Tiên Nghịch

Chương 843: Phong tảo tàn diệp



Theo kí ức nữ tử Phượng Loan tinh, Vương Lâm biết được đối phương đúng là một trong trong thất phượng của Phượng Loan tinh, đồng thời cũng là người của Thi Âm Tông. Lần này Thi Âm Tông phái đến Chu Tước tinh một đại trưởng lão, thân phận hắn so với Tôn Thái năm đó không khác biệt nhiều, nhưng tu vi lại vượt xa Tôn Thái.
 
Thi Âm Tông… Năm đó, khi Tôn Thái sắp qua đời, từ miệng của ông ta, Vương Lâm nghe thấy không ít bí văn. Ví dụ như sưu tập oán khí, chăn nuôi oán khí… Đó là các nhiệm vụ mà Thi Âm Tông phân ra cho các chi nhánh thực hiện.
 
Trong kí ức nữ tử Phượng Loan tinh Vương Lâm còn biết được ở trong đại Vương triều gần như mỗi thành trì đều có người của Thi Âm Tông tồn tại. Chúng giống như một cái lưới lớn bao vây đại Vương triều chặt chẽ, không ngừng mà phát ra oán khí, sưu tập oán khí, chăn nuôi oán linh.
 
Giờ phút này việc mà Vương Lâm phải làm là tiêu diệt toàn bộ những người đó, đồng thời nhổ tận gốc Thi Âm Tông tại Chu tước tinh. Kỳ thật mặc dù không có sự việc lần này, Vương Lâm cũng chuẩn bị đi Thi Âm Tông một chuyến. Trong lòng đất dưới Thi Âm Tông, thi thể khổng lồ của Cự Ma tộc cùng với một tia thần thức mỏng manh khiến cho hắn không giữ được bình tĩnh.
 
Chính là không biết khoảng trăm năm sau, thân thể Cự Ma Tộc kia có sống lại hay không. Phía xa, Đồng tử đầu to trở về trong tay dẫn theo một người. Hắn mỉm cười một cách ngây ngô nhìn về phía Vương Lâm.
 
- Giết! Nguyên thần đưa cho ta! - Vương Lâm lạnh lùng nói. Sau đó, hắn bay lên trời.
 
Tháp Sơn theo sát ngay sau đó.
 
Đầu To liếm liếm môi, tay phải nhấn xuống. Lập tức người trong tay nổ tung, nguyên thần hắn bị Đầu To nắm trong tay bay về phía Vương Lâm. Một hồi kịch biến ở trong Chu Tước tinh từ khi Vương Lâm trở về diễn ra rất nhanh.
 
Khoảng cách gần đại Vương triều nhất chính là Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ năm thành quan trọng, chúng nằm xung quanh đô thành cách khoảng mười vạn dặm, có vô số binh sĩ đóng quân. Với tốc độ của Vương Lâm chỉ cần nhấc chân một cái là đã tới Kim thành. Tuy nhỏ hơn đô thành nhưng cũng rất xa hoa. Từ xa nhìn lại, có thể thấy mức độ phồn vinh trong thành như thế nào, nhưng sự phồn vinh đó cũng làm cho oán khí càng đậm.
 
Oán khí ở trong thành ngưng tụ giữa không trung giống như ngọn lửa ma không ngừng bốc lên cao, lơ lửng, chập chờn giữa không trung.
 
Tới gần thành, thần thức của Vương Lâm tỏa ra xem xét từng chút một. Bất chợt, trong mắt của hắn lóe lên một tia sáng rồi cất tiếng hừ lạnh.
 
Tiếng "hừ" lạnh vừa vang lên lập tức bên trong thành liền có ba chỗ bỗng nhiên phát ra những tiếng nổ. Chỉ thấy thành chủ đang khoanh chân ngồi bên trong phủ lập tức thân mình chấn động, rồi gục xuông, máu thịt văng khắp nơi. Mặt khác ở hai địa phương kia cũng đồng dạng như thế.
 
Thần sắc Vương Lâm lạnh như băng xoay người rời đi. Tốc độ hắn rất nhanh căn bản là không để cho người của Thi Âm Tông ẩn nấp trong đại Vương triều chút cơ hội chạy trốn. Hắn nhanh chóng đảo qua bốn thành Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ khiến cho từ bên trong thành lập tức liền có thân thể nổ tung.
 
Làm xong những việc đó, Vương Lâm không dừng lại tiếp tục đi tới. Thần thức của hắn bao phủ tất cả thành trì của đại Vương triều. Chỉ thấy từ trong các thành trì một đám đệ tử Thi Âm Tông kinh hoảng bay ra chuẩn bị bỏ chạy.
 
Nhưng bọn họ vừa mới bay ra, bên tai mỗi người chợt vang lên một tiếng "hừ" lạnh.
 
Thân mình mỗi người đều chấn động mạnh. Thân thể lập tức bị tu vi Khuy Niết phát ra thần thức đánh cho nát vụn.
 
Những tiếng nổ vang vọng trong đại vương triều, một đám đệ tử Thi Âm Tông miệng phun ra máu tươi, thân thể tan rã. Ngay cả nguyên thần bọn họ cũng đều bị tan nát hóa thành từng luồng linh lực dung nhập vào trong mặt đất, trở thành chất dinh dưỡng tẩm bổ cho Chu Tước tinh.
 
Những cảnh tượng bất thình lình xảy ra khiến cho dân chúng trong đại vương triều kinh hoảng. Bọn họ cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra việc gì, chỉ liên tục suy đoán.
 
Sau khi thần thức đảo qua tất cả thành trì của đại vương triều khiến cho một đám đệ tử của Thi Âm Tông bỏ mạng, sắc mặt của Vương Lâm càng thêm âm trầm. Từ trong trí nhớ của nữ tử kia, hắn biết được trong có rất đông đệ tử Thi Âm Tông ở đại vương triều sưu tập oán khí, gần như mỗi thành trì đều có tế đàn chăn nuôi oán linh.
 
Không chỉ có Chu Tước tinh mà trong tinh vực Liên Minh đều có cơ sở của Thi Âm Tông tồn tại.
 
Sưu tập oán khí.
 
Nữ tử Phượng Loan tinh kia tuy cũng là đại trưởng lão. Đáng lẽ với cấp bậc của Chu Tước tinh căn bản sẽ không phái nàng tới đây. Chỉ có điều lúc này đây trong tinh vực Liên Minh, tổng bộ Thi Âm Tông chỉ định một tu sĩ cảnh giới Dương Thực tới đây đảm nhiệm vị trí đại trưởng lão. Vì vậy mà nhiệm vụ đó mới dành cho nàng.
 
Điều đó Vương Lâm cũng không để ý. Điều khiến hắn thực sự cảm thấy việc này kì quái chính là nơi nữ tử này đi vào. Khi ở Chu Tước tinh, nàng đã từng nhận được từ tổng bộ Thi Âm Tông ở tinh vực Liên Minh một mật lệnh.
 
Mật lệnh này bất kể Vương Lâm tìm kiếm như thế nào trong trí nhớ của nàng đều không thấy một chút dấu vết. Điều này chỉ có thể nói lên một việc, người đưa ra mật lệnh đó có tu vi thần thông cao hơn tu vi của Vương Lâm khiến cho hắn mới không thể tìm ra.
 
Chỉ có điều thông qua một chút dấu vết để lại, Vương Lâm suy nghĩ một lát cũng có một chút manh mối. Đầu tiên với thân phận và tu vi của nữ tử Phượng Loan tinh quyết sẽ không trở thành thị thiếp phàm nhân.
 
Một khi đã như vậy thì vì sao nàng phải sông bên trong hoàng thành? Cho dù là muốn khống chế, thì với tu vi của nàng có thể dùng nhiều phương pháp thi triển, thật sự không cần phải tự mình đi hoàng thành. Còn nữa, nữ tử này tới Chu Tước tinh không lâu, không đủ tư cách tiến vào hoàng thành. Nhưng mười năm trước ở trong trí nhớ nàng, cảnh tượng trước khi tiến vào hoàng thành hoàn toàn trống rỗng giống như bị người ta lấy đi. Không biết nguyên nhân vì sao nhưng Vương Lâm thông qua một mặt khác của nàng, thoáng phát hiện được nữ tử này sở dĩ đi hoàng thành là vì tránh né cái gì đó. Mười năm qua nàng ở trong hoàng thành vẫn rất cẩn thận ẩn giấu tu vi.
 
- Mười năm trước cuối cùng đã xảy ra chuyện gì với nàng khiến cho nàng phải chạy trốn vào trong đám phàm nhân tới bên trong hoàng thành mượn nơi này tránh né. Hơn nữa, tránh ở bên trong hoàng thành có hay không bị người khác phát hiện? - Vương Lâm nhíu mày trầm ngâm một lát rồi không hề suy nghĩ mà lại tản thần thức ra khắp Chu Tước tinh tới mỗi một cái tu chân quốc tìm kiếm sơn môn của Thi Âm Tông.
 
Thi Âm Tông là một tổ chức khổng lồ. Không nói ở các tinh cầu khác, chỉ riêng trên Chu Tước tinh này, trong trí nhớ của Vương Lâm năm đó có vô số chi nhánh Gần như mỗi cái tu chân quốc đều có sự tồn tại của Thi Âm Tông.
 
Nhưng giờ phút này thông qua kí ức của nữ tử Phượng Loan Tinh kia, Vương Lâm cũng biết được sau khi nàng đến, Thi Âm Tông liền được chỉnh đốn mạnh mẽ. Toàn bộ tập trung tại một chỗ, trở thành tổng bộ Thi Âm Tông trên Chu Tước tinh.
 
Điểm đặc biệt ở đây chính là tổng bộ mới này đặt ngay tại Triệu quốc, cũng chính tại nơi Thi Âm Tông của Triệu quốc ở ngày đó.
 
Dọn sạch người của Thi Âm Tông trong các thành trì, Vương Lâm lạnh lùng đi thẳng đến tổng bộ Thi Âm Tông ở Triệu quốc. Tốc độ hắn rất nhanh chẳng mất bao lâu đã tới được Thi Âm Tông Triệu quốc.
 
Mấy trăm năm không tới nơi này, lần này trở về Vương Lâm nhìn chằm chằm mặt đất phía trước, bình nguyên đầm lầy dần dần hiện ra, trong mắt hắn hàn quang chợt lóe, nhẹ nhàng nói:
 
- Thú vị! Không ngờ có không ít trận pháp cấm chế. Tháp Sơn xới nơi này lên cho ta! - Vương Lâm bình tĩnh nói.
 
Tháp Sơn lạnh lùng bước ra vài bước, chẳng thèm để ý đầm lầy dưới chân, nắm tay phải đấm thẳng xuống phía dưới, một tiếng nổ vang lên, đồng thời mặt đất rung chuyển dữ dội.
 
Bình nguyên bằng phẳng xung quanh đầm lầy, dưới sự chấn động của mặt đất cũng biến thành bùn nhão. Trong nháy mắt, mặt đất nơi đây giống như bị người ta xới lên vậy.
 
Hào quang của vô số trận pháp cấm chế trong phút chốc lóe lên, những cấm chế đó đối với tu sĩ cảnh giới Vấn Đỉnh mà nói có thể là trí mạng, nhưng đối với Tháp Sơn lại không hề có tác dụng. Một quyền đánh xuống hào quang của cấm chế lập tức vỡ nát, hóa thành nhiều điểm sáng rồi tiêu tán. Mặt đất rung chuyển ở giữa nứt ra một khe thật lớn, bên trong có một mật đạo.
 
Vương Lâm bay về phía trước rồi bước vào giữa mật đạo. Phía sau hắn là Tháp Sơn, còn Đồng tử đầu to hứng thú nhìn bốn phía một lát, rồi cũng đi theo ngay sau đó.
 
Bước đi trong mật đạo, Vương Lâm cảm thấy bồi hồi. Mấy trăm năm trước, hắn đã từng tới đây hai lần. Lúc đó, mỗi lần đều phải rất cẩn thận. Nhưng hôm nay bước vào đây loại hoàn toàn khác hẳn.
 
Thần thức Vương Lâm tản ra phong tỏa toàn bộ hết tất cả các vị trí trong Thi Âm Tông. Tới nơi này đầu tiên hắn đi tìm Thi Âm Tông cũ, bất kể là năm đó hay hiện tại đối với Thi Âm Tông, Vương Lâm chưa bao giờ có một chút hảo cảm, càng không cần phải nói chúng lấy hậu nhân Vương gia để nuôi dưỡng oán linh.
 
Vương Lâm đối với đám hậu nhân hơn mười đời cũng không có cảm xúc gì đặc biệt. Nhưng những người đó dù sao cũng có huyết mạch của Vương gia, không thể để cho người ta ức hiếp như vậy. Hiện tại, hắn rất giận dữ.
 
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.