Tiên Nghịch

Chương 798: Khuy Niết



- Nhưng hôm nay gió thổi vào phòng lại làm ta tìm ra được những căn nguyên của sự mờ mịt là cái gì. Nó chính là đạo.Tỉnh ngộ bên sông, giống như có một luồng sức mạnh đang vùng vẫy trong lòng ta. Cho dù chết ta cũng phải đi đến chỗ này, chỉ vì.Cầu đạo! Xin truyền đạo cho ta, thu ta làm đệ tử!
 
Ánh mắt Vương Lâm nhìn lão già họ Tạ, đôi mắt hắn giống như có thể nhìn thấu tâm thần lão. Trong lúc mơ hồ Vương Lâm lại nhìn thấy phía sau lão già có một vòng tròn luân hồi!
 
- Ngươi tên gì? - Một lúc lâu sau, Vương Lâm thu hồi ánh mắt rồi bình thản nói.
 
- Tạ Thanh! - Lão già hít vào một hơi thật sâu, trầm giọng nói.
 
- Cả đời ta không có bất kỳ một người đệ tử nào. Đạo của ngươi đi theo ta, nhưng chỉ có thể thu ngươi làm đệ tử ký danh! Ngọn núi này tên là Hoành Vân, ta tặng cho ngươi để tạm thời tu luyện. Ta sẽ không truyền cho ngươi bất kỳ đạo pháp thần thông nào, chỉ tặng cho ngươi một cảm ngộ.
 
Vương Lâm nâng tay phải lên rồi điểm nhẹ về phía trước. Ngón tay vừa điểm ra, đôi cá âm dương ở phía sau đột nhiên chuyển động giống như dung nhập vào một chỉ rồi bay thẳng qua khoảng không ấn lên trên mi tâm Tạ Thanh. Cơ thể Tạ Thanh chấn động, ánh mắt trở nên mê man, ngã xuống mặt đất.
 
Vương Lâm liếc mắt nhìn Tạ Thanh rồi khẽ vung tay áo, một đám sương đột nhiên bao phủ dưới chân, lao thẳng vào hư vô, biến mất ở phía chân trời.
 
Một ngày sau, Tạ Thanh mở hai mắt ra, ánh mắt vẫn còn mê man. Lão trầm mặc một lúc lâu rồi khoanh chân ngồi trên đỉnh núi. Lão nhắm chặt hai mắt lại, lẳng lặng cảm ngộ.
 
Vương Lâm không lập tức rời khỏi Thanh Linh Tinh mà đi tìm vị trí của Tiên Tuyển Tộc. Hắn lấy từ trong túi trữ vật ra một cái Trương Chỉ Phù cuối cùng, nhưng đáng tiếc là không có người của Tiên Tuyển Tộc nhận được bất kỳ đầu mối nào. Bọn họ đối với cái phù này chỉ có một loại cảm giác cực kỳ quen thuộc nhưng không có bất kỳ ấn tượng nào hết. Vương Lâm trầm mặc suy nghĩ rồi bỏ đi.
 
Trên tinh không, Vương Lâm vẫn chưa dung nhập vào trong thiên địa mà hóa thành một đạo cầu vồng bay đi như tên bắn. Hắn tản thần thức ra tìm kiếm một chỗ tĩnh tọa tốt nhất.
 
Vài ngày sau, hai mắt Vương Lâm trở nên ngưng trọng, cơ thể hắn lóe lên rồi phóng thẳng vào trong một khối tinh cầu ở phía trước. Đây là một tinh cầu hoang vắng, linh khí bên trên hầu như đã cạn kiệt, Vương Lâm nhảy thẳng vào trong tầng gió mỏng rồi đặt chân lên mặt đất.
 
Bốn phía đầy chướng khí, nếu có phàm nhân ở đây mà hít vào một hơi thì chắc chắn sẽ chết. Chẳng qua những thứ này đối với Vương Lâm không hề có chút ảnh hưởng. Sau khi rơi xuống đất, hắn vung tay phải lên rồi chỉ xuống mặt đất. Lập tức trên mặt đất vang lên những tiếng ầm ầm rồi chậm rãi nâng lên cao. Chỉ trong nháy mắt trên mặt đất đã xuất hiện một ngọn núi lớn.
 
Giữa sườn núi còn có một động phủ vừa mới được hình thành, Vương Lâm phóng thẳng vào trong động phủ. Hắn khoanh chân ngồi xuống, hư ảnh ở sau lưng lóe lên, Tháp Sơn lập tức hiện thân rồi trực tiếp ngồi bên ngoài cửa động để hộ pháp cho Vương Lâm.
 
Tình trạng vết thương của Tháp Sơn đã có chuyển biến tốt. Lúc này ánh mắt hắn sáng như sao, cảnh giác nhìn khắp bốn phía.
 
Sau khi Vương Lâm ngồi xuống, nguyên lực trong cơ thể lập tức vận chuyển, đôi cá âm dương đen trắng ở phía sau lập tức xuất hiện rồi nhanh chóng xoay tròn. Theo sự vận chuyển của nó, tất cả linh lực còn sót lại trên tinh cầu hoang đã này đột nhiên ngưng tụ về phía Vương Lâm.
 
Dần dần nguyên lực trong cơ thể Vương Lâm từ trạng thái lúc đầu không có bất kỳ màu sắc nào chậm rãi vượt qua giới hạn, theo sự xoay tròn của đôi cá âm dương phía sau lưng càng lúc càng nhanh, cuối cùng nguyên lực Vương Lâm lại chia thành hai phần, hóa thành hai luồng khí đen trắng.
 
Khí trắng ở lại, khí đen bao phủ khắp toàn thân Vương Lâm tạo thành một vòng tuần hoàn tuyệt đẹp.
 
Lúc này khi Vương Lâm đang tu luyện thì trên không trung có một người đàn ông trung niên đạp chân lên một đám mây màu hồng phóng thẳng về phía hắn. Trên tay phải người này có một chiếc kính đồng, trên mặt kính có một điểm đỏ chỉ phương hướng.
 
Người đàn ông trung niên này tướng mạo có chút anh tuấn, ánh mắt bình tĩnh, đạp chân lên hồng vân với tốc độ rất nhanh.
 
Nếu Vương Lâm có mặt ở đây thì chỉ cần liếc mắt sẽ nhận ra người này, hắn chính là Diêu Vân, người đàn ông xuất hiện trong đạo cảnh của Diêu Băng Vân muốn cứu hai người tỷ muội bọn họ. Chỉ là bây giờ tướng mạo người này tuy không có gì khác biệt với lúc ở trong đạo cảnh nhưng vẻ mặt lại rất tang thương.
 
Đặc biệt là hai mắt hắn rất bình tĩnh nhưng bên trong lại ẩn chứa một luồng sáng cực kỳ yêu dị và sâu đậm, lúc sáng lúc tối giống như một ngọn lửa.
 
Vương Lâm đang ngồi thiền đột nhiên mở hai mắt, trong mắt hắn lấp lánh tinh quang. Bên ngoài cơ thể hắn được bao phủ bởi một tầng hắc khí có thể nhìn thấy được bằng mắt thường. Nguyên lực trong cơ thể hắn đã hóa thành bạch khí rồi nhanh chóng vận chuyển khắp toàn thân với tốc độ nhanh gấp mấy lần bình thường.
 
- Đạo cảnh nhập thể!
 
Vương Lâm lẩm bẩm nói. Từ những gì hắn biết được thì trạng thái của mình lúc này không phải mơ hồ mà là cảm ngộ trong lòng.
 
Quá trình đạo cảnh nhập thể có lẽ trước kia Vương Lâm cũng đã từng trải qua, nhưng đó lại là Luân Hồi Ý Cảnh. Bây giờ cuối cùng hắn cũng làm được, đem Nhân Quả Ý Cảnh hoàn toàn thực chất hóa rồi dung nhập vào trong cơ thể.
 
Vương Lâm trầm mặc trong khoảnh khắc rồi đứng thẳng người, một tia sáng lóe lên rồi hắn xuất hiện bên ngoài đỉnh núi. Tháp Sơn lại hóa thành một luồng hư ảnh rồi biến mất phía sau Vương Lâm.
 
Vương Lâm tiến lên một bước, cả người lập tức biến mất ngay tại chỗ rồi dung nhập vào trong đất trời. Đến khi hắn xuất hiện thì đã ở phía trên cao. Nhưng hắn không ngừng lại mà tiếp tục biến mất một lần nữa.
 
- Việc cần thiết trước mắt là phải đi tìm Lý Nguyên học Tâm Cấm Chi Thuật. Nếu trên đường đi mà gặp phải tên đui mù nào, ta sẽ dẫn động Thiên Kiếp hạ xuống, mượn sức mạnh của đối phương giúp ta độ kiếp!
 
Trong mắt Vương Lâm chợt lóe lên hàn quang, hắn đã từng trải qua Thiên Kiếp mấy lần nên đối với nó đã sớm không còn cảm giác kinh sợ như ngày xưa.
 
Lúc này, Vương Lâm dung nhập vào đất trời phóng thẳng đến La Thiên Nam Vực. Chỗ của Lý Gia ở trên một tu chân tinh tên là Phá Diệt Tinh trong Nam Vực.
 
Vương Lâm dựa theo con đường mà Lý Nguyên đã chỉ, dung nhập vào trong trời đất di chuyển với một tốc độ nhanh đến mức không thể tưởng tượng nổi. Nhưng tu vi của hắn vẫn không thể dung nhập vào thiên địa trong một khoảng thời gian quá dài, sau mỗi lần hiện thân đều phải nghỉ ngơi.
 
Mặc dù như vậy, tốc độ của Vương Lâm vẫn vượt xa những tu sĩ khác không thể dung nhập vào trong thiên địa. Vào một ngày, khi đến được La Thiên Nam Vực, hắn hóa thành một đạo cầu vồng nhanh chóng phóng thẳng về phía trước. Một lát sau, Vương Lâm đang muốn tiếp tục dung nhập vào thiên địa thì vẻ mặt lập tức khẽ động.
 
Trong nháy mắt một cảm giác nguy hiểm đột nhiên bao phủ khắp bốn phía. Trong mắt Vương Lâm chợt lóe lên hàn quang, thoáng cái hắn đã lập tức phóng ra bên ngoài tinh không. Lúc này bầu trời vang lên một tiếng nổ, xuất hiện một cái hố. Một luồng xung lực mãnh liệt lập tức tán ra. Hàn quang lóe lên trong đôi mắt bình tĩnh của Vương Lâm, ánh mắt hắn nhìn thẳng về phương xa.
 
Chỉ thấy ở phương xa có một đám hồng vân mù mịt, chỉ trong nháy mắt đã xuất hiện bên ngoài Vương Lâm trăm trượng. Hồng vân ngưng tụ lại hóa thành một người đàn ông trung niên.
 
- Ngươi là Hứa Mộc sao?
 
Trên tay phải người đàn ông trung niên có một chiếc kính đồng, hắn lạnh lùng nhìn về phía Vương Lâm.
 
Trong nháy mắt khi nhìn thấy người đàn ông trung niên, Vương Lâm đột nhiên chấn động. Hắn nhận ra thân phận đối phương nhưng lại không mở miệng mà lui ra phía sau vài bước. Những con sóng dưới chân Vương Lâm đột nhiên lóe lên, hắn thử dung nhập vào trong hư vô.
 
Nhưng Vương Lâm lập tức ngừng lại, hư vô bốn phía bị một luồng lực lượng kỳ dị phong tỏa nên không thể dung nhập vào được. Điểm này thì Vương Lâm đã đoán được trước khi người đàn ông trung niên xuất hiện. Sau khi thử nghiệm, vẻ mặt Vương Lâm vẫn không hoảng loạn mà bình tĩnh nhìn về phía trước.
 
- Tuy Diêu mỗ không biết Thần thông Súc Địa Thành Thốn nhưng vẫn có thể tìm ra hành tung của ngươi. Chỗ này được chuẩn bị vì ngươi! - Vẻ mặt người đàn ông trung niên rất lạnh lùng, giọng nói lại cực kỳ lạnh lẽo.
 
Hắn không cho Vương Lâm cơ hội nói chuyện, trong nháy mắt khi vừa dứt lời, gương đồng trong tay phải chợt lóe lên hào quang, tinh không trong chu vi vạn trượng lập tức biến mất.
 
Tinh không hoàn toàn biến thành một vùng giống như mặt kính.
 
- Thu!
 
Tiếng nói lạnh lùng của người đàn ông trung niên vang lên, chu vi vạn trượng lập tức bao bọc lấy Vương Lâm vào bên trong. Tất cả đột nhiên tan vỡ rồi hóa thành rất nhiều mảnh nhỏ, trong nháy mắt đã dung nhập vào bên trong kính đồng. Người đàn ông này vung tay áo rồi cầm lấy gương đồng phóng đi xa.
 
Trong khoảnh khắc đó, từ đầu đến cuối vẻ mặt người đàn ông trung niên vẫn không có bấy kỳ điểm biến hóa nào, giống như thu lấy Vương Lâm chỉ là một chuyện cực kỳ bình thường.
 
Một vòng khí mờ mờ huyễn hóa ra bên ngoài cơ thể Vương Lâm, khắp nơi đều bị sương mù che phủ. Một luồng lực lượng nóng rực ngưng tụ lại từ bốn phương tám hướng, giống như hắn đang ở trong hồng lô thiên địa.
 
Ánh mắt Vương Lâm vẫn bình tĩnh. Lúc này hắn cũng không cần suy nghĩ nhiều, bạch khí được nguyên lực bên trong cơ thể hóa thành đột nhiên vận chuyển rồi lập tức cùng hắc khí bên ngoài cơ thể giao thoa vào nhau. Trong nháy mắt bên ngoài cơ thể lập tức xuất hiện đôi cá âm dương và bắt đầu xoay tròn, khoảnh khắc này tu vi của Vương Lâm lại tiến thêm nửa bước.
 
Khuy Niết!
 
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.