Kiều Miên mượn được switch liền ở lì trong phòng để chơi.
Lục Lập Xuyên sắp xếp rất tốt, còn dạy cho Kiều Miên biết cách chơi.
Cô học rất nhanh, liền hứng thú với trò pokemon, nếu như không phải còn bận việc, cô còn muốn dành tâm tư cho trò chơi này trong vài ngày tới.
Nộp bài luận văn xong, Kiều Miên chỉnh lại thắt lưng, tài liệu xin học bổng đã chuẩn bị sẵn.
Cô ngồi xếp chân trên ghế, mở túi khoai tây chiên, vừa mở bài giảng của giáo viên để ôn tập, vừa nhai khoai tây chiên.
“Cậu nhìn xem quần áo này có được không?” Hứa Thời Ý vừa trở về đã lập tức nhìn thấy bộ dạng lôi thôi lếch thếch của cô.
Hứa Thời Ý mở tủ quần áo của mình, đem toàn bộ quần áo bày ra thảm, tiếp đến bảo Kiều Miên lựa chọn.
Mấy ngày nay không so đo cùng Trần Tĩnh Nhã, Hứa Thời Ý muốn nghẹn họng rồi.
Thông tin của cô so với Kiều Miên nhanh nhạy hơn rất nhiều. Hạ Ninh Ninh trúng mánh lớn, hai ngày trước cô ta còn khoe khoang trên vòng bạn bè, cái áo gió mới của cô ta trong tủ quần áo.
Hứa Thời Ý cười nhạt. Gia cảnh nhà cô ấy khá tốt, ở Đại học S, có rất nhiều người có gia cảnh tốt như cô, cũng không tính là ngạc nhiên.
Cô ấy không quen nhìn bộ dáng tức giận của Hạ Ninh Ninh, chính mình còn không tham gia hoạt động đầy đủ, còn muốn kéo người khác xuống nước cùng.
Kiều Miên không lo lắng, nhưng cũng sáng suốt không ngăn cản bộ dáng tức giận của Hứa Thời Ý, rất nghe lời chọn quần áo cùng phụ kiện cho Hứa Thời Ý.
Hứa Thời Ý cầm trang sức, không vòng vo nói: “Mình nói này, sao cậu không lo lắng chút nào vậy, Tần Khuynh Ngữ của trường Ngoại ngữ đã về rồi, vừa về không bao lâu đã chiếm được vị trí người chủ trì, Hạ Ninh Ninh không thể ngồi yên.”
Tần Khuynh Ngữ bên trường Ngoại Ngữ trong ấn tượng của cô là một mỹ nhân. Kiều Miên chưa từng gặp người này, chỉ thấy cô ấy qua ảnh chụp.
Khí chất quyến rũ, có vài phần giống với Hạ Ninh Ninh, càng nhìn càng thấy đẹp đến động lòng người.
“Miên, lần này cậu nhất định phải đi, chúng ta cũng đi tranh vị trí người chủ trì.” Hứa Thời Ý chọn hai kiểu vòng cổ, không keo kiệt chút mà cống hiến bảo vật của chính mình.
“Thôi.” Kiều Miên nhất định không thử quần áo, thử chưa tới hai bộ đã cảm thấy mệt. “Không được khỏe sao? Cậu vẫn muốn thử tiếp bộ khác à?”
Cô thật sự không thích mấy thứ này chút nào. Mấy thứ quần áo xinh đẹp này còn không bằng đưa tiền để cô đi mấy cái máy chơi game hoặc là các sản phẩm điện tử sẽ càng làm cho Kiều Miên vui vẻ.
Hứa Thời Y đang cầm mặt cô, ánh sáng trong mắt trở nên trong suốt “Tiên nữ nguyện ý thử quần áo… mình sẽ rất hạnh phúc.”
Kiều Miên dở khóc dở cười, đi thay bộ quần áo trước mặt sau đó tùy tiện thắt nút, “Cậu xem rốt cuộc có quan trọng hay không? Mặc bộ nào?”
“Bộ này không phải thắt nút như thế.” Hứa Thời Ý vội vàng sửa lại giúp cô. “Nhất định không thể để như thế này được, trông cậu có giống nông dân đi bán đồ ăn không hả?”
Nói xong, cô liền thở dài một cái.
Kiều Miên dở khóc dở cười, cô lấy bộ đồ ở bên cạnh, “Xuống địa ngục đi, muốn gây sức ép với mình à.”
Hội học sinh nhiều người, buổi gặp mặt được tổ chức ở một nơi không xa trường học lắm.
Đêm cuối thu trời trở lạnh, Kiều Miên và Hứa Thời Ý cùng nhau ra ngoài, mới ra khỏi cửa ký túc xá không lâu liền cảm nhận được cái lạnh.
“Lạnh quá.” Cô hít sâu một hơi, “Lạnh như vậy mà còn mặc đồ mỏng… muốn đi chết quá đi.”
Hứa Thời Ý mặc áo khoác còn không cài khóa kéo, bên trong là áo lông.
Cô ấy nghe vậy liền tìm trong túi xách, lấy ra hai miếng giữ nhiệt, đưa cho Kiều Miên.
“Lạnh như này, quần áo không thể giữ ấm, cậu mặc như thế xem, lát nữa đến đó sẽ có hệ thống sưởi ấm.” Hứa Thời Ý kiên trì nói, “Lạnh một chút không sao cả, chúng ta phải trở thành tiên nữ.”
“Tiên nữ cũng sắp bị đông chết rồi.” Kiều Miên không yên tâm, canh chừng cái áo mỏng, nắm chặt miếng giữ nhiệt trong tay.
Cô đưa mắt nhìn tin tức trên màn hình điện thoại, tay áo che kín hai bàn tay, chỉ lộ ra đầu ngón tay đang chầm chậm mà đánh chữ.
【Kiều Kiều: cùng bạn cùng phòng ra ngoài chơi, hôm nay không chơi game. Tháng sau steam sẽ có giảm giá, anh có ý tưởng gì không?】
Tháng sau là tháng mười hai, lễ Giáng sinh, steam sẽ giảm giá mạnh.
Kiều Miên đã chọn xong game muốn mua, còn làm rất nhiều hướng dẫn qua cửa. Nhưng mà, đây là lần đầu tiên có người có thể thảo luận cùng cô.
Cô cúi đầu, cắm mặt vào điện thoại thoại, cho đến khi bị Hứa Thời Ý gọi.
“Tới rồi.” Hứa Thời Ý lay nhẹ cô, “Chúng ta đi thôi, ngay bên trong.”
Nhà hàng không lớn, trang trí tinh xảo, bên trong có mở hệ thống sưởi ấm, đại sảnh tầng một có rất nhiều người đang ngồi.
Hứa Thời Ý kéo Kiều Miên đi về phía chỗ ngồi ở khu cuối hành lang.
***
Hạ Ninh Ninh đến từ rất sớm. Cô ta vừa ngồi vào chỗ ngay lập tức liền trở thành tiêu điểm, cười rồi chào hỏi với những sinh viên mà cô ta biết.
“Chị Hạ, bộ đồ này của chị đẹp quá.” Đàn em thân thiết trong hội học sinh ngưỡng mộ mà nhìn cô ta. “Ngưỡng mộ chị thật đấy, có nhan sắc, chính là quần áo chọn người, rất hợp với chị.”
Hạ Ninh Ninh cười mỉm, lơ đễnh, tự nhiên mà trả lời, “Sao có thể, bộ đồ này đã đẹp sẵn rồi, ai mặc cũng đều đẹp, nếu em thích kiểu dáng như vậy thì vẫn còn cái khác.”
Không ít người ở đây, đều là lần đầu tiên tiếp xúc với hoa khôi nổi tiếng của trường một cách gần như vậy, tuy rằng trên weibo không có ảnh tự sướng của Hạ Ninh Ninh, thì cũng không khác biệt nhiều.
“Bộ đồ khác không hợp với em, bộ quần áo này chọn người mặc, chúng em mặc sẽ không có được khí chất như chị.” Một nữ sinh hùa theo, “Chị Hạ, chị chủ trì nhiều hoạt động, rất có khí chất.”
“Đúng vậy, bộ đồ này cũng rất đắt?” Một nam sinh của hội học sinh chớp mắt, “Bộ trưởng, mời khách đến ăn cơm có phát lì xì, đến đây đến đây!”
Bị một đám người vây xung quanh, Hạ Ninh Ninh lại cưỡi ngựa xem hoa.
Nghe được câu nói đùa giống như trêu chọc của nam sinh kia, sắc mặt cô ta không thay đổi, liền cười rồi chủ động lấy điện thoại ra, “Đến đây đi, đều thêm vào nhóm, tôi sẽ phát lì xì, xem vận may.”
Hứa Thời Ý đẩy cửa phòng ra, Kiều Miên đi ngay phía sau cô.
Cô không mở miệng nói câu gì, chợt nghe thấy Hứa Thời Ý kêu “cmn” một tiếng.
Bên trong rất ồn ào, nghe ra được có rất nhiều người, Kiều Miên còn không hỏi Hứa Thời Ý có chuyện gì, liền thấy một nữ sinh đang ngồi giữa đám đông.
Nói là cô nhìn thấy, điểm gây chú ý đầu tiên không phải là vóc dáng cao gầy của cô mà là vẻ bề ngoài.
Cái quần lụa mỏng màu xanh cánh bướm, từ cổ tay áo đến cái váy đều là những hoa văn xinh đẹp. Bỏ qua quần áo trên người, nhìn qua vừa xinh đẹp lại thanh lịch. Lộ rõ nét đẹp của nữ sinh, hợp lại với nhau lại càng xinh đẹp hơn.
Chính là, mặc kệ người khác có nói gì…
“Cô gái này điên rồi à.” Hứa Thời Ý không tin nổi nói, “Mùa này ấm áp, lại còn ngồi ở trên ghế, vậy mà với cô ta lại hợp đến vậy?”
Kiều Miên thầm chấp nhận, gật đầu thở dài, “Mình nghĩ chúng ta đã đủ cố gắng, không nghĩ đến là có người còn liều mạng hơn chúng ta.”
Quả nhiên, vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Hứa Thời Ý nhanh chóng tỉnh táo lại, cầm lấy cánh tay Kiều Miên, hất cằm lên: “Không có gì, chúng ta cũng xinh đẹp. Không làm gì thì không sợ, đi, chúng ta đi tìm cô ấy.”
Hứa Thời Ý bước không được hai bước, liền cảm giác có người kéo mình lại.
Cô ấy quay đầu, nhìn Kiều Miên với vẻ mặt khó hiểu, “Sao thế? Không phải chúng ta đang đi kiếm chuyện sao?”
“Đúng.” Kiều Miên khẳng định lại ý của cô ấy, ánh mắt bình tĩnh.
Môi cô cong lên, mỉm cười nói, “Không nhẽ lại muốn mình đi qua đó chào hỏi, haiz, mình là Kiều Miên?”
“Đúng vậy, không thì sao?”
Chống đối lại ánh mắt của Hứa Thời Ý, Kiều Miên kiên quyết lắc đầu, “Không, mình không muốn.”
Cô cách xa một lóng tay, “Nhiều người vây quanh như vậy, nhiều ánh mắt nhìn vào như thế. Nếu mình muốn thì vì sao lại né tránh cơ chứ?”
Ánh đèn trong phòng không sáng, Hứa Thời Ý và cô cũng chỉ vừa đẩy cửa đi vào, đa số mọi người đều vây quanh Hạ Ninh Ninh, không có ai chú ý đến.
Điều này hợp với ý của Kiều Miên. Thật tốt, để cô đến đó cùng Hạ Ninh Ninh battle mới là muốn chết.
Hứa Thời Ý nhìn thấy thái độ kiên quyết của Kiều Miên, cũng biết tính tình của cô.
“Được rồi, cậu có thể đến đây đã là không tệ rồi, đừng hy vọng cái khác.” Cô ấy đều nhịn, “Vậy các cậu nói chuyện kiểu gì?”
“Cho dù là mình không đi qua đó, cậu ta cũng sẽ tới tìm mình.” Kiều Miên không cho là đúng, “Cậu ta muốn thì cứ đến là được.”
Cô nở nụ cười ấm áp. “Dù sao cũng vẫn còn sớm, hoàng đế không vội, thái giám còn không vội sao? Đánh cược cũng không phải là ý kiến của mình.”
Hứa Thời Ý nghe ra được sự trêu chọc trong lời nói của cô, thiếu chút nữa không nhịn được cười.
“Được rồi, cậu tìm chỗ ngồi đi. Mình qua đó chơi.” Hứa Thời Ý hết cách với cô.
Cô khoát tay, mặc kệ Kiều Miên, để cho cô có việc thì gọi, rồi hòa vào đám đông.
Ở trường học, Hứa Thời Ý quen biết nhiều hơn so với Kiều Miên, ở bên ngoài cũng cởi mở hơn nhiều, cũng không hứng thú đến nơi thanh tĩnh với Kiều Miên, không bằng chờ đến lúc đó xem náo nhiệt.
Kiều Miên mừng rỡ, ngồi ở một góc sô pha khá sáng sủa, thuần thục lấy mũ lưỡi trai từ trong túi ra đội, cầm đồ ăn vặt và trái cây trên bàn lên ăn.
Áo gió phối với mũ lưỡi trai, cách ăn mặc này giống như một tên trộm, Kiều Miên sợ Hứa Thời Ý nhìn thấy sẽ đánh cho một cái —— Cô cũng chỉ mong Hứa Thời Ý sẽ không nhìn thấy.
Một bên cô không ngại ngùng ăn đống đồ ăn vặt, một bên xem Lục lão đại truyền đạt tin tức.
Quả nhiên Lục Lập Xuyên có một danh sách của riêng mình. Kiều Miên nhìn anh liệt kê một loạt trò chơi, trên mặt không nhịn được có vài tia hâm mộ.
Dù nói gì đi chăng nữa, vẫn là hâm mộ.
Cô thích chơi game, giống như đợt giảm giá hôm lễ Giáng sinh muốn giúp Lục Lập Xuyên tiết kiệm tiền mà cũng làm không xong, nhưng bảo đảm những bộ game đã được chọn lọc kỹ lưỡng rồi mới mua.
【Kiều Kiều: Đại ca! Anh chơi thử trước đi, có trò nào hay thì đề cử cho tôi!】
【Kiều Kiều: bắn tim.jpg】
【Lu: được.】
【Lu: Có trò nào khiến cô quan tâm không? Để tôi chơi thử cho.】
Không thích thú nói, thậm chí không thèm hỏi Kiều Miên vì sao cô không tự mua. Thái độ của Lục Lập Xuyên giống như là không quan tâm tới việc này vậy.
Kiều Miên thích thái độ này của anh. Ngón tay gõ lên màn hình, không do dự liền ghi tên game mà minh muốn chơi.
Lục Lập Xuyên trả lời rất nhanh. Kiều Miên nhắn tin sẽ không chọn chỗ sáng để nhắn, cô cúi đầu, sẽ không có ai tự nhiên lại hứng lên sẽ đi tìm cô.
Trong đám người náo nhiệt, Hạ Ninh Ninh ung dung lấy điện thoại ra.
Bảy giờ rưỡi, cách thời gian đã hẹn không nhiều lắm. Cô ngẩng đầu, ánh mắt do dự, lại không tìm được mục tiêu cụ thể.
Vẻ mặt Hạ Ninh Ninh có chút tiếc nuối. Cô ta rất kỳ vọng vào lần gặp mặt đầu tiên với Kiều Miên.
Chỉ tiếc Kiều Miên không dám tới. Hạ Ninh Ninh thất vọng, lại có chút đắc ý.