Đúng lúc này, một Đại La Kim Tiên nhìn trời hô lên:
- Bệ hạ thủ hạ lưu tình, người này rất có thể cũng biết bí mật bảo khố!
Hô...
Áp lực ngập trời nhất thời tiêu tán, trong mắt Tô Triệt trời và đất cũng theo đó khôi phục thanh minh, tiếp theo trước mắt cũng xuất hiện một nam tử hình dạng trung niên nhân: Mông Vũ Tiên Đế.
Tô Triệt cảnh giới quá thấp, phán đoán không ra hắn là Tiên Đế mấy trọng thiên, chỉ có thể nói, người này vóc người thon dài, khí chất nho nhã, chỉ từ bề ngoài mà xem, không giống như loại hung sát chi đồ kia.
- Nói thế là có ý gì, kể ra tường tận cho ta.
Mục đích của Mông Vũ Tiên Đế là Tô Triệt, nhưng những lời này cũng là nói với thủ hạ của chính mình.
Đại La Kim Tiên vừa mới kêu gọi dừng tay kia lập tức trả lời:
- Bệ hạ, Kim Hào từng nói qua, người này tên là Tô Triệt, tại phàm gian Tu Tiên Giới vì cùng hắn tranh đoạt cơ duyên mà kết thành hận thù; Kim Hào còn nói, thứ chúng ta muốn, một bộ phận rất lớn đều ở trên tay hắn. Cái này chứng tỏ, hắn có thể biết được bí mật của bảo khố.
- Phải không?
Mông Vũ nhìn Tô Triệt, cười hỏi:
- Nói như vậy, ngươi liều lĩnh diệt trừ Kim Hào, chỉ là vì diệt khẩu?
Nghe được thuộc hạ báo lên tin tức, Mông Vũ Tiên Đế lửa giận chợt tiêu tán ra, vốn tưởng rằng bí mật Tiên Tôn bảo khố sẽ bởi vì Kim Hào diệt vong mà biến mất, cũng không hi vọng, trước mắt lại đi ra một người biết chuyện, thậm chí có khả năng, mang trong người bảo khổ.
- Tùy ngươi nghĩ như thế nào thì là thế đó đi.
Tô Triệt biết, mặc cho chính mình giải thích thế nào, đối phương cũng sẽ không chịu tin tưởng, tranh đấu bạo lực không thể tránh khỏi. Liền đối với hắn nói rằng:
- Ta cùng với Kim Hào khác nhau lớn nhất là, ta không giống hắn dễ bị khi dễ như vậy. Nguồn truyện: Truyện FULL
- Ha ha...
Mông Vũ ngửa mặt lên trời cười lớn, lại là gật đầu nói rằng:
- Xác thực, thông qua quá trình vừa rồi ngươi vừa mới đánh chết Kim Hào là có thể nhìn ra, ngươi xác thực có chút năng lực. Bất quá, ở trong mắt Tiên Đế lại không tính là cái gì?
- Tiên Đế?
Tô Triệt bình thản cười lại đáp:
- Tiên Đế ta thấy nhiều lắm, không có gì quá nổi trội. Cửu Trọng Thiên Quang Ý Tiên Đế từng cùng ta nói chuyện thân cận với nhau, ta cũng không cảm thấy có chỗ nào đáng sợ.
Phỏng chừng, ngươi khẳng định còn không đến Cửu Trọng Thiên chi cảnh đúng không?
Thậm chí, ngũ trọng thiên cũng không đạt được?
- Quang Ý Tiên Đế?
Mông Vũ sắc mặt khẽ biến, lập tức hỏi:
- Ngươi và Quang Ý Tiên Đế có quan hệ như thế nào?
- Không có quan hệ gì, đánh qua một lần giao tế mà thôi.
Tô Triệt thần tình thanh lãnh nói:
- Cũng không phải hù dọa ngươi, có lá gan lấy mạng ta. Ngươi sẽ gặp rủi ro, tin hay không tùy ngươi.
- Đây là ám chỉ ta, bối cảnh thân phận của ngươi rất không tầm thường đúng không?
Mông Vũ chắp hai tay sau lưng, chậm rãi hỏi.
- Đúng, chỉ có thể ám chỉ.
Tô Triệt cười nói:
- Bởi vì, cho dù ta nói ra lời thật, ngươi cũng không chịu tin tưởng, ám chỉ một chút cũng là được, then chốt phải xem chính ngươi có thể lĩnh hội được bao nhiêu.
Mông Vũ cũng đột nhiên sửa làm truyền âm nhập mật, trầm thấp nói rằng:
- Ngươi cho là cứ như vậy uy hiếp một chút, liền có thể để ta buông tha đối với Tiên Tôn bảo khố sao?
- Một tòa Tiên Tôn bảo khố mà thôi!
Tô Triệt lại là không có truyền âm, mà là buông ra nói rằng:
- Có cần phải truyền âm nhập mật, che giấu như vậy không?
- Không muốn chết liền câm miệng lại cho ta!
Mông Vũ lúc này tức giận, e sợ Tô Triệt lớn giọng bị có chút tiên nhân đi ngang qua nơi đây, hoặc là ẩn núp ở phụ cận nghe được, bằng với tự nhiên tạo ra cho mình một vài đối thủ cạnh tranh.
- Xem ngươi bị dọa kìa.
Tô Triệt ha ha mà cười:
- Không phóng khoáng, khiến kẻ khác khinh bỉ.
- Làm càn!
Tiên Đế nổi giận, phất tay một kích!
Xuy lạp!
Một cái kim sắc cự trảo như có thực chất ngưng hiện ra, hướng phía Tô Triệt nhiếp đến.
- Đại Cầm Nã Thuật? Còn là Đại Tê Liệt Thuật?
Trong lúc nhất thời, Tô Triệt còn không có nhận ra được loại đạo thuật này, thanh lam sắc kết giới phòng ngự bao phủ quanh thân cũng đã quang mang bạo thiểm, phát sinh tiếng nổ xuy xuy lạp lạp cực kỳ chói tai.
Cái kim sắc cự trảo kia ở trên kết giới phòng ngự dạng quang tráo hoa một cái mà qua, lại không thể phá vỡ nó, chỉ là kích khởi một trận chấn động cường liệt.
- Đại Tê Liệt Thuật, chí ít là trình độ lĩnh ngộ Đại Sư Cấp.
Tô Triệt lúc này mới đưa ra phán đoán.
Kim sắc cự trảo lập tức trở về giữa chưởng của Mông Vũ biến mất vô tung. Một kích vô hiệu cũng có thể khiến vị Tiên Đế này nhíu mày, ý thức được mặc dù không đem hắn đối đãi như một Huyền Tiên, lại vẫn đánh giá thấp thanh niên nhân này.
- Xác thực có chút năng lực, trách không được cuồng vọng như vậy.
Mông Vũ nhẹ nhàng gật đầu.
Tô Triệt nhắm mắt lại, yên lặng cảm giác cũng tính toán một phen, rồi trợn mắt nói rằng:
- Mới vừa rồi, ngươi nếu là sử xuất hơn ba thành lực đạo, như vậy, ta không cần sợ ngươi.
- Cái kia của ngươi là loại pháp bảo nào?
Ánh mắt Mông Vũ lại rơi xuống trên pháp bảo hình cung điện trên đỉnh đầu Tô Triệt, trầm giọng hỏi:
- Không giống Thiên Phẩm tiên khí không giống Thái Cổ pháp bảo, có phải đoạt được từ Tiên Tôn bảo khố hay không?
Mông Vũ có thể nhìn ra được, lực lượng phòng ngự mạnh nhất của Tô Triệt cũng không phải lúc này thi triển ra Đại Phòng Ngự Thuật, hay Đại Kim Thân Thuật mà là kiện pháp bảo kia phóng xuất ra một loại uy năng cổ quái.
Hắn lấy ánh mắt duyệt lịch của Tiên Đế không ngờ không thể nhận ra loại uy năng này nội tình ra sao.
- Ta nếu nói cho ngươi, kiện pháp bảo này là ta tự tay chế tạo ra, phỏng chừng, ngươi vẫn là sẽ không tin tưởng đúng không?
Tô Triệt cười cười, trong lòng lại là bổ sung: đã là Thiên Ý Chí Bảo, như vậy, lực lượng phòng ngự của nó cũng có thể xưng là Thiên Chi Thủ Hộ, chân chính mượn lực lượng của thượng thiên để thủ hộ chính mình. Lực lượng này mạnh như thế nào, tạm thời mà nói, ta cũng là không quá rõ ràng a....
- Xuất từ tay ngươi?
Mông Vũ nhàn nhạt lắc đầu, khẳng định là kiên quyết không tin. Một kiện dị bảo như vậy, đừng nói là Huyền Tiên chi cảnh, cho dù Cửu Trọng Thiên Tiên Đế đều không có khả năng chế tạo thành công, rất rõ ràng hình thức tồn tại của nó đã thoát ly phạm trù tiên khí.
Mông Vũ thậm chí có thể lớn mật đoán rằng, kiện bảo vật này có khả năng là Tiên Thiên Chí Bảo, thậm chí Hỗn Độn Chí Bảo mà Nguyên Thủy Tiên Tôn lưu lại.
Nguyên nhân chính là vì tính chất đặc thù của nó, Huyền Tiên nho nhỏ cũng có thể điều khiển được, chống cự đả kích cấp bậc Tiên Đế.
Trong Viễn Cổ truyền thuyết, đồng dạng cũng có một đệ tử thực lực Huyền Tiên trộm được một kiện Tiên Thiên Chí Bảo của sư tôn. Ngược lại đem sư phụ cấp bậc Tiên Đế đập cho chạy trối chết.
Kiện Tiên Thiên Chí Bảo kia, hình như là nhất phương thần ấn. Hiện nay đã sớm hạ lạc bất minh, cũng có thể nắm giữ trên tay các Đại Tiên Tôn...