Phượng Lâm và Tông Dịch đồng thanh đáp ứng. Đối với trí tuệ của bọn họ mà nói, một câu căn dặn như thế cũng đã đủ rồi. Không cần nói ra quá mức trắng trợn.
Tông Dịch lại hỏi:
- Lam Linh không đến sao?
- Không cho nàng đến.
Tô Triệt trả lời:
- Nàng một Ma Đế, che giấu cho dù tốt, cũng không có khả năng giấu diếm được con mắt của nhiều Tiên Đế như vậy, khẳng định sẽ xảy ra chuyện.
- Chính là như vậy. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Tông Dịch lúc này mới yên lòng:
- Không đến hay nhất....
Kế tiếp hai năm cực kỳ bình tĩnh, kỳ hạn mười năm đã hết, ngày hết hạn hết hạn báo danh, trên bảng danh sách có tên của tổng cộng hai nghìn một trăm bảy mươi ba vị Tiên Đế. Hẳn là nói, Tiên Đế Tiên Giới đến khoảng một phần ba.
Một ngày này, Tô Triệt lại xuất hiện trước mặt đông đảo Tiên Đế, mọi người đều đứng dậy, lại ân cần thăm hỏi tài phán sử, đồng thời mỗi vị Tiên Đế đều là lòng mang chờ mong, cũng âm thầm khẩn trương.
Tất cả mọi người tính đến, đây là một ngày kỳ hạn báo danh cuối cùng, kế tiếp không biết phải đối mặt với loại khảo nghiệm nào nữa.
Ai cũng biết, không có khả năng hơn hai nghìn Tiên Đế tất cả đều tiến nhập Tiên Tôn bảo khố, khẳng định phải tiến hành một phen cạnh tranh, một phen đấu loại, chỉ có một bộ phận may mắn, mới có thể tranh thủ được danh ngạch cuối cùng.
Tô Triệt giơ tay phất một cái, huyền phù tại không trung, hơn mười năm bản danh sách báo danh thu liễm quang mang, chậm rãi khép lại.
Bá!
Bảng danh sách rơi vào trong tay Tô Triệt, vị tài phán sử đại nhân được chúng Đế ngưỡng vọng này, cao giọng tuyên bố:
- Danh sách đã định, từ giờ trở đi, lại có người tới đây, cũng đã vô duyên vô phận, thỉnh chư vị cùng làm chứng.
- Được!
Hơn hai nghìn Tiên Đế đồng thanh đáp ứng.
Lại nhìn ở ngoài vạn dặm đã có mấy trăm vạn Chân Tiên cấp thấp huyền phù ở trong không trung, bằng Pháp Nhãn Thuật, quan tâm biến hóa bên này.
Nói bọn họ đều là tiên nhân cấp thấp cũng chỉ là nhằm vào Tiên Đế mà nói, trên thực tế, thực lực thấp nhất cũng là Huyền Tiên, Kim Tiên, Đại La Kim Tiên cũng là số lượng không ít.
Nhưng bọn họ không có tư cách tham dự trong tràng cơ duyên này, chỉ có thể làm một khán giả nhìn mà than thở.
Đúng lúc này, lại có một đạo độn quang xa xa bay tới, từ trong những người đứng xem rất nhanh đi qua, thoáng cái bay đến địa điểm báo danh.
Một vị nam Tiên Đế, hẳn là Thất Trọng Thiên chi cảnh.
Cảm thụ được ánh mắt quái dị của mọi người tụ tập mà đến, vị Tiên Đế này ý thức được tình huống không ổn, trầm thấp hỏi:
- Ta tới chậm rồi sao?
Tô Triệt lấy bảng danh sách giơ lên, gật đầu đáp:
- Bảng danh sách đã thu lại, duyên phận đã định.
- Không thể dàn xếp được sao?
Tiên Đế kia thần tình ảm đạm hỏi.
- Đây là thiên ý, đông đảo Tiên Đế cộng đồng chứng kiến.
Tô Triệt bình thản trả lời.
- Đúng thế.
Hơn hai nghìn Tiên Đế lại một lần nữa đồng thanh đáp ứng, tụ hợp tạo ra khí thế ngập trời, không ai dám can đảm hoài nghi.
- Ai!
Vị Tiên Đế kia giậm chân thở dài:
- Chỉ kém một bước, đúng là vô duyên!
Dù vậy, vị Thất Trọng Thiên Tiên Đế này vẫn là không chịu rời đi, muốn nán lại nơi này, chờ mong chuyển cơ.
- Rời khỏi đi, Lăng Cứu lão đệ...
Thẳng đến Nghiễm Trọng Bát Trọng Thiên Tiên Đế phụ trách duy trì trật tự đứng ra khuyên bảo, hắn mới đầy bụng tiếc nuối thối lui đến ngoài vạn dặm, cùng đám tiên nhân cấp thấp kia đứng cùng một chỗ, vẫn là lưu luyến không rời.
Dưới hơn hai nghìn Tiên Đế Tiên Đế chăm chú, Tô Triệt thoáng lên cao một ít, giương giọng hô:
- Ta không muốn thao thao bất tuyệt, chỉ nói vài câu, muốn đi vào Tiên Tôn bảo khố, khảo nghiệm cũng không phải tu vi thực lực, mà là cơ duyên, cũng chính là vận khí của mỗi người.
- Tất cả chỉ nhìn vận khí! Người bị đấu loại, cũng không được oán giận quá nhiều, chỉ có thể trách bản thân vận khí không tốt, vô duyên với nó.
- Như vậy, trận đầu khảo hạch, sẽ đấu loại hơn ba trăm người, chỉ còn lại có một nghìn tám trăm người, thỉnh chư vị đều tự làm tốt chuẩn bị tâm lý đấu loại.
Tô Triệt dáng tươi cười lộ ra một ít vị đạo tàn nhẫn:
- Nói không chừng, người chính là một trong số những kẻ bị đấu loại đấy.
Đông đảo Tiên Đế thần sắc cổ quái, trong lòng đều nói:
- Lời mở đầu như vậy cũng hiếm thấy, không phán người tốt, chỉ phán người vô ý a, đây là...
Dừng lại một chút, Tô Triệt tiếp tục hô:
- Tràng khảo hạch đầu tiên phi thường giản đơn, thỉnh chư vị đem tử tù cấp Kim Tiên từ trên tay giao tới chỗ ta, số lượng ít nhất dưới ba trăm bảy mươi ba vị, sẽ bị đấu loại!
- Cái gì?
- Kim Tiên tử tù?
Nhất thời có một chút Tiên Đế thất thanh hô lên:
- Sao lại là loại khảo hạch này? Ai lại nhàn rỗi vô sự, đem tử tù phạm tùy thân mang theo a?
- Ha ha!
Đương nhiên cũng có vài Tiên Đế nghe vậy đại hỉ:
- Quá tốt. Ta luôn luôn đều là đem tất cả tử tù phạm trong lãnh địa của mình giam giữở không gian tùy thân. Đây là thiên ý a!
Lão Hắc lại ở trong Tiên Ngục Tiên Ngục bội phục sát đất:
- Chủ nhân a, ngươi đây là lấy việc công làm việc tư, đã đến lô hỏa thuần thanh chi cảnh.
Tô Triệt căn bản không nghe bất cứ kẻ nào nghị luận, tiếp tục hô lên:
- Thỉnh chư vị ghi nhớ kỹ, không thể chơi đùa thủ đoạn, hãm hại vô tội, đem những thủ hạ tội không đáng chết của mình dâng lên gom góp cho đủ số. Nói là Kim Tiên tử tù, nhất định phải là tử tù phạm tội đáng xử tử mới được. Ta sẽ xuất ra một thời gian, đối với những tử tù kia thực thi sưu hồn chi thuật tiến hành nghiệm chứng. Như có làm bừa, đấu loại tại chỗ! Chư vị đều là Tiên Đế có uy tín danh dự, còn thỉnh tự trọng.
Cuồi cùng hét lớn một tiếng:
- Ai đến trước?
Bát Trọng Thiên Nghiễm Trọng Tiên Đế tung bay qua đây, trước hết làm ra tỏ thái độ:
- Khảo nghiệm cơ duyên. Chính là khó có thể dự liệu như thế.
Trong lúc nói chuyện, đưa cho Tô Triệt một kiện không gian pháp bảo, bên trong dĩ nhiên bắt giữ mười bảy Kim Tiên tử tù.