Thiên Âm cầm trường kiếm, yên lặng cảm thụ một hồi, gật đầu nói:
- Uy lực coi như không tệ, bất quá, cần phải luyện chế lại một phen, tối thiểu muốn cho nó trở nên đẹp mắt một chút, bộ dáng lúc này thật sự là quá xấu rồi.
Đây là điều tất yếu, Tô Triệt đang định phát biểu một chút hiểu biết, nhưng lại đột nhiên biến sắc...
Thậm chí cũng không có tới kịp cảnh báo cho Thiên Âm, vù một tiếng, liền có một đạo thân ảnh chợt xuất hiện ở phía trước cách khoảng hơn ngàn dặm. Một thân ảnh thật lớn!
- Chúng ta gặp được một vị Hỗn Độn Lữ Hành Giả!
Tô Triệt khẩn trương cao độ, đối với Thiên Âm truyền âm nói:
- Nhưng rõ ràng, người này cho thấy không có hảo ý.
Trong Hỗn Độn, khoảng cách ngàn dặm không khác gần trong gang tấc, đối phương cũng không có chút ý tứ chào hỏi nào, cứ như vậy đột nhiên mà xuất hiện tới trước mặt, đây là một hành động tương đối vô lễ. Cũng là cử động cực kỳ nguy hiểm.
Khoảng cách gần như vậy, Thiên Âm cũng có thể thấy vậy rõ ràng rành mạch, đối phương là một sinh vật với thân hình như nam nhân của loài người, cùng so sánh với nhân loại bình thường. Rõ ràng có hai điểm khác biết lớn nhất là: trên thân không có y phục, lại quấn xích bạc, trên thân lẫn khuôn mặt um tùm mọc lên một đám lông tơ màu vàng nâu, thật giống như hổ vằn.
Một cái nữa là, đôi tay của hắn cực kỳ tráng kiện, tỷ lệ có chút mất cân đối, quả thực không khác gì bắp đùi, bàn tay dài đến dưới đầu gối. Dùng thẩm mỹ quan của nhân loại mà bình phán. Ngũ quan diện mạo hắn cũng là tương đối xấu xí, vóc người thật giống như Đại Tinh Tinh, các đặc điểm khác như màu da hay bộ lông thì giống như một đầu hổ yêu.
Đại Tinh Tinh da hổ?
Không nghi ngờ chút nào, đây là một vị Đỉnh Cấp Cường Giả tới đến từ những Vũ Trụ Thế Giới khác. Mang theo năng lực lữ hành dài ngày ở trong Hỗn Độn.
Nhưng mà điểm làm cho Tô Triệt cảm thấy khẩn trương nhất là, thông qua thần thức, mình đã phát hiện hắn ở ngoài trăm vạn dặm, nhưng chỉ là một nháy mắt, hắn liền bay tới bên này rồi.
Không chỉ là tốc độ phi hành vượt xa mình rất nhiều. Còn có thể chứng minh, năng lực dò xét ở trong Hỗn Độn của hắn cũng mạnh hơn mình, bởi vì là hắn trực tiếp vọt tới, cũng không có điều chỉnh phương hướng, nói rõ ngay từ ở ngoài trăm vạn dặm, hắn cũng đã phát hiện hai người mình.
Hổ Văn quái nhân ngẩn người chăm chăm nhìn Thiên Âm. Cảm giác, sương mù Hỗn Độn nồng đậm căn bản không thể ngăn trở đôi mắt bình thường của hắn. Mặc dù đang ngó chừng Thiên Âm. Cũng không phải dùng loại ánh mắt tham lam háo sắc, mà là đầy dẫy một cổ lệ khí hung ác. Dù sao, song phương cũng không phải là cùng một chủng tộc, mỹ nữ trong mắt nhân loại, có thể trở thành Mẫu Dạ Xoa xấu xí nhất trong mắt hắn.
- Bằng hữu, ngươi đột nhiên xuất hiện như vậy, không cảm thấy tương đối thất lễ sao?
Tô Triệt hướng hắn gửi đi một đạo Tâm Linh Ba Động.
Ở trong Hỗn Độn, nhiều lúc không thể dùng ngôn ngữ để câu thông, chỉ có thể chọn dùng phương thức tâm linh như vậy câu thông.
- Grào...
Hổ Văn quái nhân phát ra một tiếng gào cổ quái, cũng hướng đến Tô Triệt truyền đến đồng dạng tâm linh lời nói:
- Ta không phải là bằng hữu của ngươi.
- Đệt…!
Tô Triệt trong lòng mắng to:
- Gặp phải một Dã Man Nhân, căn bản không hiểu được hai chữ 'bằng hữu', chỉ là một khách khí gọi thôi...
Không có biện pháp, chỉ có thể tiếp tục lấy tâm linh phương thức câu thông hỏi hắn:
- Được rồi, chúng ta không phải là bằng hữu, như vậy, có chuyện gì không?
- Hai kiện đồ vật lúc nãy đều là của ta, trả lại cho ta!
Giọng nói của Hổ Văn quái nhân tràn đầy bá đạo, không để ý đạo lý, giọng nói như ra lệnh người khác. Nguồn truyện: Truyện FULL
Hai kiện đồ vật vừa rồi?
Tô Triệt không khỏi bật cười, cây sắt trường kiếm trong tay Thiên Âm vốn là vật vô chủ, nói thành là đồ vật hắn bị mất đi còn có chút miễn cưỡng. Nhưng còn Diệt Ma Thương thì thế nào?
Sau khi cười xong, Tô Triệt lấy khí thế không kém gì đối phương, hỏi lại:
- Tại sao lại nói đó là của ngươi?
- Lấy ra!
Hổ Văn quái nhân lần nữa gầm thét một tiếng, tâm linh truyền âm:
- Không đưa thì chết đi!
Rất hiển nhiên, đây là một kẻ quen thói ăn cướp, vừa tới đã bày ra bộ mặt cường đạo.
Tô Triệt cũng không khách khí, trực tiếp trả lời:
- Không thể nào cho ngươi, muốn động thủ, vậy thì đến đây đi.
Trừ vị Mạc Nhĩ Đức Thần thương nhân kia là cực kỳ coi trọng danh dự, trong Hỗn Độn gặp gỡ đến vị Lữ Hành Giả đầu tiên, lại gặp phải một kẻ cậy mạnh như vậy, điểm này, Tô Triệt thật đúng là không ngờ.
Vốn tưởng rằng, cường giả có thể đi lại dài ngày ở trong Hỗn Độn, hẳn là cũng có cơ tố chất cùng phong độ bản nhất, không nghĩ tới, thật đen đủi gặp phải một tên như vậy. Trong Vũ Trụ Thế Giới chính mình, sơn tặc mã phỉ cấp thấp nhất, cũng hiểu được lễ nghi hơn hắn rất nhiều a.
Còn nữa, Tô Triệt cho là, ý đồ chân chính của người này cũng không phải hướng về phía hai kiện linh bảo Diệt Ma Thương cùng trường kiếm mà đến. Linh bảo mà thôi, một vị Lữ Hành Giả ở trong Hỗn Độn như hắn rất dễ dàng là có thể lấy được, không đến nổi vì chút đồ vật như vậy mà nổi lòng tham. Rất có thể, đây chỉ là một loại dò xét của hắn, muốn thử xem can đảm cùng thực lực của mình và Thiên Âm.
Nếu là địch yếu nhược, ngoan ngoãn đem đồ vật đưa cho hắn, vậy thì đơn giản, ngược lại sẽ kích thích hắn xuất ra ý đồ quá đáng hơn.
Thấy Tô Triệt cùng Thiên Âm toát ra tư thái đề phòng rất rõ ràng, Hổ Văn quái nhân lại không có lập tức động thủ, vẫn là một bộ nhắm người mà cắn, khí thế hung ác, một lúc lâu cũng không có động tĩnh.
- Động thủ đi. Ngươi còn do dự cái gì?
Tô Triệt cười lạnh thúc giục.
Hổ Văn quái nhân không có lên tiếng, vẫn là vẻ mặt hung ác, không thay đổi chút nào.
- Thằng này có bệnh à.
Tô Triệt cảm thấy có chút kỳ quái, truyền âm với Thiên Âm nói:
- Nàng thấy thế nào?
Thiên Âm trả lời:
- Nếu không động thủ, vậy thì kệ hắn, chúng ta đi.
Tô Triệt gật đầu đáp ứng, mang theo Thiên Âm chuẩn bị rời đi theo hướng đã định trước. Một hơi trăm vạn dặm, mới hạ xuống, sẽ đem Hổ Văn quái nhân vứt đến phía sau, không thấy bóng dáng.
Vốn tưởng rằng hắn sẽ đuổi tới, Tô Triệt tràn ngập cảnh giác lưu ý phía sau, nhưng lại là kinh ngạc phát hiện, tên kia cũng không có theo đuôi mà đến.
Chuyện gì xảy ra? Đụng phải một tên miệng cọp gan thỏ, chỉ biết hù dọa người người sao?
Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng Tô Triệt cũng biết, chuyện không thể nào đơn giản như vậy.
Quả nhiên, một khắc đồng hồ sau. Tô Triệt chợt ngừng lại, bởi vì, tên Hổ Văn quái nhân kia không biết dùng loại phương pháp nào chạy tới phía trước, vừa lúc chặn lại đường đi của mình.
Không trốn!
Trốn hắn. Chẳng khác gì là sợ hắn.
- Vật kia! Lấy ra!!!
Hổ Văn quái nhân giống như bệnh thần kinh, vẫn là cái loại vẻ mặt nầy, cái loại giọng điệu nầy.
Tô Triệt cắn răng một cái, đối với Thiên Âm nói:
- Động thủ!
Được rồi. Ngươi không động, ta động trước, không sao cả.