Tiên Nữ Vô Dụng Thích Ở Nhà

Chương 60: Em thích anh, không sợ anh biết (Hoàn)



Edit: Carrot
Cô gái không nghe rõ hàm ý trong lời của Hà Tình Tình, chỉ thuận miệng tán gẫu: “Ài, mình biết chứ. Nhưng mà đẹp trai như thế, ai mà không muốn đến chào hỏi? Có thể làm quen một chút cũng tốt mà.”

Cô vừa nói, trong giọng nói không giấu được sự ngưỡng mộ: “Sắp tốt nghiệp rồi, sau này cũng chẳng nói trước được gì. Lục Lập Xuyên là đại diện sinh viên ưu tú, đúng không? Nghe nói anh ấy đã ký hợp đồng với một công ty lớn rồi…”

Kiều Miên nghiêng đầu, không nói gì nhiều.

Dường như Hứa Thời Ý biết gì đó, cô nghiêng đầu liếc nhìn Kiều Miên một cái.

“Bạn trai cậu đúng là được yêu thích quá mà.” Hứa Thời Ý vỗ nhẹ vai cô, cười nói: “Muốn sống yên ổn, trước hết phải…”

“Khoan đã! Anh trai kia có phải là người khoa Luật không?” Cô gái bỗng nhiên kêu lên, cắt ngang lời của Hứa Thời Ý.

Kiều Miên theo phản xạ ngẩng đầu nhìn qua.

Trước mặt là bục diễn thuyết trống trải với vài người đang rải rác chuẩn bị cho hoạt động cuối cùng. Một nam một nữ vừa bước lên, dường như đang sắp xếp thứ gì đó.

Chàng trai trông rất điển trai, nghiêng đầu nói gì đó với cô gái bên cạnh, khuôn mặt còn mang theo nét cười.

Kiều Miên nhận ra anh. Là Thẩm Chiếu Thâm, đàn anh khoa Luật, cũng là thanh mai trúc mã của Hứa Thời Ý.

Thẩm Chiếu Thâm rất nổi tiếng, cộng thêm ngoại hình đẹp trai, tiếng thì thầm trong hội trường lập tức trở nên rộn ràng hơn.

Kiều Miên nhìn một cái rồi quay đầu nhìn về phía Hứa Thời Ý.

Cô sững lại, theo phản xạ giữ lấy tay Hứa Thời Ý. “Tiểu tiên nữ?”

Hứa Thời Ý không tỏ vẻ gì quá giận, chỉ liếc nhìn chàng trai vừa từ bục diễn thuyết bước xuống, đang cười nói với người khác.

“Tớ không sao.” Cô cau mày, có chút khó chịu. “Để lát nữa rồi nói—sắp bắt đầu rồi.”

Trong hội trường quả thật mọi thứ đã chuẩn bị bắt đầu. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Chủ nhiệm năm cuối và các giảng viên lần lượt lên phát biểu, cũng nói rất nhiều điều với các sinh viên phía dưới.

Kiều Miên lắng nghe khá chăm chú, một số nội dung cũng mang lại lợi ích nhất định cho cô.

Đang nghe, cô bỗng nhiên nghe thấy một cái tên quen thuộc.

“Tiếp theo, chúng ta hãy cùng chào đón bạn học Lục Lập Xuyên,” giảng viên đứng trên bục diễn thuyết mỉm cười nói, “đại diện sinh viên xuất sắc lên phát biểu!”

Lục Lập Xuyên không thường xuất hiện trong những dịp như thế này, suốt thời gian đại học chỉ lộ diện khoảng hai, ba lần.

Nhưng tên tuổi của anh, những giải thưởng đạt được và các thí nghiệm mà anh tham gia đều rất nổi tiếng trong trường.

Mục đích Kiều Miên đến đây chính là vì điều này. Nghe thấy những tiếng xì xào xung quanh, cô ngẩng đầu nhìn.

Không bận tâm nhiều đến mọi thứ xung quanh, chàng trai bước lên bục diễn thuyết, đặt bài phát biểu lên bàn.

Ánh đèn dần tắt hết, chỉ còn lại một tia sáng chiếu thẳng vào anh.

Trên màn hình phía sau, gương mặt anh cũng đồng thời hiện lên.

Gương mặt anh tinh tế, đôi lông mày hơi cụp xuống, đôi mắt trầm lặng một màu đen, lạnh lùng và khó gần.

Lục Lập Xuyên ngẩng lên, ánh mắt lướt nhẹ qua khán phòng, giọng điệu tự nhiên: “Chào mọi người…”

Bài phát biểu của anh thuộc kiểu chuẩn mực, không quá đặc biệt nhưng cũng không có điểm nào đáng chê trách.

Chỉ có điều, có lẽ vì khí chất lạnh lùng của anh, rất ít người thì thầm nói chuyện, cả hội trường gần như im lặng tuyệt đối.

Lục Lập Xuyên cũng không mấy bận tâm. Anh nhớ rất rõ nội dung bài phát biểu, cứ đọc theo là không sai sót gì.

Anh hơi ngẩng đầu, nhìn về phía trước, nơi đám đông ngồi dày đặc như một mảng tối đen.

Ánh sáng đều tập trung vào chỗ anh đứng, còn những người trước mặt lại chìm trong bóng tối, chẳng thể nhìn rõ gương mặt, cũng không biết ai với ai.

Nhưng Lục Lập Xuyên biết rằng Kiều Miên đang ngồi ở đó, trong số họ.

Giọng nói của anh vẫn tiếp tục, nhẹ nhàng cất lên: “Vì vậy, tôi nghĩ rằng…”

Biết Kiều Miên đang ngồi trong đám đông, đối với anh như vậy là đủ rồi.

Một tia sáng nhỏ lóe lên từ những người ngồi trong bóng tối.

Nó rất gần anh, khoảng đâu đó ở hàng ghế phía trước.

Ánh sáng ấy mang màu xanh nhạt, không quá nổi bật, tựa như một ngôi sao bất ngờ hiện ra.

Lục Lập Xuyên cũng nhìn thấy.

Ngôi sao ấy khẽ rung rinh hai lần, rồi đột ngột biến mất.

Giọng nói trên bục tạm dừng một chút.

Trong khoảnh khắc im lặng ngắn ngủi ấy, không biết ai đã phát ra một tiếng hét nhỏ —

Trên màn hình, chàng trai với vẻ mặt lạnh lùng và khí chất ấn tượng bỗng nở một nụ cười nhẹ.

Anh nhìn chăm chú vào một hướng nào đó, khóe miệng vô thức cong lên, giọng nói vẫn ổn định: “Vì vậy, về điểm này, tôi nghĩ rằng…”

Dù vậy, khoảnh khắc anh cười như mùa xuân mới tan tuyết vừa rồi vẫn không thể giấu được mọi người.

Kiều Miên ôm ngực, không kìm được mà kêu lên, tay cô đeo chiếc vòng tay phát sáng màu xanh nhạt.

Cô không chịu nổi nữa. Đại ca Lục vốn đã rất đẹp trai, mà qua màn hình lớn, vẻ đẹp ấy lại tăng thêm không biết bao nhiêu lần!

Chiếc vòng tay là ý định bất chợt của Kiều Miên, cô không hề nghĩ sẽ có lúc cần dùng đến nó.

Cô nâng tay lên với một động tác rất nhẹ và nhanh, không gây ra sự chú ý nào.

Hứa Thời Ý vẫn đang ngơ ngác, thì cảm thấy cánh tay mình bị ai đó đụng phải.

Kiều Miên đẩy đẩy cô, “Nghe này!”

Hứa Thời Ý: “… Nghe gì?” Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Giọng Kiều Miên vui vẻ, “Nghe! Họ đều khen bạn trai mình đẹp trai đấy!”

Quả thật như vậy. Nụ cười ngắn ngủi vừa rồi như tan chảy đi vẻ lạnh lùng, và những tiếng thì thầm dưới hội trường lại càng lớn dần lên.

“Á á á, đẹp trai quá! Anh ấy đang cười với ai vậy?”

“Anh ấy là ai? Học khoa nào? Có bạn gái chưa?”

Kiều Miên vừa phấn khích lại hơi xấu hổ.

Thực sự cô không biết phải nói thế nào, chỉ có thể nghĩ trong lòng: Ồ, đó là bạn trai của cô mà.

Hứa Thời Ý hiểu ra, nhìn cô với ánh mắt bất đắc dĩ. “Tớ nghĩ có lẽ tớ cần phải nghe thử âm thanh của biển cả trong đầu cậu trước đã.”

Kiều Miên không để tâm đến việc bị trêu chọc, tâm trạng cô rất tốt, nhìn ai cũng cảm thấy dễ chịu.

Cô giấu chiếc vòng tay xanh nhạt vào trong ống tay áo, nụ cười bên môi không thể nào tắt được.

—–

Thời gian họp cũng không lâu, sau khi kết thúc, Kiều Miên còn chưa kịp nói gì, Hứa Thời Ý đã nhận điện thoại và vội vã rời đi.

Kiều Miên chưa kịp nhắc nhở cô ấy chú ý an toàn, nhìn thấy Hứa Thời Ý vội vã rời khỏi, sau đó cô mới từ từ bước ra khỏi hội trường.

Cô bước ra phía sau hội trường, nơi có ít người hơn.

Lục Lập Xuyên đứng đó, nhìn Kiều Miên chạy lại gần.

Khác với vẻ lạnh lùng trên sân khấu, trong mắt anh ánh lên một nụ cười nhẹ nhàng.

“Vừa rồi anh có thấy em không?” Kiều Miên đưa tay ra, khẽ lắc lắc chiếc vòng tay, màu xanh nhạt vẫn đang phát sáng.

“Thấy rồi.” Lục Lập Xuyên gật đầu, giọng anh nhẹ nhàng, mang theo nụ cười, “Kiều Kiều, anh rất vui.”

Nơi này khá vắng vẻ, Lục Lập Xuyên ngẩng đầu, định nắm tay Kiều Miên. “Chúng ta đi thôi? Ở đây hơi tối.”

Kiều Miên lại tránh đi trước, nghiêm túc nói: “Chưa được! Còn quà tặng cho anh đây.”

Cô lấy từ trong ba lô ra một cuốn sổ tay còn mới, nhét vào tay Lục Lập Xuyên.

“Lục Lập Xuyên, chúc mừng anh tốt nghiệp.” Cô hơi cong khóe môi, “Nhớ đợi em nhé.”

Mặc dù nơi này có vẻ hơi tối, nhưng không phải là nơi quá vắng vẻ, vẫn có ánh sáng mờ nhạt, đủ để nhìn thấy một vài thứ.

Lục Lập Xuyên cúi đầu, có vẻ anh không ngờ Kiều Miên lại tặng quà vào lúc này, nhưng anh vẫn mở cuốn sổ tay ra.

Anh dừng lại, ngón tay nắm chặt cuốn sổ nhẹ nhàng siết lại. “Cái này là…”

Cuốn sổ dày, rất mới, rất lạ, nhưng những thứ bên trong lại vô cùng quen thuộc.

“Đây là thư tình em viết cho anh.” Kiều Miên để tay ra sau lưng, trông vừa ngoan ngoãn lại vừa dễ thương. “Em đã chép lại rồi, còn bổ sung thêm một chút, ở phần cuối.”

Lục Lập Xuyên cố gắng giữ không gian riêng, nhưng Kiều Miên thông minh và lanh lợi làm sao có thể bị cản trở.

Cô đã chụp màn hình từ lâu rồi, dù Lục Lập Xuyên có thiết lập quyền hạn gì đi nữa, cũng chẳng có tác dụng gì.

Lục Lập Xuyên nhẹ nhàng lật từng trang, ánh mắt chứa đựng cảm xúc đen tối mà chính anh cũng không nhận ra.

Từ ngày đầu tiên, mùng 1 tháng 9, cho đến bây giờ, mỗi một trang đều có những phản hồi tương ứng.

Kiều Miên rất nghiêm túc, cũng rất thành thật đáp lại tình cảm của anh — giống như cách cô đối mặt với Lục Lập Xuyên trước đây.

Lục Lập Xuyên lật đến trang cuối cùng. Đây là tin nhắn gần đây nhất của cô.

Anh khẽ mím môi, ánh mắt vẫn dừng lại ở trang này, dù ánh sáng mờ ảo khiến mọi thứ trở nên mơ hồ, anh vẫn không rời đi.

Anh sợ cô biết.

Cũng sợ cô không biết.

Đây là những gì anh viết, không hề nghĩ sẽ được đáp lại, anh viết một cách rất tùy ý.

Phản hồi của Kiều Miên nằm ngay bên dưới, cũng là những nét chữ thanh thoát, trong trẻo.

【Em thích anh, không sợ anh biết.】

Rất nghiêm túc.

Kiều Miên cong cong khóe mắt. “Em chưa từng nói với anh, phải không?”

Cô cười, như thể vạn sao trên trời đều rơi xuống vây quanh cô. “Em cũng thích anh mà.”

Trước đây Kiều Miên chưa từng nói câu này, nhưng lúc này lại nói rất tự nhiên.

“Em…” Lục Lập Xuyên muốn nói gì đó, nhưng không thể tìm được từ ngữ phù hợp.

Anh là người được yêu thương. Tiểu tiên nữ của anh, người anh thích, người ấy biết hết mọi thứ và còn hơn ai hết.

Người anh thầm mến, là người tốt nhất trên thế gian này.

Một lúc lâu.

Kiều Miên nhìn thấy ánh mắt đen nhánh của chàng trai trẻ trước mặt đang nhìn mình, anh nhẹ gật đầu.

“Kiều Kiều, anh yêu em.”

Giọng Lục Lập Xuyên rất nhẹ, theo sau đó là một nụ hôn, như thể sẽ tan vào trong gió.

— Đêm nay trăng thật đẹp.

— Gió cũng rất nhẹ nhàng.

= KẾT THÚC =
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.