Tiên Ngục

Chương 580: Đừng sợ (hạ)




Chỉ là một pháp bảo không gian giam giữ người khác, tại Tu Chân Giới cũng không hiếm, Thiên Huyền Tông dùng Đãng Ma Phong để vây khốn Ma Thần ngoại vực, đã là kiện pháp bảo cao cấp diện tích không gian bên trong cũng cực lớn, giống như một thế giới nhỏ.

Dựa theo thân phận hiện nay của Tô Triệt, nắm giữ một pháp bảo không gian giam giữ người khác cũng là chuyện bình thường.

Nói như vậy sẽ không bởi vậy mà khiến người khác hoài nghi.

Chưa đến nửa canh giờ, Tiểu Linh Nhi đột nhiên xuất hiện trước mặt:

- Được rồi, 3 vạn gốc Cổ Hoặc chi hoa, tất cả đều đã được cất trong không gian linh mộc của ta.

- Thoáng chốc lấy đi 3 vạn gốc linh thảo thượng phẩm, sẽ không liên lụy đến mẫu thân của nàng chứ?

Vấn đề này, Tô Triệt đã hỏi qua một lần, lúc này lo lắng nói.

- Không việc gì.

Tiểu Linh Nhi nháy mắt lắc đầu giải thích:

- Bình thường chúng ta trồng rất nhiều linh thảo trong không gian linh mộc của chính mình, cẩn thận bồi dưỡng sau đó trồng lại. Lấy đi 3 vạn gốc linh thảo thượng phẩm đối với Linh Dược Sơn mà nói không đáng gì. Mặc dù biết rõ bị linh thảo búp bê chúng ta lấy đi, bọn họ cũng sẽ cho rằng hành động của chúng ta tất có dụng ý, sẽ không truy vấn. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

Tô Triệt nhẹ nhàng gật đầu, trong lòng thầm nghĩ:

- Linh Dược Sơn mấy trăm vạn mẫu dược viên, các loại linh thảo tới mấy vạn, gia sản cường đại không gì sánh được, căn bản không để ý tới chút tổn thất đó. Chỉ có chuyện tình lần trước mất cắp đan dược, mới có thể khiến bọn họ chịu đả kích nặng nề. Huống hồ bọn họ cực kỳ tôn trọng mẫu thân Tiểu Linh Nhi, nhất định sẽ không vì 3 vạn gốc linh thảo thượng phẩm mà làm khó nàng.

Nói nhiều như vậy, Tô Triệt đã an tâm, nếu như bởi vì chuyện tình của chính mình liên lụy đến mẫu thân của Tiểu Linh Nhi, vậy rất không tốt.

Nếu không vấn đề gì, như vậy chuyến này đại công cáo thành, nửa canh giờ ngắn ngủi giải quyết vấn đề liền có thể quay trở về.

Ba vạn gốc Cổ Hoặc chi hoa tạm thời gửi chỗ Tiểu Linh Nhi, đợi tới khi thỏa mãn toàn bộ các điều kiện, khi có thể mở ra Tiên Ngục tầng thứ tư lấy ra cũng không muộn.

Về phần bốn vị Nguyên Anh lão tổ Linh Dược Sơn, Tô Triệt cho rằng tạm thời còn chưa thể động tới bọn họ, bởi vì thực lực chiến đấu của chính mình có phần thiếu sót.

Nếu chiến đấu nơi hoang vắng, Tô Triệt thực sự không sợ bọn họ, nhưng không đủ thực lực một mình xông vào đầm rồng hang hổ, chém giết tiến nhập vùng trọng yếu của môn phái siêu cấp.

Kế hoạch được vạch ra chính là: Trước hết đi tới Di Tiên Cảnh, nếu có thể được gặt hái được thành quả trọng đại, ví như thực lực tiểu Hắc có thể tăng thêm một chút, sẽ lại động thủ với trận doanh các môn phái gây loạn.

Thế nhưng câu nói đầu tiên tới là: Kế hoạch không có gì thay đổi nhiều!

Tô Triệt thi triển thuật độn thổ từ trong lòng đất chui ra, lập tức bay lên trên cao, rất nhanh rời khỏi địa bàn Linh Dược Sơn. Thế nhưng, bay không quá 5000 dặm, trông thấy một đạo quang mang tốc độ cực nhanh bay trước mắt, rõ ràng là một vị tu sĩ Nguyên Anh.

Trong nháy mắt tới gần, Tô Triệt liền thấy rõ lão thục nhân lão tổ Thần Húc Linh Dược Sơn. Không cần nghi ngờ, thần húc ra ngoài giải quyết chuyện tình, sau khi trở về sơn môn đúng lúc gặp Tô Triệt.

Vù! Vù!

Tốc độ của hai người nhanh như điện, thế nhưng cách nhau khoảng 500 trượng cả hai cùng dừng lại, hoàn toàn không mang theo quán tính quá lớn.

- Thiên Vũ!

Thần tình Thần Húc lão tổ sửng sốt, thật không ngờ sẽ gặp Tô Triệt tại địa bàn tông môn của chính mình, vô ý thầm nghĩ:

- Tiểu tử này gan thật không nhỏ, dám lộ diện rêu rao quá cảnh, không sợ. . .

Ý niệm trong đầu chợt lóe, lập tức nhớ tới tin tức vài ngày trước thu được, lúc này mới tỉnh ngộ:

- Đúng rồi, hắn đã tấn chức Nguyên Anh, trở thành phó trưởng giáo đệ nhất Thiên Huyền Tông, không còn là đệ tử chân truyền Kim Đan kỳ.

- Thiên Vũ, tại sao người xuất hiện bên trong địa bàn môn phái ta?

Thần Húc trầm giọng hỏi.

Tuy rằng biết rõ Tô Triệt đã từng đánh Thái Hạo và Thái Võ sở hữu tu vi Nguyên Anh của Thái Ất Môn, Thần Húc nghe qua tất cả, Tô Triệt chính là lợi dụng lực thiên uy phong lôi tuyệt địa, mới có thể giết chết hai đại Nguyên Anh. Nơi đây không phải nơi phong lôi tuyệt địa đương nhiên không cần e ngại người vừa mới tấn chức Nguyên Anh như vậy.

Thần Húc cũng chỉ là Nguyên Anh sơ kỳ, nhưng hắn giữ nhãn hiệu tu sĩ Nguyên Anh đã lâu năm, hơn nữa trong tư tưởng cảm giác Tô Triệt chỉ là một tên tiểu tử, bất giác trong lòng coi thường không cảm thấy sợ hãi đối với Tô Triệt.

Cho nên, ngữ khí lúc này cảm giác giống như nghiêm túc hỏi vãn bối.

- Trời đất bao la, bất quá không thể đi ngang qua sao?

Tô Triệt cười dài trả lời.

Đôi mắt Thần Húc ẩn hiện phong mang, trong lòng rất nhanh cân nhắc:

- Nếu trùng hợp gặp tên Thiên Vũ này, như vậy phải làm gì mới đúng?

- Nhân cơ hội này giết chết hắn, hình như không đủ khả năng. Mặc dù hắn chỉ vừa tấn chức Nguyên Anh, dưới tình huống dùng cường đối cương, đều là Nguyên Anh sơ kỳ cơ hội giết chết đối phương vô cùng nhỏ.

- Thế nhưng, cứ như vậy buông tha hắn, thực sự tiếc cơ hội khó gặp.

Giờ khắc này, tâm tư Thần Húc lão tổ không khỏi tiếc nuối, nếu như có thêm bất cứ một vị sư huynh hay sư đệ nào đó vừa vặn ở đây, hai người hợp lực là có thể tiêu diệt tai họa ngầm lớn nhất của Thiên Huyền Tông.

Tô Triệt dường như đoán được ý nghĩ của hắn, miệng cười mỉm tiếp đến tiến đến gần, đồng thời nói:

- Muốn lưu ta lại phải không, nhưng cảm thấy một mình khó có thể làm được, cảm giác vô cùng mâu thuẫn?

Thần Húc lão tổ hừ lạnh một tiếng:

- Chỉ có thể nói, tiểu tử ngươi ngày hôm nay vận khí tốt, chỉ gặp một mình ta, bằng không. . .

Không đợi hắn nói xong, Tô Triệt cười ha ha:

- Đúng vậy, ta vận khí tốt, vừa vặn gặp người lẻ loi một mình; Ngược lại vận khí của ngươi xui xẻo cực độ!

Lời nói còn chưa dứt, sắc mặt Tô Triệt có chút trắng bệch như tuyết, lại lập tức chuyển thành xám xịt như than chì, giống như người chết sinh cơ tang tẫn. Chín phần lực sinh mệnh, trong nháy mắt bộc phát ra ngoài, đổi lấy một loại thần thông quỷ dị không gì sánh được. . . Trí manh thần thông!

Hô!

Không có bất cứ dấu hiệu gì, Thần Húc còn đang trừng mắt liền cảm giác được một cổ lực lượng khó hiểu, khó có thể miêu tả bao vây chính mình, trước mắt lập tức biến thành màu đen, mắt cảm thấy mắt hết thị lực.

- Chuyện gì xảy ra?

Tâm tình kinh ngạc chưa kịp khôi phục, lập tức lại cảm giác được, thần thức của chính mình cũng hoàn toàn mất đi. Tiếp đến, bản năng linh hoạt của người tu luyện cũng mất đi hiệu lực.

- Ta làm sao vậy?

Thần Thúc kinh sợ không gì sánh được thất thanh kinh hô, huy vũ song chưởng theo bản năng.

Tất cả hoàn toàn u tối, giống như tiểu hài tử tiến vào tiểu ốc đóng chặt không kẽ hở, không nhìn thấy bất cứ thứ gì, chỉ còn lại một mảnh đen kịt, màu đen vô tận.

- Đừng sợ.

Tô Triệt vô cùng ôn nhu truyền âm thanh vào tai hắn:

- Ngươi chỉ mù nhưng không điếc. Ngươi mặc dù không nhìn thấy gì, nhưng ngươi không cô đơn, bởi vì còn ta ở nơi này.

Trong Tiên Ngục, lão Hắc cười ha ha:

- Chủ nhân, lời này của người quả thực quá dư thừa. Chính vì người ở nơi này, hắn mới có thể cảm thấy sợ ah!
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.