Lão Hắc lại là cười ha ha, lấy đó biểu thị: kiên quyết chống lại mệnh lệnh!
Lúc này, cho dù là lão Hắc ở trong lòng Tô Triệt nói nhăng cuội cái gì, hoặc là Tuyết Ngọc ở bên tai hắn nói cái gì đó, Tô Triệt đều là không hé răng một tiếng, chỉ là lấy triệt để trầm mặc, cùng với sắc mặt âm trầm lãnh làm đáp lại.
Lôi Thần Điện thực sự quá lớn đi qua một cái hàng lang, vượt qua từng tầng lầu, đi qua từng tòa điện đường, Tô Triệt tựa như tự do không mục tiêu, đi mấy thời thần vẫn đều là không có thu hoạch.
Khắp nơi đều là trống trải vắng vẻ, làm người ta cảm giác tòa kiến trúc tòa thành này kết cấu thiết kế không hề có quy luật, mục đích kiến tạo nó căn bản không giống như là dùng để người ở, mà là tùy ý làm ra một món thập cẩm, bất cứ loại kiến trúc phong cách nào cũng có thể nhìn thấy ở chỗ này.
Riêng là kiểu dáng khác nhau, tạo hình khác nhau, phong cách thạch trụ khác nhau, Tô Triệt cũng đã thấy gần nghìn loại, thậm chí còn có hơn mười thạch trụ hình thái hoàn toàn khác nhau ở trong một gian đại sảnh, không hề có mỹ cảm nào đáng nói, chỉ có thể cho người ta cảm giác vô cùng quái dị hoang đường.
Đi tới đi tới, Tô Triệt đột nhiên thả chậm cước bộ, rất nhanh liền cùng Tuyết Ngọc sóng vai mà đi, đồng thời thấp giọng hỏi:
- Đi lâu như vậy, ngươi có ý kiến gì không?
Mặc dù là quan hệ đối địch, Tô Triệt cũng phải thừa nhận, Tuyết Ngọc dù sao cũng là nhân vật đỉnh phong trong Đại Thừa kỳ, kiến thức cùng lịch duyệt của nàng khẳng định là viễn siêu bản thân.
- Ta cho rằng, ngươi đang đi loạn.
Tuyết Ngọc thần tình chăm chú trả lời:
- Cứ như vậy mà đi, cả đời này phỏng chừng cũng tìm không được cái gì.
- Ta hỏi không phải cái này.
Tô Triệt đương nhiên biết được, nàng còn đang cố ý chọc tức mình, nhưng vẫn là chính sắc hỏi:
- Ta là nói, ngươi đối với tòa Lôi Thần Điện này, có ý kiến gì không?
- Có nha!
Tuyết Ngọc nhẹ nhàng liếc mắt nhìn qua đây:
- Ngươi nếu là nguyện ý cùng ta hảo hảo nói chuyện như vậy, ta cũng sẽ đứng đắn trả lời ngươi.
Nói xong lời này, nàng mới đáp:
- Theo ta phán đoán, một tòa kiến trúc như vậy, cùng những Tiên Giới Chân Tiên chưởng quản lôi phạt kia hẳn là không có quan hệ. Cái gọi là Lôi Thần Điện chỉ là một loại giả tưởng của phàm gian Tu Tiên Giả mà thôi. Thậm chí có khả năng, chúng ta ở chỗ này cho dù là có điều thu hoạch, cũng cùng Lôi Điện không có liên hệ trực tiếp gì.
Tô Triệt đầu tiên là im lặng gật đầu, hơi cân nhắc một chút lại hỏi:
- Ngươi đối với Tiên Giới rất quen thuộc sao?
- Không nên nỗ lực thám thính ta được không?
Tuyết Ngọc căn bản không trả lời, lập tức nói rằng:
- Chúng ta chỉ nói việc trước mắt.
- Được.
Tô Triệt gật đầu, lập tức đổi vấn đề:
- Ngươi thực cho rằng, ta đang đi loạn, vĩnh viễn cũng không có thu hoạch sao?
- Giả!
Tuyết Ngọc thản nhiên nói:
- Vừa rồi chỉ là vì chọc tức ngươi, kỳ thực, ta cũng không biết nên là đi như thế nào mới đúng. Nếu là ở phương diện này có kiến giải gì, đã sớm nói với ngươi rồi.
- Ngươi không phải có la bàn sao?
Tô Triệt tiếp tục hỏi:
- Vì sao hiện tại không dùng nó?
- Ta đã tính đến, ở đây cho dù tồn tại cơ duyên gì, vậy cũng là thuộc về ngươi, cũng không thuộc về ta. Nếu cùng ta quan hệ không lớn, la bàn của ta cũng sẽ không có được tác dụng gì.
Nói đến đây, nàng lại là hé miệng cười:
- Bất quá, nếu gặp phải thứ gì tốt, cho dù nguyên bản hẳn là của ngươi, ta cũng có thể từ trong tay ngươi đoạt lấy. Do đó, căn bản không cần la bàn, chỉ cần theo ngươi là được.
Không đợi Tô Triệt làm ra thái độ, ngay sau đó, nàng lại là nói rằng:
- Không sai, ta chính là muốn thẳng thừng đi theo ngươi như vậy, quấn lấy ngươi, dằn vặt ngươi, sớm muộn gì có một ngày, ngươi sẽ bởi vì không thể chịu đựng được, chỉ có thể hướng ta thỏa hiệp.
Tô Triệt gật đầu, từ đáy lòng nói rằng:
- Ta chỉ có thể nói, thế gian tất cả từ ngữ đáng ghê tởm nhất, đều đã dùng để hình dung ngươi, vẫn ngại không đủ.
Tuyết Ngọc cũng là bật cười:
- Thế gian này cũng chỉ có ngươi đánh giá ta như vậy. Những người khác đối với ta toàn bộ đều là từ ngữ ca ngợi, bởi vậy, có thể chứng minh, vấn đề là ở trên người ngươi, sai lầm cũng là ở trên người ngươi, ngươi cần phải suy xét lại bản thân mới đúng.
Dài dòng một phen, Tô Triệt vừa mới đưa ra vấn đề, hoàn toàn như không hỏi, chỉ có thể chứng minh, cùng với nàng đấu võ mồm thuần túy là không khôn ngoan, phương diện khác cùng không hề có thu hoạch.
Tiếp tục đi thôi!
- Kỳ thực, ngươi thực không cần phải tự ti.
Đi không bao lâu, Tuyết Ngọc lại là không đầu không đuôi thốt ra một câu như vậy.
- Ta tự ti lúc nào?
Tô Triệt vốn không muốn phản ứng nàng, lại vẫn là nhịn không được phản kích nói:
- Ta ở trước mặt ngươi, ta cảm giác chính mình phi thường cao thượng.
- Có chút phương diện, ngươi đủ để kiêu ngạo.
Tuyết Ngọc thần tình ngữ khí vẫn là cái loại nhẹ nhàng siêu phàm thoát tục đó, căn bản không để ý tới phản ứng của Tô Triệt, nàng nói rằng:
- Năm xưa đi đến Tu Chân Giới bắt bớ ngươi, những Đại Thừa kỳ kia bởi vì ngươi, may mắn còn tồn tại chỉ còn ba người... Đồng thời, hai người khác cũng bởi vì ngươi nhanh chóng trưởng thành, triệt để đánh mất lòng tin, chỉ có thể hết sức bất đắc dĩ lựa chọn buông tha. Ngươi còn chỉ là Luyện Hư kỳ đã có thể làm ra những cái này, ta cũng là tương đối bội phục.
- Ly Cứu đi rồi?
Tô Triệt hiếu kỳ hỏi.
- Đúng.
Tuyết Ngọc gật đầu đáp:
- Khi ngươi rời khỏi Trung Đường Hoàng Triều sau hai năm, hắn liền phi thăng Tiên Giới.
- Thật tốt a! Một người tu tiên mộng tưởng cuối cùng, rốt cục thực hiện. Cho dù đến Tiên Giới, còn có thể có tu tiên càng to lớn hơn, nhưng thân là con đường tu tiên của một phàm nhân, cũng đã thu hoạch được một kết quả hoàn mỹ.
Nói đến đây, ánh mắt hướng khuôn mặt dung nhan tuyệt thế của nàng, nửa trêu chọc nửa chân thật nói rằng:
- Ngươi hẳn là cũng tùy thời đều có thể phi thăng đi sao? Đi nhanh đi, trong Tiên Giới rất nhiều sự tình tốt đẹp đang chờ ngươi. Đừng ở chỗ ta lãng phí thời gian và tinh lực nữa. Trong Tiên Giới dạng pháp bảo gì không có, tất cả đều là đỉnh cấp tiên khí, từng đống một chờ ngươi đi thu thập, hà tất ở đây vì một kiện phàm gian chi vật, tiêu hao khí lực như vậy. Nói không chừng, trăm phương nghìn kế muốn đoạt đồ vật tới tay, còn không thể mang đi Tiên Giới đây.
- Cảm tạ ngươi tận tình khuyên bảo như vậy, thế nhưng...
Tuyết Ngọc dịu dàng mà cười:
- Ta sẽ không rút lui! Trong lòng ta hiểu rõ, tác dụng của tòa bảo tháp kia còn hơn bất cứ một kiện tiên khí nào bên trong Tiên Giới, nó có thể sáng tạo ra...
Nói đến đây, chợt dừng lại, sửa là:
- Tác dụng của nó, trong lòng ngươi rõ ràng nhất, không cần ta nói thêm cái gì.
Tô Triệt không có nhằm vào điểm này tiến hành giải thích, hắn biết được vô luận nói cái gì, cũng đều vô dụng, đó là ngược lại hỏi:
- Vậy thì nói một chút, năm xưa, các ngươi làm sao phát hiện được tòa bảo tháp kia?