Tiên Nữ Vô Dụng Thích Ở Nhà

Chương 27: Kiều Kiều, anh có thể hôn em không?



Edit: Carrot – Beta: Cún
“Ừ, đúng rồi.” Hứa Thời Ý đang nói về chuyện này, “Ý tưởng mới của câu lạc bộ, buổi tối đeo mặt nạ, mọi người đều đồng ý.”

Kiều Miên đang cúi đầu xem xét chiếc mặt nạ trong tay.

Mặt nạ làm khá nhẹ, rất tiện lợi, nhưng kiểu dáng thì đa dạng vô cùng.

Từ những chiếc mặt nạ lông vũ lộng lẫy đến những chiếc mặt nạ xinh đẹp gắn đá quý, cái nào cũng có.

Ngoài ra, còn có những chiếc mặt nạ hài hước, kỳ quái như hình Tôn Ngộ Không, Orochi, chú hề, gấu trúc.

Vì những chiếc mặt nạ đẹp được ưa chuộng hơn, nên số lượng của những chiếc mặt nạ kỳ lạ này không nhiều lắm.

Hứa Thời Ý tùy tiện cầm một chiếc, đeo lên mặt Kiều Miên.

Đó là chiếc mặt nạ lông vũ phổ biến nhất. Tinh xảo và đẹp mắt, những sợi lông mượt mà lướt qua khóe mắt, Kiều Miên không khỏi chớp mắt một cách không thoải mái.

Nhìn qua thì rất hợp. Kiều Miên chớp mắt, nhìn về phía Hứa Thời Ý.

Cô vốn có vẻ ngoài dịu dàng, xinh đẹp, đôi mắt như làn sóng lăn tăn, nhìn qua chiếc mặt nạ, ánh mắt trong trẻo, toát lên vẻ quyến rũ giống như cảnh sắc miền Nam Giang Nam.

Hứa Thời Ý ôm ngực, “Miên Miên! Đừng nhìn tớ, tớ chịu không nổi, ỳ ỳ ỳ.”

Lộc Thu Thu cũng ngẩng đầu nhìn cô, Kiều Miên không nói gì, nhưng cô bé lại không rời mắt khỏi cô.

“Chị Kiều xinh quá.” Lộc Thu Thu hết lời khen ngợi, “Chị thật sự rất xinh, chiếc mặt nạ này cực kỳ hợp với chị.”

Kiều Miên bật cười. Cô tháo mặt nạ xuống, đặt sang một bên.

“Diễn nhiều quá rồi, cảm ơn Thu Thu đã khen chị.” Cô khoác tay Hứa Thời Ý, “Đi thôi, còn có việc gì cần chuẩn bị không? Tớ có thể xem trước được không?”

Lục Lập Xuyên đi sau một bước. Anh im lặng một lúc, rồi giơ tay lên, nhưng lại cầm lấy một chiếc mặt nạ khác.

“Đàn em… Lục, cậu đang làm gì vậy?” Thẩm Chiếu Thâm thờ ơ đi theo sau, vừa lúc nhìn thấy Lục Lập Xuyên cầm lên một chiếc.

Anh liếc nhìn chiếc mặt nạ xấu xí đó, hơi muốn cười. “Cậu em, cậu thế này…”

Lợi dụng lúc Lục Lập Xuyên chưa thể phủ nhận, Thẩm Chiếu Thâm tranh thủ trêu đùa, thử thách ở ranh giới của sự liều lĩnh.

“Không phải nhìn cũng khá hay sao.”

Lục Lập Xuyên đặt mặt nạ xuống, không giải thích gì.

Thời gian buổi tiệc sắp đến.

Hứa Thời Ý cùng các thành viên trong câu lạc bộ mang hết những chiếc mặt nạ treo trên giá bên kia, đồng thời công bố rõ ràng các quy tắc cho buổi tiệc.

Thực ra điều này cũng không bắt buộc, nếu không quan tâm thì cũng có thể không lấy.

Chỉ có điều, rõ ràng là những người hứng thú tại chỗ nhiều hơn. Các buổi tiệc bình thường mọi người đã chơi chán rồi, suốt cả buổi chiều không khí cũng đã gần như được tạo ra, nên phần đeo mặt nạ này vừa vặn.

Hứa Thời Ý vừa dứt lời, liền có người đưa tay lấy mặt nạ, tiếng cười vang khắp cả lớp.

Do người quá đông, Kiều Miên không tham gia náo nhiệt, đứng cách xa ở cửa lớp.

“Chúng ta cũng đeo à?” Kiều Miên nghiêng đầu, hỏi ý kiến của Lục Lập Xuyên.

Cô không mấy hứng thú với chuyện này, nhưng nếu đeo cũng chẳng sao. Kiều Miên nghĩ đến hoạt động mà câu lạc bộ của Hứa Thời Ý tổ chức, vẫn muốn đến tham gia cho vui.

Lục Lập Xuyên đứng bên cạnh cô, lười biếng dựa vào khung cửa.

Anh ngẩng mắt nhìn một lát, rồi mỉm cười với Kiều Miên. “Nếu em thích thì cùng đeo đi.”

“Được thôi.” Kiều Miên đáp ngay, kéo Lục Lập Xuyên đi về phía trước, “Chúng ta chọn chiếc đẹp nhất nhé!”

“Còn nếu chúng ta tách ra mỗi người lấy một chiếc thì sao?”

“Gì cơ?” Kiều Miên bất ngờ nghe thấy Lục Lập Xuyên đề nghị như vậy, vội quay đầu nhìn anh.

Chàng trai dựa vào khung cửa cúi đầu nhìn cô, vẻ mặt thản nhiên thoải mái.

“Tách ra, mỗi người chọn một chiếc, rồi anh sẽ đi tìm em, được không?”

Ánh sáng buổi tiệc mờ ảo, người lại đông, muốn nhận diện được ai cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Kiều Miên ngẩn ra một chút, mới nhận ra Lục đại ca muốn chơi một trò chơi kiểu này.

Cô suy nghĩ một chút, mắt sáng lên, “Được rồi, vậy chúng ta tách ra chọn, ai cũng không được lén nhìn nhé.”

Kiều Miên suy nghĩ một lúc, rồi hỏi: “Vậy có phải nên có phần thưởng không nhỉ? Ai tìm được trước thì có quyền đưa ra một yêu cầu?”

Lục Lập Xuyên dừng lại. Anh nhìn Kiều Miên thật sâu, rồi bật cười. “Kiều Kiều…”

Em đúng là hiểu anh mà.

Kiều Miên còn chưa nhận ra mình đã vô tình rơi vào bẫy, vui vẻ nhảy vào trò chơi. “Vậy ai tìm được trước thì có thể đưa ra một yêu cầu không quá đáng, được chứ?”

Trò chơi mà, phải có phần thưởng chứ. Kiều Miên nghĩ, dù sao thì Lục Lập Xuyên cũng không làm khó cô.

Lục Lập Xuyên khẽ cười. Anh ngẩng đầu, đôi mắt đằng sau lớp kính sâu thẳm.

“Được rồi.” Anh khẽ nói, như thể dụ dỗ cô công chúa ngây ngô đưa ra quyết định, “Thế là được rồi.”

Kiều Miên vẫy tay chào Lục Lập Xuyên, rồi quay người nhanh chóng hòa vào đám đông.

Cô không đi về phía nơi đặt mặt nạ mà bước chân nhẹ nhàng chạy đến chỗ Hứa Thời Ý.

Lúc này, đồng hồ đã điểm 8 giờ.

Buổi tiệc được tổ chức trong một phòng khiêu vũ trống.

Phòng học không lớn, nhiều người đứng trong đó cũng hơi chật chội, nhưng vẫn đủ để duy trì không khí sôi động và ồn ào.

Kiều Miên vừa bước vào cửa, đã đặt tay lên mặt nạ, bắt đầu tìm người trong đám đông.

Cô và Lục Lập Xuyên không vào cùng lúc, cũng không có chào hỏi gì, mà trong phòng người lại đông, Kiều Miên gần như muốn kiễng chân từng chút một để tìm anh.

Kiều Miên vẫn rất tự tin vào khả năng tìm ra Lục đại ca của mình.

Giống như mỗi lần Lục Lập Xuyên đứng dưới tòa nhà giảng đường, cô luôn là người nhìn thấy anh đầu tiên, Kiều Miên cũng tin chắc rằng, Lục Lập Xuyên tự thân sẽ khiến mình nhận ra anh.

Anh có một khí chất mà cô không thể diễn tả thành lời. Kiều Miên luôn cảm thấy rất quen thuộc với anh.

Chỉ là…

【Kiều Kiều: Lục đại ca, anh còn chưa vào à?】

【Lu: Vào rồi.】

Kiều Miên không tin vào sự xui xẻo của mình, lại đứng kiễng chân, nhìn khắp một lượt trong phòng.

Cô thật sự không thấy Lục Lập Xuyên! Không thể nào!

Tìm người cao trên 1m80, tìm người ở trong góc, còn có kiểu tóc đặc trưng kiểu “tổ chim”, sao mà lại không tìm được?

Lục Lập Xuyên sẽ không nói dối cô. Kiều Miên không hiểu sao lại có niềm tin này, nhưng quả thật cô tìm không thấy anh.

Kiều Miên vừa ngó quanh, vừa cố gắng kiềm chế không làm động tác quá rõ ràng.

Bây giờ trong phòng có rất nhiều người, cô biết Lục Lập Xuyên cũng đang tìm mình. Dù đã chuẩn bị tinh thần, nhưng Kiều Miên vẫn có cảm giác hơi thiếu tự tin.

Giống như một loại trực giác vậy.

Trong phòng đông người, Kiều Miên vẫn tiếp tục quan sát. Lúc này, trên sân khấu được dựng giữa phòng, có người đứng lên khuấy động không khí.

“Có phải cảm thấy rất khác biệt không? Mọi người còn nhận ra những người bạn chơi với mình chiều nay không?”

Câu nói của người dẫn chương trình lập tức khiến cả phòng vang lên tiếng cười vui vẻ.

Nhiều người còn chưa thay quần áo, cũng chẳng có ý định che giấu gì, từng nhóm nhỏ đứng tụ lại với nhau trò chuyện.

Người dẫn chương trình chỉ nói vài câu cho vui. Nhìn thấy không khí dưới sân khấu càng lúc càng sôi động, âm nhạc trong phòng cũng bắt đầu vang lên.

Kiều Miên: “…”

Kiều Miên ngoài mặt bình tĩnh, nhưng thực ra đang hoảng loạn vô cùng.

Cô co mình trong một góc, cố gắng tránh không để đám đông vui vẻ xung quanh xô đẩy vào mình.

Ánh sáng trong lớp học bị che phủ bởi những tấm giấy màu, câu lạc bộ của Hứa Thời Ý lại dùng đèn màu trang trí, khiến cho ánh sáng trở nên mờ ảo với những màu sắc tối tăm.

Kiều Miên áp sát vào tường, trong lòng nghĩ có lẽ mình nên bỏ cuộc.

Cô thật sự không thể tìm thấy Lục Lập Xuyên. Cũng không biết anh ấy đã ngụy trang thế nào, Kiều Miên nhìn thấy dòng người trước mặt nhốn nháo, nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Lục Lập Xuyên đâu.

Âm nhạc chuyển sang một bài khác, Kiều Miên kéo mũ lên, một tay giữ chặt mũ, cúi đầu và lảo đảo bước ra ngoài.

Cô từ bỏ rồi. Lớp học ồn ào, người lại đông, thi thoảng có người vô tình va vào cô, Kiều Miên thật sự không thể chịu đựng nổi nữa.

Kiều Miên chưa đi được hai bước, đã cảm thấy không thể tiếp tục nữa.

“…Hả?”

Kiều Miên thử lảo đảo một chút, cố gắng tiến về phía trước.

Cái đầu đội mũ của cô bị một bàn tay giữ chặt, tầm nhìn chỉ thấy một đôi giày thể thao, nhìn lên trên là đôi chân dài thẳng tắp.

Trên đầu cô, có người khẽ cười. Cười rất nhẹ, nhưng ý cười thì rõ ràng.

“Lục Lập Xuyên!” Kiều Miên phản ứng lại, tức đến nỗi suýt nữa nổi giận, “Anh bắt nạt người ta à!”

Chàng trai cao gần 1m80, chân dài dáng cao, chỉ cần dựa lưng vào tường kính của phòng khiêu vũ là có thể dùng một tay nhẹ nhàng giữ chặt Kiều Miên nhỏ nhắn.

Bàn tay trên đầu cuối cùng cũng buông ra, nhưng trước khi Kiều Miên kịp nổi giận với Lục đại ca, chiếc mũ của cô đã bị kéo xuống thêm một chút.

Cổ tay bị ai đó kéo lại, Kiều Miên lảo đảo theo Lục Lập Xuyên đi ra, anh bảo vệ cô rời khỏi đám đông, đưa cô tới một góc khuất trong lớp học, cuối cùng có được một chút không gian thoáng đãng.

Kiều Miên kéo lại chiếc mũ trên đầu.

Cô chưa kịp nhìn rõ gì khác, chỉ thấy mặt nạ trên khuôn mặt Lục Lập Xuyên.

“Anh.. anh đeo mặt nạ giống em sao?” Kiều Miên ngẩn người.

Lục Lập Xuyên đang đeo chiếc mặt nạ không có khuôn mặt giống hệt cô, chiếc mặt nạ che kín cả khuôn mặt anh.

Càng quá đáng hơn, anh còn mặc một bộ áo choàng đen! Giống y hệt nhân vật không mặt trong bộ anime mà cô nhớ rõ.

Kiều Miên so sánh một chút với chiếc áo lông cô mượn của Hứa Thời Ý, thật sự là phục anh.

“Anh có cần phải đầu tư như vậy không? Không trách sao em không tìm thấy anh.” Kiều Miên kéo tay áo của anh, cuối cùng hoàn toàn bỏ cuộc, “Được rồi, xem như anh thắng đi, vì anh chịu khó như vậy.”

Kiều Miên tự nhận mình đã rất khôn khéo rồi, thậm chí còn mượn đồ của Hứa Thời Ý để thay đồ.

Ai ngờ có người, chỉ vì muốn thắng bạn gái mình, lại có thể làm đến mức này.

“Chiếc mặt nạ này đẹp quá.” Lục Lập Xuyên cười nhẹ, tâm trạng tốt, “Lúc em vừa vào, anh đã nhìn thấy em rồi.”

Khi Kiều Miên thử chiếc mặt nạ lông vũ, Lục Lập Xuyên đã đoán rằng cô sẽ thích chiếc này.

Cô công chúa nhỏ của anh. Người anh yêu.

Lục Lập Xuyên đứng trước mặt Kiều Miên. Anh cao lớn, đôi chân dài, chiếc áo choàng đen phủ kín gần hết người, gần như bao trùm lấy Kiều Miên.

Đôi mắt đen thẳm của anh lướt qua Kiều Miên, rồi anh đưa tay kéo chiếc mũ của cô.

“Thấy em rồi mà không đến tìm em? Em không tin đâu.” Kiều Miên chớp mắt, thuận theo lực kéo của anh dựa vào tường kính, còn thoải mái điều chỉnh lại tư thế.

Kiều Miên hoàn toàn không có cảm giác nguy hiểm, vẫn kiên trì cố gắng tháo chiếc mũ xuống. “Em muốn tháo mũ xuống, thì mặt nạ cũng có thể tháo được phải không? Nóng quá.”

Ngón tay dài và trắng của cô nổi bật trên chiếc mũ đen thêu hoa văn vàng phía dưới, tạo nên một vẻ đẹp kỳ lạ đầy mê hoặc.

“Kiều Miên, anh thắng rồi, có thưởng không?”

Kiều Miên dừng lại động tác, ngẩng đầu lên, trong khoảng cách gần đến mức chỉ nhìn thấy một nửa khuôn mặt của Lục Lập Xuyên.

Cổ cô dài và đẹp, như một con thiên nga đang ngẩng cao đầu. Quả táo adam của cậu con trai trẻ nhẹ nhàng chuyển động, vô tình toát lên một vẻ quyến rũ.

Kiều Miên khẽ nâng tay lên.

“À, chắc chắn có.” Khi nhận ra mình thật sự có ý định sờ vào đó, Kiều Miên ho một tiếng, vội vàng nói thêm.

“Anh muốn phần thưởng gì?” Cô suy nghĩ một lát, “Đừng làm khó em quá nhé.”

“Anh sẽ không làm khó em.”

Ở nơi Kiều Miên không thể nhìn thấy, chàng trai đeo mặt nạ khẽ cười, đôi mắt anh đầy dịu dàng và sâu thẳm như đại dương.

Lục Lập Xuyên nhẹ nhàng gọi: “Kiều Kiều.”

“Anh có thể hôn em không?”

Giọng anh lạnh lùng như băng, nhưng âm cuối lại khẽ nâng lên, như một lời mời gọi.

Kiều Miên ngẩn người. Cô đột ngột mở to mắt, nhận ra mình vừa mắc phải sai lầm.

Cô bị kẹt trong góc tường, yên bình tận hưởng không gian nhỏ bé mà Lục Lập Xuyên dành cho mình, một không gian có thể thở, nhưng cũng là một cái bẫy.

Vừa là sự bảo vệ, vừa là sự giam cầm.

Kiều Miên căng thẳng cắn chặt môi dưới. Cô khẽ co lại, không dám lên tiếng.

“Kiều Kiều?”

Giọng nói lạnh lùng nhưng dịu dàng như đang thúc giục.

Từ cổ cho đến tai cô đều đỏ ửng lên, cô thậm chí còn nghĩ mình đang nghe nhầm, đồng thời ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt.

Kiều Miên nhắm mắt lại, nhẹ nhàng gật đầu.

Cô cảm thấy mình hình như nên nói gì đó. Do dự một lúc, Kiều Miên mới lắp bắp nói: “Vậy… vậy… hôn một chút đi.”

Ngay sau đó, chiếc mũ được vén lên, mặt nạ bị tháo xuống, hơi thở nóng bỏng của một người khác chia sẻ không gian tối tăm này.

Lục Lập Xuyên đeo lại chiếc mũ lên đầu. Anh khẽ nghiêng người về phía trước, hành động vừa mạnh mẽ lại đầy chiếm hữu.

Kiều Miên hé mắt, trong bóng tối, chỉ có một đôi mắt đen gần sát ngay trước mặt.

Đôi mắt đó thật đẹp.

Giống như đang chứa đựng cả dải ngân hà.

Kiều Miên mơ hồ nghĩ, Lục Lập Xuyên… sao mắt anh lại đẹp như vậy?

“Kiều Kiều, nhắm mắt lại.” Một cảm giác mềm mại chạm vào khóe môi, nhẹ nhàng như một làn gió.

Cả đầu óc Kiều Miên như nổ tung, phản xạ theo bản năng, cô siết chặt lấy chiếc áo của người trước mặt.

Tiếng ồn ào và tiếng cười xung quanh bị ngắt bớt, cô ngửa đầu lên một chút, lưng dựa vào bức tường gương lạnh buốt. Cô sợ lạnh, khẽ run lên, lại càng bị cuốn sâu vào vòng tay của anh.

Trong đôi mắt sâu thẳm, cô như sắp bị nhấn chìm trong một cảm xúc khó hiểu, một cảm giác lạ lùng, vừa dịu dàng lại vừa kiên quyết.

—————

☆ Chú thích

[1] Yamata no Orochi (八岐の大蛇 – Bát Kỳ đại xà), hay còn được gọi tắt là Orochi. Đây là một sinh vật dạng rắn trong Thần đạo Nhật Bản. Yamata no Orochi được miêu tả có tám cái đầu, bát ở đây là 8 chỗ mà từng nhánh được tách ra thành đầu. Thân hình khổng lồ của Orochi được miêu tả trải dài 8 thung lũng, 8 quả đồi. Nó ngụy trang bằng rêu phong, cây bách và cây tuyết tùng trên lưng nên trông nó không khác gì một dãy núi. (Theo Wikipedia)
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.