*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Kiều Miên nói nhẹ nhàng như không, đến cả Hứa Thời Ý cũng rung động.
Cô ấy không đoán trước được việc Kiều Miên sẽ đứng lên. Thường ngày cô là một trạch nữ, ít khi tiếp xúc với người khác, tính tình ôn hòa.
Hứa Thời Ý là kiểu người đem hoa hồng nhìn thành hoa dành dành.
Nhưng mà…
Hứa Thời Ý một lời khó nói hết nhìn cô, nửa ngày, vẫn là không chịu được, tay chân dùng sức xê dịch.
“Nhìn không ra Miên của chúng ta, cậu lại có tiền đồ như vậy.” Hứa Thời Ý không nhịn được nói, tấm tắc khen ngợi, “Cậu đã là một đóa hoa xinh đẹp, muốn tiếp tục nở rộ sẽ khó tránh việc làm bản thân bị thương.”
Lời so sánh kỳ quái của cô ấy làm Kiều Miên thấy buồn cười.
Hứa Thời Ý cong mắt, lại hơi nhếch đuôi lông mày, “Loại chuyện này không phải không có kinh nghiệm. Giải quyết được, còn có thể gặp khó khăn ở đây?”
Hứa Thời Ý muốn nói tiếp, thì bên kia, Trần Tĩnh Nhã đẩy cửa vội vàng đi vào.
Sắc mặt của cô ta mệt mỏi, ngồi xuống ghế của mình, rồi mới nhẹ nhàng thở ra, cũng không để ý đến hai người bạn cùng phòng.
Hứa Thời Ý lạnh nhạt liếc mắt một cái, nụ cười vui vẻ cũng thu về.
“Yo, Trần Tĩnh Nhã. Dạo này thu được không ít lì xì nha? Không chia sẻ cho bạn cùng phòng một chút sao?” Cô ấy nói chuyện không hề khách khí, nghe còn có chút kỳ quái.
Trần Tĩnh Nhã một thân mỏi mệt, nghe được lời của Hứa Thời Ý, não lại căng thẳng.
Cô ta xoay người, nhìn Hứa Thời Ý. “Cậu nói cái gì vậy? Mình thu được lì xì, sao phải chia cho cậu?”
“Lời này không đúng cho lắm.” Cô đoán không ra, một người rất ít khi mở miệng nói chuyện như Kiều Miên cũng phải lên tiếng.
Kiều Miên im lặng, ngước mắt lên nhìn, trong ánh mắt còn mang theo ý cười, nghe ra có chút thành khẩn, “Cậu nhận còn mình có, không thể chia cho mình sao, làm như vậy là không được?”
Vừa rồi Hứa Thời Ý không nhắc đến vấn đề này, Kiều Miên cũng đoán ra được.
Trần Tĩnh Nhã hiểu rõ tình hình, cố gắng thuyết phục cô và Hứa Thời Ý, nói muốn nhận lì xì, không phải là không thể.
Nhưng không thể cứ vậy mà cho được, giống như đang nói đùa vậy, thật giả lẫn lộn nhận lấy, Trần Tĩnh Nhã cũng bằng lòng tám phần.
Hứa Thời Ý dám nói ra, với tính tình của cô ấy, chắc chắn là đang nắm chứng cứ xác thực trong tay.
Kiều Miên thở dài trong lòng. Đều có tố chất kiếm tiền như vậy… Thế nào lại không trực tiếp tìm cô nói chuyện? Không chừng cô sẽ giúp đỡ.
Mặt Trần Tĩnh Nhã lúc đỏ lúc trắng. Cô ta cúi mặt, còn mạnh miệng nói: “Làm sao vậy? Tất cả chỉ là trò đùa thôi, nếu các cậu để ý đến số tiền nhỏ đó, mình đưa hết cho các cậu.”
Trần Tĩnh Nhã ngưng chủ đề này lại, còn chưa nói hết những lời trong lòng. Trong phòng ai cũng biết gia cảnh nhà hoa khôi Kiều không được khá giả, kiếm học bổng và đi làm thêm, cũng khó để cô để ý đến chút tiền cỏn con này.
Hứa Thời Ý nghe ra lời nói thầm của cô ta, tối sầm mặt, đã nghĩ ra sẽ nói gì, nhưng lại không nói ra miệng.
Phòng của các cô biết rõ điều này, ở cùng nhau lâu như vậy, điều này cũng không phải là bí mật. Nhưng Kiều Miên có đồng ý để người khác lấy chuyện này ra công kích hay không, ai biết được?
“Nếu cậu đồng ý, có thể chia cho bọn mình.” Kiều Miên không để ý, không nhanh không chậm nói, nhìn chằm chằm vào cô ta.
Trần Tĩnh Nhã đối mặt với cô. Đôi mắt lặng lẽ nhìn qua, lộ ra vài phần sắc bén.
Kiều Miên cười, chân thành nói, “Tiền gửi cho mình đi, mình sẽ chuyển cho Thời Ý, tài khoản alipay, vất vả cho cậu rồi.”
Cô lịch sự nói, đôi mắt biết cười nhìn thật là đẹp, vấn đề không phải cái này, ngược lại còn lịch sự đưa ra lời đề nghị.
Hứa Thời Ý cũng phì một tiếng xém chút cười thành tiếng, khoát tay, “Nói đúng lắm, Trần Tĩnh Nhã, cậu không xem trọng chút tiền này thì mau chuyển khoản đi, con người tôi còn lưu lại rất nhiều chứng cứ.”
Cục tức của Trần Tĩnh Nhã nghẹn lại ở cổ họng mãi không trôi xuống được.
Cô ta chỉ là nói vậy thôi, trong khoảng thời gian này cô ta lục đục nhận không ít lì xì, cũng đã trả lời hết, làm gì còn dư cái nào.
Nhưng là do cô ta nói trước, Hứa Thời Ý ở phía sau uy hiếp. Có quỷ mới biết được là Hứa Thời Ý có được bao nhiêu nhật ký trò chuyện?
Cô ta thật sự không nghĩ Kiều Miên lại là người như vậy. Trần Tĩnh Nhã cắn răng, cúi đầu lấy điện thoại trong túi ra.
Cuộc cãi vã không to không nhỏ nhanh chóng kết thúc, bạn cùng phòng chia rẽ.
Trần Tĩnh Nhã chuyển tiền xong liền quay người đi ra khỏi phòng, Kiều Miên nhìn thấy tiền đã được chuyển đến, quả quyết chia một nửa cho Hứa Thời Ý.
“Mình không biết là cậu ta lại thu được nhiều như vậy.” Kiều Miên cảm thán, “Mấy bạn nhỏ ngày nay nói đùa cũng dùng đến tiền sao?”
“Đều là fans và những người theo đuổi Hạ Ninh Ninh.” Hứa Thời Ý cũng cắn hạt dưa, “Cô ta là một đàn chị có tiếng, các đàn em năm nhất đều u mê không tỉnh.”
“Nhưng mà, cậu lại làm cho cậu ta tức giận quá mức.” Hứa Thời Ý đưa mắt nhìn số dư tài khoản, cười hi hi: “Được rồi, đồ uống của cậu trong hai tuần tới baba sẽ bao, xem như cảm ơn anh em cùng nhau giàu có, không giết chóc lẫn nhau.”
“Cảm ơn baba.” Kiều Miên quả quyết nói, cũng ngồi cắn hạt dưa, “Cậu không hiểu đâu, lý tưởng của mình là trở thành một phúc hắc, hồ ly các kiểu, chớp chớp mắt, ai cũng không thể bắt nạt minh.”
“Đấy là cái gì?” Hứa Thời Ý ngơ ngác mà phun vỏ hạt dưa, “Phúc hắc thì mình biết, vì sao lại phải chớp chớp mắt?”
Nếu đây là thế kỷ thứ hai thì sẽ dễ dàng để giải thích cặn kẽ hơn, lúc này Hứa Thời Ý chính là kiểu thiếu nữ không cách nào hiểu được.
Kiều Miên lắc đầu, lại đi mở chai coca. “Vì cuộc sống vui vẻ của phì trạch chúng ta, cạn ly!”
Chuyện ồn ào trong phòng nói lớn cũng không lớn mà nhỏ cũng không nhỏ. Đều là phòng 312 cả, lại cùng một chuyên ngành, trước khi triệt để trở mặt thật sự là có lạnh nhạt.
Lâm Nguyệt là người ngoài cuộc nên căn bản là không biết, giữa đường còn chào hỏi, tuần sau lại đến ở cùng bạn trai, không ở ký túc xá, buổi gặp mặt cũng không tham gia.
Cô ấy nói là không tham gia, Kiều Miên và Hứa Thời Ý cũng chưa nói có đi hay không.
Trần Tĩnh Nhã đối với Kiều Miên hơi chột dạ, phát hiện thái độ của cô không nóng không lạnh, đến buổi gặp mặt, sẽ không nói thêm bất cứ điều gì nữa.
Cô cũng không có ác ý. Trần Tĩnh Nhã chuyển tiền, ngược lại không cảm thấy chột dạ. Bản thân Kiều Miên nhận được tiền, lợi ích cũng thuộc về cô.
Kiều Miên cũng không rảnh để ý Trần Tĩnh Nhã. Cô đang bận chuẩn bị hồ sơ đánh giá để giành học bổng, lại vội vàng kiếm thêm thu nhập.
Gần đây cô mới nhận được một tờ đơn, là trò chơi quan bảo hảo mộng, đây là trò chơi nổi tiếng nhất trên Nintendo, gần đây nhất Switch được bán cho Nintendo, liền nổi tiếng trở lại.
Kiều Miên lại không có máy chơi game của Nintendo. Cái chính là cô rung động, nên không mua, không có tiền để mua.
Nhưng trò chơi này lại nhìn trúng weibo của cô, thù lao rất hậu hĩnh, Kiều Miên quyết định nỗ lực hoàn thành một bài đánh giá.
“Cậu nghỉ ngơi không tốt à?”
Kiều Miên ngáp một cái, di chuyển con chuột: “Không có, chỉ là gần đây nhận được một đơn hàng.”
Mấy ngày nay cô không có thời gian chơi game cùng Lục Lập Xuyên. Ngược lại Lục Lập Xuyên có hẹn vài lần, Kiều Miên cảm thấy ngại, nên bớt thời gian trả lời lại.
Có thể cùng chơi trò chơi, có chủ đề, có quan điểm giống với người bạn tử trạch này thật là hiếm thấy, Kiều Miên rất trân trọng.
“Trò chơi gì?” Lục Lập Xuyên lén động đậy ngón tay. Đánh. Tiếng súng vang, nổ tung, từ cửa sổ lộ ra một bóng người.
Tốc độ tay di chuyển kinh người, năng lực phán đoán nằm ngoài dự đoán của mọi người, hai người cùng chơi đôi, một người cảm thấy không sao, một người không chú ý tới.
“Pokemon.” Kiều Miên thuận miệng nói, đem vật phẩm của mình chia đều cho anh, “Tư liệu của tôi tìm không đủ, nếu cần sẽ tìm tiếp.”
Cô hơi nhíu mày, hiếu kỳ nói: “Anh Lục, cậu từng chơi trò này chưa?”
“Ừm, có chơi mấy ngày.” Lục Lập Xuyên không hề phủ nhận, “Trò chơi không tệ.”
Không ngoài dự đoán của Kiều Miên. Cô hơi do dự, hay là nói, “Tôi không hiểu rõ trò này lắm. Có chút vấn đề…”
Kiều Miên là có chuyện tìm Lục Lập Xuyên, đối phương lại đoán được là cô đang muốn nói gì.
“Cậu chưa mua Switch phải không?” Giọng điệu của Lục Lập Xuyên bình tĩnh, “Không thể qua được màn này, thật sự phải suy nghĩ lại.”
Ánh mắt của anh dừng lại trên màn hình máy tính, ảnh một cô gái mặc áo phông trắng và quần bò, giống như đang nói chuyện với ai.
Kiều Miên ngẩn ra. Cô không nói nên lời, chính vì những lời này của Lục Lập Xuyên làm cho cô giải quyết hết mọi phiền toái.
Anh không hỏi là cô có mua hay không, vì sao phải cần, muốn hỏi về vấn đề gì, mà dùng hết toàn bộ lý do.
Lục Lập Xuyên di chuyển con chuột, thản nhiên nói, “Cậu lấy của tôi chơi vài ngày, sẽ hiểu được một chút.”
“Dù sao,” anh ngừng lại, lúc này mới có chút dao động, “Công nghệ thông tin cách học viện của cậu cũng không xa.”
Giọng của anh trong trẻo nhưng lạnh lùng bình tĩnh, như ngọc thạch va chạm vào nhau, lại giống như tảng băng yên tĩnh giữa dòng suối.
Kiều Miên thấy khó xử. Cô có gặp Lục Lập Xuyên ở ngoài trường học, ở trong trường thì lại không có quan hệ gì.
Hai người tính ra mới quen biết nhau được khoảng hơn hai tuần, cho dù là mới gặp lần đầu liền trở nên thân thiết, không đến nỗi phải gặp mặt thường xuyên.
“Không……. là tôi nghĩ nhiều rồi.” Kiều Miên bật cười, ngồi xếp bằng trên ghế, chống cằm.
Lục Lập Xuyên hợp với bộ dạng của mổ tử trạch, có vẻ không hiểu lắm về đạo lý đối nhân xử thế, nói không chừng là không hề nghĩ đến điều này.
Kiều Miên đối với sự cứng nhắc ít nói như anh, tính cách có một nói một, ngược lại biết đối phương thật lòng muốn giúp cô, cô cảm nhận được.
“Okay, làm phiền cậu rồi, tôi sẽ dành thời gian tìm cậu để lấy.” Kiều Miên quyết định, không do dự nói, “Khi nào cậu có thời gian?”
“………”
“Cậu còn nghe không?”
Chất lượng tai nghe rất tốt, có thể nghe được tiếng hô hấp nhẹ nhàng của đối phương, Kiều Miên lại không nghe thấy âm thanh, hơi nghi ngờ.
“Ngày mai… ngày mốt.” Lục Lập Xuyên nói, có chút do dự, “Mấy ngày nay tôi đều ở phòng thí nghiệm tòa nhà số mười ba khu dạy học. Đến lúc đó, tôi sẽ xuống đưa cho cậu.”
“Được, cảm ơn cậu.” Kiều Miên không khách khí, “Vậy tôi offline trước? Bài tập còn chưa làm xong.”
Đến mượn Switch, tuy rằng không tính mượn dùng lâu dài, nhưng Kiều Miên cảm thấy nhẹ nhõm.
Có điều mấy ngày nay muốn tăng thời gian để quen giờ giấc, nhưng mà không sao hết. Giờ giấc như này từ lâu đã thành thói quen của cô.
Hôm sau, Kiều Miên tan học về, lại bị Hứa Thời Ý kéo đi siêu thị của trường.
Cô chọn đi chọn lại, mua một túi đồ ăn vặt và xách ba chai nước ngọt có ga, rồi xách túi đồ ăn vặt đi về ký túc xá.
Hứa Thời Ý thấy cô mua nhiều như vậy, kinh ngạc hỏi, “Cậu làm gì vậy? Tích trữ lương thực sao?”
Đồ ăn vặt của Kiều Miên phần lớn là mỗi thứ mua một ít, có thể là nhiều hơn, nhưng đều là thừa dịp lên mạng để mua. Hứa Thời Ý cũng biết, nhiều lúc Kiều Miên sẽ không mua những thứ đắt tiền.
“Nhờ người giao hàng giúp.” Kiều Miên cười, đem thùng đồ ăn vặt gói gọn gàng.
Cô không đoán ra được đại ca Lục lại giúp đỡ cô. Đối phương đồng ý đem Switch cho cô mượn, Kiều Miên đã cảm thấy biết ơn rồi.
“Ngày mai tan học không cần đợi tớ, tớ đến tòa nhà số mười ba khu dạy học.” Kiều Miên nhớ ra, liền nói với Hứa Thời Ý.
Hứa Thời Ý trầm mặc nhìn cô một lúc, “Đi gặp… người yêu trên mạng, không phải, bạn trên mạng của cậu?”
Thế này có phải nhanh quá rồi không!*Chú thích:
(1) Alipay – 支付宝 (zhifubao) là một ví điện tử tại Trung Quốc do tập đoàn Alibaba Group sở hữu và phát triển.
(2) Nintendo Switch là máy chơi game cầm tay thế hệ thứ 8 được phát triển bởi Nintendo. (Nguồn: wikipedia)
(3) Công ty TNHH Nintendo (任天堂株式会社 (Nhậm Thiên Đường chu thức hội xã) Nintendō Kabushiki gaisha) là một công ty đa quốc gia do Fusajiro Yamauchi thành lập vào ngày 23 tháng 9 năm 1889 tại Kyoto, Nhật Bản, Nintendo là công ty phát triển video game lớn nhất của thế giới tính theo theo doanh thu. (Nguồn: wikipedia)