Khí linh lô đỉnh hoan hô một tiếng, không che dấu mừng rỡ cùng hưng phấn chút nào.
Ông...
Phía trên Lô đỉnh, thò ra ngàn ngăn kéo nhỏ, thu những linh hỏa biến dị kia đi vào.
- Thật tốt quá, thật tốt quá, phát tài, phát tài...
Khí linh hoan hô tung tăng như chim sẻ một hồi lâu, nó mới hướng Tô Triệt nói:
- Ngươi đã hoàn toàn lấy được cơ duyên đan môn, đủ để chứng minh, ngươi hữu duyên cùng Tiên Ma chiến trường, có thể hướng thủ hộ Phong Ma Thiên Trận đưa ra yêu cầu, trực tiếp đối mặt khảo nghiệm của cơ duyên cuối cùng. Hắn nhất định sẽ đồng ý! Bất quá, còn muốn xem ngươi có can đảm này hay không, bởi vì, nếu như khảo nghiệm thất bại, hậu quả... Hì hì, ta cũng không biết.
Tô Triệt chậm rãi gật đầu, tuy Khí linh lô đỉnh nói có chút không quá rõ ràng, nhưng vẫn có thể nghe hiểu.
Hướng thủ trận thiên tướng của Phong Ma Thiên Trận đưa ra yêu cầu, trực tiếp khảo nghiệm cơ duyên cuối cùng, một khi thành công, có thể thu hoạch đến cơ duyên lớn nhất trong Tiên Ma chiến trường.
Nếu như thất bại, hậu quả khó liệu!
Nhắc tới đảm lượng, Tô Triệt nhất định là có. Không riêng là có đảm lượng, đối với mình, đối với Tiên Ngục, càng có thêm vô cùng tin tưởng.
Chuyện này không cần châm chước, Tô Triệt lập tức làm ra quyết định, chỉ là quay đầu nhìn Mông La nói:
- Mông huynh, ta phỏng chừng kế tiếp, chúng ta phải tách ra, có thể gặp lại hay không còn chưa biết, nếu ngươi có lời gì muốn nói với ta, hiện tại còn kịp.
Mông La đã sớm lộ ra, hắn không hề có hứng thú đối với cơ duyên trong Tiên Ma chiến trường, sở dĩ tham dự đến bên trong chuyện này, hoàn toàn là vì Tô Triệt mà đến.
Bởi vậy, giờ khắc này, Tô Triệt mới có thể nói với hắn như vậy.
- Được rồi!
Mông La nhẹ gật đầu, vẫn là phong cách trước sau như một của hắn, vừa lên chính là đi thẳng vào vấn đề.
Bá!
Một thủy kính có bức họa nhân loại xuất hiện ở trước mặt Tô Triệt, người trong bức họa kia, thình lình chính là lão bằng hữu của Tô Triệt: Ngọc Thanh!
Ngọc Thanh!
Trong thủy kính, hình ảnh cùng chân nhân của Ngọc Thanh không khác, ngay cả một ít ngạo khí cũng là tương đối rõ ràng.
- Nhận thức hắn không?
Mông La trầm giọng hỏi.
- Nhận ra hình dạng người này.
Tô Triệt trả lời hàm nghĩa rất sâu.
Lão Hắc cũng ở trong Tiên Ngục nghiêng chân nói ra:
- Trên thế gian người giống người rất nhiều, ai biết hắn là người nào. Cái bí mật này, chúng ta sớm biết như vậy.
Biểu lộ của Mông La không hề biến hóa, nhưng mà, giọng nói tăng thêm rất nhiều:
- Ta nói cho ngươi biết, hắn chính là một trong các Tiên Giới Tiên Tôn, Ngọc Hoàng Thiên!
- Tiên Tôn Ngọc Hoàng Thiên?
Trong lòng Tô Triệt run lên, thế mới biết, người xếp đặt vận mệnh cho Ngọc Thanh kia, chính là vị cường giả đỉnh phong Ngọc Hoàng Thiên này.
Ngọc Thanh sư huynh, chỉ là một tia phân thần của hắn chuyển thế mà thôi, cả đời này vô luận lấy được loại thành tựu nào, coi như là thành nhất đại Tiên Đế, cuối cùng, còn tránh không được trở về bản thể, tiếp nhận vận mệnh thê thảm không thể sửa đổi này...
Bá!
Hình ảnh trong Thủy kính thoáng biến hóa, ngũ quan diện mạo còn là hình dáng kia, nhưng mà, quần áo cùng tư thái thoáng có một ít thay đổi.
- Mị Ảnh Thánh Tổ!
Tô Triệt lập tức công nhận ra thân phận của hắn, cái tạo hình này, thình lình chính là pho tượng Thánh Tổ năm đó đã thấy ở Mị Ảnh Tinh, có thể nói là hoàn toàn giống nhau!
Lúc này Mông La mới hiện ra vẻ mỉm cười, nhẹ giọng hỏi:
- Trên Mị Ảnh Tinh, ta từng thấy qua pho tượng của hắn, hơn nữa, từ chỗ nó tiếp nhận truyền thừa ba loại đại đạo thuật.
Mông La gật gật đầu, đối với cái này sớm đã là trong lòng hiểu rõ, hơn nữa, hắn cũng thẳng thắn nói:
- Mà ta, chính là Ảnh Thần trong miệng Ảnh tộc.
- A?
Tô Triệt thoáng sững sờ, lập tức sinh ra vui vẻ khó có thể ức chế, trong nội tâm nói:
- Trách không được bóng dáng của mình vừa thấy được Mông La, nói hắn tu Đại Huyễn Ảnh Thuật. Làm cho nửa ngày, hắn chính là lão tổ tông sáng chế Ảnh Chi Đạo a!
Mông La giải thích nói:
- Lúc trước, ngươi ở Mị Ảnh Tinh tiếp nhận Thánh Tổ truyền thừa, hơn nữa, thôn phệ phân thân ảnh hồn của ta, ta và Thánh Tổ đại nhân liền ở bên trong Tiên Giới, bắt đầu chú ý ngươi.
Nói đến đây, Mông La cúi đầu nhìn Ảnh Tử của Tô Triệt, trong ánh mắt lóe ra quang hoa không hiểu:
- Yên tâm đi, ngươi là đồng tộc của ta, bên trong đại vũ trụ, có lẽ chỉ có ngươi cùng ta là hai tồn tại đặc thù, ta sẽ không tổn thương ngươi.
Không hề nghi ngờ, lời nói này là nói với Ảnh Tử của Tô Triệt, vì trấn an nó, làm cho nó đừng sợ hãi.
Lúc trước, Ảnh Tử thôn phệ một phân thân của Ảnh Thần ở thế gian, khoản sổ sách này, Ảnh Thần thật muốn tính toán, đối với Tô Triệt cùng Ảnh Tử mà nói, sẽ là một hồi đại phiền toái khó có thể hóa giải. Nhưng cũng may, Mông La hắn rõ ràng cho thấy không quá để ý chút tổn thất này.
Tô Triệt thì trầm mặc không nói, không tiếng động chờ Mông La nói ra mục đích chân thật của hắn.
- Tô Triệt!
Mông La ngẩng đầu, hai mắt nhìn Tô Triệt, trầm giọng hỏi:
- Ngươi nên biết, bất luận là Thánh Tổ đại nhân, hay là người ngươi nhận thức kia, cũng chỉ là một tia phân thần của Ngọc Hoàng Thiên mà thôi, vận mệnh cuối cùng đều phải trở về chủ thể, mất đi chính mình.
- Đứng ở lập trường của Ngọc Hoàng Thiên, phân thần của mình trở về chủ thể, không có gì sai lầm, nhưng mà, đối với những phân thần sớm đã có tư tưởng của mình kia, lại là không cam lòng bị dung hợp. Ngươi có thể hiểu rõ loại cảm giác này không?
- Ta hiểu rõ.
Tô Triệt gật đầu trả lời:
- Nếu đổi lại là ta, đồng dạng không cam lòng bị chủ thể thôn phệ.
Mông La gật đầu lần nữa:
- Thánh Tổ đại nhân cùng vài phân thần chuyển thế khác đã liên hợp đến cùng một chỗ, muốn đối kháng cùng loại vận mệnh này, mặc dù biết rõ hi vọng xa vời, vậy cũng phải phấn khởi phản kháng, mới có thể cam tâm.
- Đúng vậy.
Tô Triệt tỏ vẻ đồng ý:
- Loại chuyện này, chống lại là chết, không chống lại càng là chết, không có gì đáng sợ.
- Đúng là như thế.
Mông La nói ra:
- Đương nhiên, những sự tình này cũng không có khả năng dấu diếm được Ngọc Hoàng Thiên, hắn sớm có đoán trước, chỉ là không thèm để ý mà thôi.
Lời nói đến lúc này, Tô Triệt đã loáng thoáng đoán được dụng ý của Mông La, hẳn là...
- Tô Triệt, chúng ta muốn hợp tác cùng ngươi!
Quả nhiên kế tiếp, Mông La nói ra:
- Hoặc là nói, chúng ta hi vọng được đến sự trợ giúp của ngươi, không phải hiện tại, mà là tương lai! Đợi cho ngày đó ngươi có đủ thực lực trợ giúp chúng ta. Mà bây giờ, chúng ta chỉ cần một câu hứa hẹn của ngươi mà thôi.
Mông La nói chuyện quá mức trực tiếp, không hề có tính nghệ thuật đáng nói, nói thật ra, thật đúng là không phải một thuyết khách hợp cách.