Edit: Carrot – Beta: CúnLâm Nguyệt còn chưa hiểu hết câu nói của Kiều Miên có ý gì, cũng không kịp hỏi thêm.
Kiều Miên không tham gia vào đám đông, không cố chen vào đám người, nhưng cô vẫn kết được khá nhiều bạn.
Trong thời gian này, cô không bị gò bó ở nhà, còn Lâm Nguyệt thì chỉ chú tâm vào việc tìm bạn trai.
Còn mấy buổi tiệc kiểu này, chẳng phải là cơ hội giao lưu rất tốt sao?
Lâm Nguyệt không còn tâm trí để nói thêm với bạn cùng phòng, thì bỗng nghe thấy tiếng gọi của một cô gái quen, cô vội vàng bước đi.
Còn Hứa Thời Ý thì trong những sự kiện kiểu này cũng không phải là người quá nhiệt tình.
“Tớ chỉ quen biết trong khoa mình thôi, chẳng biết ai ở đâu nữa.” Hứa Thời Ý nhai hạt dưa, “Miên Miên, chúng ta vẫn nên xem náo nhiệt thôi.”
Cô có vẻ khó chịu nhíu mày, “Lâm Nguyệt hình như bị Trần Tĩnh Nhã lây nhiễm rồi, cũng không biết Lục Lập Xuyên đang ở cùng ai mà cô ta lại quan tâm đến chuyện đó…”
Hứa Thời Ý nhả vỏ hạt dưa, lại tiếp tục nhai lách cách.
Kiều Miên nghe thấy cái tên từ miệng Hứa Thời Ý, cô cảm thấy hơi choáng váng.
Cô liếc nhìn Hứa Thời Ý, chủ động gật đầu, “Đúng là không liên quan gì đến cô ta. Hạ Ninh Ninh lại đang tung tin đồn.”
Hứa Thời Ý nhạy bén nhận ra sự lạnh nhạt trong lời nói của Kiều Miên.
Cô liếc nhìn Kiều Miên, rồi cảm thấy hơi hoảng hốt, “Miên Miên tiên nữ… Cậu không cảm thấy, thái độ của cậu với Lục Lập Xuyên có chút khác biệt sao?”
Hứa Thời Ý hiểu Kiều Miên, nên không thể hiểu phản ứng hiện tại của cô.
Trước đây, Kiều Miên lúc nào cũng nhắc đến bạn trai, trong mắt cô, tất cả các chàng trai trên thế giới đều chỉ phân thành—
Em trai, bạn trai, và những người khác.
Giờ Kiều Miên lại quan tâm đến những chuyện này, thật không giống cô chút nào.
Kiều Miên ngừng lại một chút. Cô hít một hơi thật sâu, rồi bình thản nói, “Nếu tớ nói tớ thích Lục Lập Xuyên, cậu tin không?”
Hứa Thời Ý: “Ồ, cũng chẳng có gì… Cái gì cơ?!”
Kiều Miên cười với cô ấy, “Đùa cậu thôi.”
Cô cũng tùy tiện lấy quả cam trên bàn bóc vỏ, nói một cách hờ hững, “Chỉ là thấy anh ta trông khá đẹp trai, lại giỏi giang, không hiểu sao lại không có bạn gái.”
“Người ta không muốn tìm thì sao.” Hứa Thời Ý nghi ngờ nhìn cô, “Miên, cậu thật lòng nói với tớ đi…”
Hứa Thời Ý hơi lo lắng, “Cậu và bạn trai cậu cãi nhau à?”
Hứa Thời Ý nhận thấy Kiều Miên đang không tập trung. Trước đây, cô và người bạn trai kia không phải ở trong tình trạng như vậy.
“Đại khái là vậy.” Kiều Miên cúi đầu, làn mi dài và dày che đi phần ánh sáng trong mắt cô, “Cũng không phải chuyện lớn lắm.”
“Anh Lục thì đúng là khá tốt, nhưng không hợp với cậu đâu, Miên Miên.” Hứa Thời Ý nhận thấy cô ấy không vui, cũng đùa theo.
“Chẳng lẽ tớ không hiểu cậu à? Cái loại hoa cao lãnh đó mà lấy về nhà, cậu muốn bị đóng băng chết hay làm gì? Nói thật, lúc trước tớ gặp anh ta khi còn ở với tên chó đó, Thẩm Chiếu Thâm.”
Hứa Thời Ý lắc đầu, “Hình như lúc đó anh ta bị người khác chặn lại, thái độ rất tệ, tớ chỉ là người qua đường… mà còn bị anh ta lườm một cái.”
Hứa Thời Ý nhớ lại cảnh đó, trong lòng vẫn cảm thấy hơi lạnh.
Chàng trai trẻ cao ráo, chân dài, sắc mặt lạnh lùng u ám, tựa vào cạnh cửa, đôi mắt đen tuyền của anh ta tối tăm, không hề có ánh sáng chiếu vào.
Cũng vì vậy, dù người khác có nói gì về chàng hoa cao lãnh này, Hứa Thời Ý từ trước đến nay cũng không bao giờ đặc biệt để tâm.
Đây là lần đầu tiên Kiều Miên nghe những lời này từ miệng Hứa Thời Ý.
Cô cũng tìm hiểu một chút thông tin về Lục Lập Xuyên, không nhiều, đánh giá về anh ta đều là những lời nhận xét từ xa.
Một người lạnh lùng u ám như vậy, lại khác xa hoàn toàn với chàng trai lớn mà Kiều Miên quen biết.
“Biết đâu anh ta không phải như vậy.” Kiều Miên nghiêng đầu, “Ý Ý, cũng có thể anh ta ngoài đời là một anh chàng ưa lười biếng, thích chơi game, suốt ngày ở trong ký túc xá, biết mặt mà không biết lòng mà.”
Hứa Thời Ý lườm cô, “Đừng có nói mấy chuyện này, tớ không tin đâu, cậu nghĩ ai cũng như cậu à?”
Kiều Miên đang khéo léo, cố gắng “tẩy não” Hứa Thời Ý về một anh Lục vừa ngoài mặt vừa trong lòng không giống nhau.
Bên đó lại nhanh chóng trở nên ồn ào. Phòng bao họ đang ngồi rất lớn, có thể chứa ba bốn chiếc bàn tròn cho bữa tiệc, và nhóm của Hạ Ninh Ninh là đông nhất.
Kiều Miên ngồi trên ghế sofa bên cạnh, bị người đứng chắn hết, không thể nhìn thấy gì.
“Là Lục Lập Xuyên đến rồi đúng không?” Hứa Thời Ý nói một cách tùy ý, rồi cũng ngẩng đầu lên nhìn, “Nhiều cô gái thế này… không thể sai được.”
Lục Lập Xuyên vừa bước vào, liền nhíu mày.
Người quá đông. Anh không phải kiểu người thích ồn ào, đứng ở đây giữa đám đông cũng không thể nói là vui vẻ.
“Anh Lục, đông người quá nhỉ.” Trịnh Mặc Trình là người đi cùng anh tới đây chơi.
“Câu lạc bộ của các cậu đông người thế này sao? Chẳng phải chỉ là một clb nhỏ thôi à?” Anh có chút ngạc nhiên.
Lục Lập Xuyên cũng muốn biết lý do. Anh sắc mặt lạnh lùng, không lên tiếng.
“Anh Lục đến rồi à.” Hạ Ninh Ninh bước tới, dáng vẻ tự tin chào hỏi, “Tôi là cán bộ của câu lạc bộ, lần này người đến hơi đông, xin lỗi, tôi không tổ chức tốt lắm.”
Hạ Ninh Ninh chăm chú nhìn anh, ánh mắt lấp lánh. Cô mỉm cười, “Tôi đã gửi tin nhắn cho anh, anh không thấy à?”
Lục Lập Xuyên ít nói, Hạ Ninh Ninh cũng rất tinh tế, không nói thêm gì nữa.
Cô chỉ về phía bàn tròn bên kia, cười nói, “Anh Lục, qua đó ngồi đi, bên đó người ít hơn một chút.”
Lục Lập Xuyên gật đầu, sắc mặt lạnh nhạt, “Cảm ơn.”
Anh đi về phía đó, khác hẳn với người bạn bên cạnh là Trịnh Mặc Trình vẫn đang ầm ĩ trò chuyện, Lục Lập Xuyên suốt cả quá trình gần như không nói gì.
“Chị Hạ ơi, anh Lục nhìn thật lạnh lùng đấy.” Một cô bạn gái thấy anh cả buổi không nói lời nào, lắc đầu, “Chỉ có học tỷ mới nói được vài câu với anh ấy thôi.”
Hạ Ninh Ninh mím môi cười, “Cũng chỉ là chúng tôi hơi quen biết một chút, không thể nói là đặc biệt thân.”
Cô chỉ về bàn tròn gần nhất với mình.
Đây cũng là vị trí trung tâm của những người trong ban tổ chức, những người ngồi ở đây thường rất năng động.
Lục Lập Xuyên ngồi xuống một cách không hề để ý đến xung quanh, cảm nhận được điện thoại trong túi rung lên.
【Kiều Kiều: Anh ra ngoài rồi à? Ở đâu thế?】
【Lục: Câu lạc bộ có một chút hoạt động, anh tham gia ít, không thể không ra ngoài.】
Giọng điệu có chút tiếc nuối. So với việc ngồi đây cùng một đám người lạ mặt, anh cảm thấy còn thà về chơi game cùng “tiểu tiên nữ” thì hơn.
【Kiều Kiều: Hả? Em cũng ra ngoài rồi, bạn cùng phòng kéo mình đi.】
Trong đôi mắt của Lục Lập Xuyên, con ngươi hơi co lại, anh rõ ràng nhìn thấy dòng chữ tiếp theo.
【Kiều Kiều: Nhưng không phải là buổi họp câu lạc bộ, người rất đông, mình đã nhìn thấy Anh Lục rồi.】
Lục Lập Xuyên dừng lại. Anh gần như theo bản năng ngẩng đầu lên, nhưng lại tự kiềm chế mình.
【Lục: …Thế à. Anh ấy rất nổi bật, em để ý cũng không có gì lạ.】
Kiều Miên từ xa nhìn bóng dáng cao ráo, thẳng tắp của anh, đôi mày khẽ nhướn lên, mắt ánh lên một nụ cười.
Biết được lý do Lục Lập Xuyên đến, Kiều Miên cảm thấy tâm trạng mình tốt lên một chút. Tuy nhiên, ngay sau đó, biểu cảm của cô lại trở nên nhạt đi.
Hạ Ninh Ninh bước lại gần, cúi người bên cạnh Lục Lập Xuyên. “Đang nhắn tin với ai thế? Tập trung thế.”
Lục Lập Xuyên nhanh chóng tắt màn hình điện thoại.
Anh nghiêng đầu, thái độ lạnh nhạt với sự tự nhiên quá mức của Hạ Ninh Ninh, “Có chuyện gì không?”
Hạ Ninh Ninh cũng biết lúc nào nên dừng lại, “Không có gì, chỉ là hỏi xem anh có muốn ngồi đây không, chuẩn bị ăn cơm rồi.”
“Ngồi ở đây đi.” Lục Lập Xuyên không tỏ vẻ phản đối, chỉ hờ hững đáp lại.
Anh nói ngắn gọn hai câu, chờ Hạ Ninh Ninh rời đi rồi bật màn hình điện thoại lên.
【Kiều Miên: Đúng là rất nổi bật… bên cạnh anh ta còn có hoa khôi khoa, không nổi bật mới lạ:)】
“Hứa Thời Ý, Kiều Miên, chúng ta cũng qua ngồi đi.” Lâm Nguyệt chạy tới.
Cô nhìn theo ánh mắt của Kiều Miên, thấy người mà cô đang chăm chú nhìn, liền dừng lại: “Kiều Miên, cậu đang nhìn anh Lục và Hạ Ninh Ninh sao?”
Nghĩ đến tin tức vừa nghe được, Lâm Nguyệt có vẻ hào hứng.
“Anh Lục đến chỉ nói chuyện với mỗi Hạ Ninh Ninh thôi, cực kỳ ngọt ngào.” Lâm Nguyệt cười tươi, “Hai người họ siêu xứng đôi, chiều cao cũng rất hợp.”
Xứng đôi…??? Lâm Nguyệt cứ nhắc đi nhắc lại chuyện chiều cao, khiến Kiều Miên khẽ mím môi.
Cô không đến mức quá nhạy cảm như thế, hơn nữa, Kiều Miên rất tin tưởng vào anh Lục.
Những người vốn đang đứng hoặc ngồi tùy ý đều lần lượt đứng dậy, chuẩn bị vào chỗ. Kiều Miên cũng đứng lên.
Cô theo sau Hứa Thời Ý và những người khác, vẫn thản nhiên cúi đầu xem tin nhắn trên điện thoại.
【Lu: … Anh chưa từng nghe anh ta nói những điều đó.】
【Lu: Em rất để ý chuyện này sao?】
【Lu: Cũng không cần thiết đâu, dù sao thì…】
Lục Lập Xuyên không nhắn tiếp được nữa. Anh cúi đầu, không thể diễn tả nổi những cảm xúc phức tạp trong lòng.
Vừa cảm thấy khó chịu vì có người truyền tin, lại muốn làm Kiều Miên an tâm. Lại vừa… ghen tị, tại sao Kiều Miên lại quan tâm đến một người cô chưa từng gặp.
Kiều Miên ngồi xuống, trong số các bàn tròn, bàn của họ là bàn ở xa nhất.
Phòng bao khá ấm áp nhờ máy sưởi, Kiều Miên tháo mũ xuống, cúi đầu chăm chú nhìn điện thoại.
Cô vừa để lộ gương mặt đã thu hút không ít ánh nhìn. Dù có biết Kiều Miên là ai hay không, chỉ riêng gương mặt này cũng đủ khiến người khác chú ý.
Xung quanh bắt đầu có người chủ động bắt chuyện, cả nam lẫn nữ. Kiều Miên vẫn chăm chú nhìn điện thoại, không buồn ngẩng đầu lên, trả lời cũng hời hợt.
“Xinh đẹp đúng là một loại đặc quyền…” Lâm Nguyệt cắn nhẹ môi, lẩm bẩm.
Lâm Nguyệt không ngồi cạnh Hứa Thời Ý, mà ngồi ở bên kia của Kiều Miên, đột nhiên mạnh tay kéo cô một cái.
Kiều Miên đang gõ chữ, không phòng bị, suýt nữa làm rơi điện thoại xuống đất.
“Cậu làm gì vậy?” Kiều Miên ngẩng đầu nhìn cô, có chút không hài lòng.
Khuôn mặt trắng trẻo của cô thoáng lộ vẻ giận nhẹ, đôi mắt sáng ngời, răng đều như ngọc. Dù đang tức giận, cô vẫn trông rất xinh đẹp.
“Nhìn nhanh đi, nhìn nhanh đi.” Lâm Nguyệt chẳng hề để ý, ra hiệu cho Kiều Miên. “Tớ đã nói rồi, họ rất mập mờ, cậu không tin tớ mà.”
Lục Lập Xuyên ngồi cạnh Hạ Ninh Ninh, người kia đang mỉm cười nói gì đó, thần thái tự nhiên và thoải mái.
Kiều Miên chỉ liếc nhìn một cái rồi lại cúi đầu xuống.
Lâm Nguyệt không đoán được suy nghĩ của cô. Cộng thêm chút tâm tư riêng của mình, cô không dám làm gì quá đáng, cuối cùng cũng chịu yên lặng.
Kiều Miên vẫn cúi đầu, chăm chú gõ từng đoạn chữ trên điện thoại.
【Kiều Miên: Đúng là em rất để ý chuyện này. Anh Lục và Hạ Ninh Ninh không có liên quan gì, tại sao mọi người cứ đồn họ là một cặp? Họ có chuyện gì để nói, mà lại nói lâu đến vậy? Anh có biết Hạ Ninh Ninh thích anh không?】
【Kiều Miên: Lục Lập Xuyên, anh nói xem, tại sao?】
Bên kia chiếc bàn tròn, cách khá xa Kiều Miên, Lục Lập Xuyên bất giác siết chặt quai hàm.
Ngón tay anh khẽ run, nhưng giữa bao nhiêu người, điều này cũng không quá dễ để nhận ra.
【Lu: Kiều Miên…】
Kiều Miên không chịu bị dỗ ngọt dễ dàng như vậy.
【Kiều Miên: Lục Lập Xuyên】
【Kiều Miên: Anh ngẩng đầu nhìn em đi】
Từng câu, từng hành động, những dòng chữ với hiệu ứng bong bóng đáng yêu lần lượt hiện lên. Lục Lập Xuyên theo bản năng ngẩng đầu.