệu nhảy samba đến cha-cha, lại đến điệu Rumba, cuối cùng là điệu nhảy hỗn loạn.

Chỉ có một điểm chung duy nhất, thân thể tiếp xúc thân mật đến không thể thân mật hơn được nữa.

Hứa Viễn Hàng nắm thời cơ rất tốt, trong không khí tràn đầy mập mờ, que diêm làm mồi cũng chuẩn bị xong, nhưng anh vẫn chậm chạp không châm lửa.

Mặc dù Trì Vân Phàm chưa nhảy qua điệu nhảy cuồng nhiệt và không bị gò bó này, nhưng cô có một nền tảng vũ đạo nhất định, khi bắt đầu cô còn có thể theo kịp nhịp điệu của Hứa Viễn Hàng, từ từ cô liền dừng lại, biến thành một mình anh nhảy đơn.

(Continue)

***
Chương 35.2: Đùa bỡn lưu manh xong liền muốn chạy, không có cửa

Editor: Yue


Mặc dù điều này cũng không ảnh hưởng đến phát huy của Hứa Viễn Hàng một chút nào.

Lên, xuống, nhanh, chậm, nhịp điệu không ngừng thay đổi, ôn nhu triền miên một lúc, lại kịch liệt lạ mắt một lúc, Trì Vân Phàm có thể cảm nhận rõ ràng từng đường cong căng đầy dưới lớp quần áo mỏng manh kia, biết rõ anh mượn múa chi danh, mà ăn đậu hũ chi thực, cô vẫn bị chọc đến mặt đỏ tới mang tai.

Hứa Viễn Hàng đều thu phản ứng của cô vào trong mắt, khóe môi anh nhàn nhạt cong lên, một tay đặt lên eo cô, sao có thể nhỏ bé như vậy, không đủ một vòng tay, anh dùng sức bế cô lên, xoay người một vòng, váy màu xanh nhạt như là một bông hoa đang nở rộ.

Anh ôm cô ngã trên cát mềm, chậm rãi phun hơi nóng vào gò má trắng nõn như ngọc đang nhuộm màu đỏ mỏng: "Em thích không?"

Trì Vân Phàm không trả lời mà hỏi lại: "Đây có phải là quà sinh nhật của anh không?"

Hứa Viễn Hàng nhướng mày: "Không phải quà anh đã sớm tặng cho em rồi sao?"

Cô khó hiểu: "Là cái gì?"

Anh đưa tay lên vuốt mớ tóc lòa xòa trên má cô, vốn định kẹp đến sau tai, ngón tay thon dài lại cong cong mà chơi đùa: "Xa cuối chân trời, gần ngay trước mắt."

Anh nói, món quà là chính mình.

Chỉ có Hứa Viễn Hàng mới có thể dõng dạc mà nói như vậy.

Nhưng anh đã đúng, đối với Trì Vân Phàm mà nói, anh là món quà tuyệt vời nhất mà thượng đế đã ban tặng cho cô, là một nét chấm phá sáng chói trong cuộc đời yên lặng mười tám năm của cô.

Hứa Viễn Hàng lại hỏi: "Em có thích món quà này không?"

Thích anh không?

Anh biết rõ câu trả lời, nhưng vẫn muốn nghe cô nói ra.

Trong lúc khiêu vũ, Hứa Viễn Hàng luôn cảm thấy còn thiếu một bước nào đó, lúc này mới nghĩ đến, là còn thiếu khâu tỏ tình, cô chủ động hôn làm rối loạn toàn bộ kế hoạch của anh.

Nhưng mà, lời vừa ra khỏi miệng anh liền hối hận, hôn bị cô cướp trước, thì tỏ tình phải do anh trước đi?

Thế là, trước khi đôi môi đỏ mọng của Trì Vân Phàm khẽ hé mở, anh ôm mặt cô, hôn cô lần nữa, trực tiếp chặn lời cô.

Lần đầu tiên cô hôn anh, cô khiến anh choáng váng, bàng hoàng, còn chưa kịp trải nghiệm thì cô đã rời đi ngay khi chạm vào môi anh, nụ hôn đầu tiên chân chính kia, anh cũng quá hồi hộp, sợ mang lại cho cô cảm giác khó chịu. Cho đến lần này, anh mới có tâm tư nếm trải từ từ, tỉ mỉ mà nhấm nháp.

Đôi môi của cô rất mềm, oánh nhuận, như thể chúng tự mang vị ngọt.

Cùng hai lần trước và những gì anh đã tưởng tượng trước đó đều khác nhau...

Bờ biển, bãi cát, đêm trăng, anh đè lên người cô, những hình ảnh này cũng là thứ mà Trì Vân Phàm từng mơ qua, hóa ra do ngày ngày nghĩ đến nhau nên ban đêm thức sự nằm mơ sao? Lúc đó cô đã thích anh rồi? Trong lòng cô thoáng hiện lên một chút nhu tình, cũng đưa tay sờ mặt mặt anh.

Anh cắn nhẹ vào môi cô.

Ánh trăng dịu nhẹ bao bọc lấy đôi bạn trẻ, sóng biển từng đợt từng đợt vỗ lên bãi cát.

Sau khi kết thúc, Hứa Viễn Hàng hơi thở hổn hển mà nằm bên cạnh cô, anh nghiêng người nghiêng mặt đối mặt với cô, để bầu trời đêm bao la cùng những vì sao trời bất diệt làm chứng cho anh: "Chiếc thuyền bé con, anh thích em."

"Ừm." Trì Vân Phàm cũng không phải là người quanh co, nở nụ cười nhẹ, "Em cũng thích anh."

Làm sao bây giờ?

Hứa Viễn Hàng mắt tối sầm lại, anh lại muốn hôn cô.

Xem ra thực sự gây nghiện.

Vậy liền lại hôn một lần đi.

Một lần cuối cùng của đêm nay.

Thời gian hạnh phúc luôn dễ trôi qua, đến ba giờ sáng nhiệt độ có chút thấp, Trì Vân Phàm chỉ mặc váy, Hứa Viễn Hàng cởi áo sơ mi khoác lên người cô, anh chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ: "Chúng ta trở về đi."

Chờ sau khi Trì Vân Phàm ngồi vững vàng, Hứa Viễn Hàng khởi động xe máy, đi thẳng theo con đường ven biển, tâm trạng của anh rất là mâu thuẫn, anh sợ cô bị cảm lạnh, nghĩ đến việc đưa cô về khách sạn sơn trang sớm, nhưng anh lại không muốn tách ra khỏi cô quá nhanh như vậy.

Cái trước chiếm ưu thế hơn.

Anh hơi quay đầu lại: "Ôm lấy anh."

Gió quá lớn, Trì Vân Phàm không nghe rõ: "Cái gì?"

Hứa Viễn Hàng cười đến ngây ngốc, nâng cao âm lượng lặp lại một lần nữa: "Anh nói, ôm chặt anh."

Lần này cô nghe rõ.

Anh cảm thấy vòng tay của cô ôm lấy eo anh, thân thể mềm mại của cô áp vào mình, nhịp tim cô đập kịch liệt vào lưng anh, cùng tần số với nhịp đập trong lồng ngực anh.

Thật là muốn mạng mà.

Hứa Viễn Hàng liếm liếm môi.

Anh tăng nhanh tốc độ.

Ôm quả nhiên ấm áp hơn rất nhiều.

Trì Vân Phàm ôm anh chặt hơn, thậm chí gió cũng không thể thổi qua khe hở giữa cơ thể họ. Xe máy nhanh như điện chớp lại vững vàng mà nghiền ép lên bóng đêm tĩnh mịch, cuối cùng cũng đến cửa sơn trang.

Hứa Viễn Hàng xuống xe trước rồi mới đỡ Trì Vân Phàm xuống, chia tay sắp đến, nhịn không được, anh lại ôm lấy cô, cúi đầu cọ mặt cô, xúc cảm ấm áp lại mềm mại. Anh khắc chế, chỉ hôn lên má cô một cái.

Trì Vân Phàm cũng không tránh khỏi cũng có chút lưu luyến, cô không có kinh nghiệm đối mặt với những cảm xúc xa lạ như vậy, nên chỉ có thể mặc cho bản thân đắm chìm trong đó, hai người cứ như vậy ôm nhau trong vài phút mới tách ra.

Màn đêm vô cùng sâu thẳm, vạn vật im lặng, ánh trăng càng lúc càng sáng.

Trì Vân Phàm định trả lại áo cho anh nhưng bị anh ngăn cản: "Em mặc đi."

Thân thể của anh rất tốt, không đến mức cảm lạnh cảm mạo gì.

Vừa lúc, có thể tản bớt khô nóng toàn thân.

Khuôn mặt tuấn tú của Hứa Viễn Hàng nở nụ cười, ánh mắt trong trẻo khóa chặt cô: "Ngủ ngon ... bạn gái."

Trì Vân Phàm cũng nhìn anh, trên khuôn mặt trắng nõn nở nụ cười, như ánh trăng ấm áp chiếu rọi vào ngọc bích, óng ánh trong trẻo, đôi mắt đẹp đều nhiễm ý cười: "Ngủ ngon."

Bạn trai.

*

Tác giả có lời muốn nói:​


Cuối cùng viết đến đoạn khiêu vũ trên bãi cát, tao khí của Viễn ca đã không có chỗ che thân. Lại nói, Viễn ca hẳn là một trong những nam chính của tui được hưởng phúc lợi tốt nhất luôn á! Đố mọi người một vấn đề, đã biết Viễn ca thân cao 183, thể trọng 65KG, tính cách buông thả không bị trói buộc, lưu manh vô lại lại thâm tình, Vậy! Đêm nay chàng ấy xác định quan hệ cùng Vân muội, tổng cộng đã hôn Vân muội mấy lần?

Ai da chương này ngọt quá không muốn viết tiếp chương sau luôn á!!!

[Yue: Tui cũng k biết rõ, chắc quay lại đếm :3]

[Hết chương 35]

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.