Tiên Nghịch

Chương 725: Diêu gia



- Thì ra những tu sĩ mạnh mẽ như Huyết Tổ, Thiên Vận Tử, Lăng Thiên Hậu cũng không phải.Không thể chiến thắng !
 
Trong mắt Vương Lâm lóe lên sự kiên quyết, khóe miệng lộ ra một nụ cười lạnh.
 
Sợ rằng ngay cả Thiên Vận Tử cũng không thể tưởng tượng được rằng tên đệ tử mà lão thu nhận đến từ một tinh cầu vứt đi sẽ có thành tựu như ngày hôm nay, có thể dựa vào hàng loạt cơ duyên rồi bức bách Huyết Tổ đến tình cảnh như vậy.
 
- Tuy nhiên, cũng có người giúp đỡ ta.Nếu không, Huyết Tổ không thể bị ta phát hiện ra ở trong tình cảnh suy yếu như vậy !
 
Ánh mắt Vương Lâm trở nên ngưng trọng, nghi vấn này vẫn còn tồn tại trong lòng hắn.
 
Lúc này ở sâu trong khoảng không phía trước Vương Lâm. Trên một mảnh lục địa, một người với vẻ mặt trắng bệch đang chạy trối chết. Cánh tay phải hắn đã vỡ vụn, thậm chí máu tươi còn liên tục chảy ra ngoài.
 
Trên người tên này có nhiều vết kiếm, đặc biệt là vết thương nơi bụng có chút kinh người. Lúc này nguyên thần của hắn cũng bị thương và có dấu hiệu tan vỡ. Nếu không dựa vào thần thông Phá Diệt Cấm của gia tộc để bỏ chạy thì sợ rằng đã sớm chết rồi.
 
Một luồng tử khí bao bọc khắp nguyên thần, trên mặt người này lộ ra vẻ đau khổ và không cam chịu. Hắn cố ý phản kháng nhưng đối phương lại có Phá Cấm Cổ Kính. Hắn vì giúp Vương Lâm mà thi triển Tâm Cấm, nhưng lúc này vẫn không đủ. Trừ khi hắn kéo dài được khoảng cách nếu không sẽ chẳng thể che dấu được thân thể trong một khoảng thời gian ngắn.
 
- Trên La Thiên Tinh Vực chỉ những gia tộc truyền thừa mới có Phá Cấm Cổ Kính. Nếu Lý Gia của ta cường đại thì những người này chỉ có thể nhảy nhót như thằng hề mà thôi. Nhưng lúc này.Ôi ! Hứa huynh, Lý mỗ không thể hoàn thành những lời hứa với ngươi, không thể truyền cho ngươi Tâm Cấm.Đây không phải là mong muốn của ta.
 
- Biểu ca ! Bảo bối trên người tên này rất nhiều. Tiên kiếm này uy lực thật mạnh, muội rất thích nó.
 
Có ba người đang đuổi theo không nhanh không chậm ở phía sau.
 
Ba người này có hai nam một nữ. Tướng mạo cô gái khá xinh đẹp, trong mắt hiện lên vẻ quyến rũ. Lúc này trong tay nàng là một thanh tiên kiếm mà Lý Nguyên lấy được từ trong không gian trữ vật của tiên nhân.
 
Hai người đàn ông còn lại gồm một già một trẻ. Người thanh niên nghe vậy thì mỉm cười, ung dung, nói:
 
- Nếu Hà muội thích thì trên người tên này còn có tám cái. Ta bắt hắn đưa ra từng cái một, sau đó lại hỏi rõ xem hắn lấy từ nơi nào rồi ta sẽ đưa muội đi.
 
Tu vi người này cũng là Vấn Đỉnh đại viên mãn, nhưng lão già bên cạnh lại không tầm thường.
 
Nếu Vương Lâm có mặt ở đây thì chỉ cần liếc mắt qua cũng có thể nhìn rõ tu vi đã đạt đến cảnh giới Âm Hư đỉnh phong của lão già này.
 
Bên trong hư vô, trong quá trình bay đi, Vương Lâm không ngừng quen thuộc với cảnh giới Dương Thật của mình, tốc độ mỗi lúc một nhanh hơn. Nguyên lực hùng hậu trong cơ thể vận chuyển vẫn hơi khiến cho thân thể có chút cực nhỏ không ổn. Thường thì khi hắn đạp chân bước đi lại có nguyên lực tự hành lưu động, khiến cho mỗi bước hắn đạp ra lại giống như là phá nát cả hư không vậy.
 
So sánh với trước đó thì Vương Lâm đã có sự khác biệt rất lớn. Lúc này đây, hắn dường như có chút chưa thể phối hợp toàn thân mình, có chút hơi lắc lư.
 
Thậm chí hắn có chút cảm giác mơ hồ rằng chính mình đã dung hợp với thiên địa, trong lòng chỉ cần hơi suy nghĩ thì sẽ đạt được như ý muốn.
 
Loại cảm giác này ngày cảng mãnh liệt, cuối cùng thậm chí trong lòng Vương Lâm còn dâng lên một cỗ cảm giác kích động nóng lòng muốn thử. Ánh mắt hắn loé lên, nhìn về phía hư vô vô tận phía trước, sự kích động trong cơ thể đã tới cực hạn, dường như chân chính muốn dung hợp với cả thiên địa.
 
Giống như mảnh thiên địa bên trong hư vô này chính là thân thể của hắn. Loại cảm giác này có chút vô lý. Sự bình tĩnh và lý trí của Vương Lâm nói cho hắn biết rằng điều này là không có khả năng. Nhưng cảm giác mà nguyên thần truyền tới lại rất chân thật !
 
Ánh mắt hắn loé lên, Vương Lâm trầm ngâm một lúc, dứt khoát bỏ qua lý trí, nhắm hai mắt lại, dựa vào cảm giác của thân thể và nguyên thần, bước về phía trước một bước. Lập tức thiên địa xung quanh bỗng nhiên chấn động. Hư vô giờ khắc này giống như hoá thành một mặt nước yên lặng, còn bước chân của Vương Lâm thì như đạp lên mặt nước vậy. Từng đạo gợn song vô hình nhanh chóng hướng về bốn phía tản ra khi chân phải Vương Lâm hạ xuống.
 
Cùng lúc đó, nguyên lực trong cơ thể của Vương Lâm phút chốc đã lưu chuyển, tràn ngập toàn thân, dung hợp với thiên địa xung quanh, hình thành một loại liên hệ rất kỳ dị.
 
Đúng lúc này, thân thể của Vương Lâm biến mất.
 
Có một loại thần thông còn cao hơn thuấn di khi tu vi đạt tới Nguyên Anh, vượt xa Na Di khi đạt tới Vấn Đỉnh, thậm chí so với việc vô số Na Di thi triển cùng lúc hình thành Đại Na Di, thì thần thông này cũng phải nhanh hơn rất nhiều. Tên của loại thần thông này chính là Súc Địa Thành Thốn. Đây là thần thông mà chỉ sau khi chi khí trong cơ thể của thượng cổ luyện khí sĩ hoá thành nguyên thần mới có thể có được. Ở Tu Chân Giới bây giờ, cũng chỉ có những tu sĩ chân chính bước vào bước thứ hai, sau khi tu vi đạt tới Khuy Niết kỳ thì mới có thể cảm ứng và thi triển ra được. Cũng không phải mỗi một tu sĩ bước vào bước thứ hai đều có thể cảm nhận được nguyên lực thần thông. Nó không liên quan đến thiên tư mà là cảm ứng đối với nguyên lực.
 
Trong hư không cách xa vô số dặm từ chỗ Vương Lâm vừa biến mất, Huyết Tổ đang cấp tốc bỏ chạy. Tu vi của lão bị rơi xuống Dương Thật, nhiều thần thông cũng không thể thi triển được, hơn nữa nguyên thần cũng bị đã tổn hao. Bên trong hư không, lão không ngừng nguyền rủa:
 
- Vương Lâm, đợi sau khi lão phu khôi phục, thề sẽ giết ngươi !
 
Tốc độ của Huyết Tổ cực nhanh, bỏ chạy trong hư không giống như một đạo tàn ảnh. Một lúc lâu sau, lão mới thở phào một hơi, thầm nhủ:
 
- Tên tiểu tử Vương Lâm kia hẳn là không đuổi kịp nữa rồi. Cần phải nhanh chóng tìm được một người để đoạt xá, tu luyện bí pháp tranh thủ nhanh chóng khôi phục tới Khuy Niết kỳ !
 
Trầm ngâm một lúc, Huyết Tổ đã thầm hạ quyết tâm. Nhưng ngay lúc này, thần sắc của lão bỗng nhiên đại biến, không chút do dự lập tức bỏ chạy. Chỉ thấy khoảng trăm trượng phía sau lão, từ trong hư vô loé ra một mảnh gợn sóng, bóng dáng của Vương Lâm trực tiếp bước ra.
 
Chân phải Vương Lâm hạ xuống, mở hai mắt ra, Huyết Tổ ở xa xa cũng suýt nữa phải hồn bay phách tán, đáy lòng khiếp sợ đến run lên.
 
- Súc Địa Thành Thốn ! Người này chưa đạt tới Khuy Niết kỳ làm sao có thể thi triển loại pháp thuật đại thần thông chuyên thuộc về tu sĩ bước thứ hai này? ! Không có khả năng !
 
Đáy lòng Huyết Tổ chua xót, vội vã bỏ chạy.
 
- Lời đồn rằng người mà có thể nháy mắt vượt qua cảnh giới Âm Dương hư thật thì thành tựu sau này thường đều đạt tới đỉnh cao nhất của bước thứ hai chẳng lẽ là thật sao…?
 
Đáy lòng của Huyết Tổ cực kỳ hoảng sợ. Dù khi tu vi chưa bị giảm xuống nhưng lão cũng không có cách nào học được, chỉ có thể cảm thụ được thần thông Súc Địa Thành Thốn này mà thôi. Và lão cũng không thể phải hoàn toàn nắm giữ mà chỉ mới đụng tới chút da lông bên ngoài.
 
Theo laõ biết thì thần thông Súc Địa Thành Thốn này dù là Lăng Thiên Hầu cũng dường như chưa hoàn toàn hiểu được. Trong mắt hạng người như bọn họ, thần thông này chính là đã tiếp cận với bước thứ ba rồi. Lần đầu tiên đáy lòng của Huyết Tổ sinh ra một tia sợ hãi đối với Vương Lâm. Loại sợ hãi này sinh ra khi lão tận mắt chứng kiến Vương Lâm thoát biến, chứng kiến Vương Lâm từ một Vấn Đỉnh đại viên mãn, bước thứ nhất tu đạo, đã đạt tới trình độ như bây giờ !
 
- Tên tiểu tử Vương Lâm này nhất định là cực kỳ may mắn, nhất định là do may mắn mà thi triển được Súc Địa Thành Thốn mà thôi !
 
Đáy lòng của Huyết Tổ cực kỳ chua xót, cũng không quay đầu lại mà nhanh chóng bỏ chạy.
 
Ngay khi hai mắt Vương Lâm mở ra, bên trong đã lộ ra vẻ thanh minh. Cho tới bây giờ, hắn vẫn còn có chút không quá rõ ràng. Dưới cảm giác của hắn, hết thảy quá trình vừa rồi chỉ là chính mình nâng chân phải lên và sau đó đặt chân xuống.
 
Nhưng trong quá trình này lại như là bước qua vô số năm tháng, hết thảy mọi thứ trong nháy mắt đã nhoáng cái mà qua. Khi chân hắn hạ xuống, liền đã tới được nơi này. Mà trước mặt hắn lại chính là Huyết Tổ, người mà hắn đang chuẩn bị truy kích như trong lòng hắn đang suy nghĩ.
 
- Thần thức của ta căn bản là không có khả năng tập trung được hắn… Chỉ có điều, trong lòng có sát niệm, không ngờ đã bước qua khoảng cách vô tận một cách rất kỳ lạ, đi tới nơi này !
 
Nhìn chằm chằm vào bóng dáng của Huyết Tổ đang biến mất ở phía xa xa, Vương Lâm không nóng lòng đuổi theo mà là trầm ngâm suy nghĩ, cảm thụ những loại biến hoá trước đó. Cùng với việc đuổi giết Huyết Tổ thì Vương Lâm rõ ràng nhận ra rằng loại cảm thụ này còn đáng quý hơn rất nhiều !
 
Thời gian dường như trôi qua cực kỳ chậm rãi, khi lại giống như nháy mắt đã qua. Nửa nén hương sau, ánh mắt của Vương Lâm lộ ra vẻ như có điều hiểu ra. Hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua hư không, nâng chân phải lên, thử bước về phía trước.
 
Dưới một bước này, gợn sóng lại xuất hiện nhưng thân mình hắn vẫn đứng nguyên tại chỗ, loại cảm giác như dung hợp với thiên địa làm một thể cũng không xuất hiện nữa !
 
Vương Lâm nhíu mày, nhìn thoáng qua phương hướng Huyết Tổ vừa biến mất, bước ra từng bước một đuổi theo, truy kích Huyết Tổ. Chẳng qua mục đích trọng yếu nhất lúc này trong lòng Vương Lâm chính là tìm lại cảm giác như dung nhập vào với thiên địa như vừa rồi. Khi Vương Lâm hồi tưởng lại lúc trước, có thể nói, cũng khiến cho tim hắn phải đập thình thịch.
 
- Loại thần thông này nếu có thể hoàn toàn nắm giữ thì chẳng phải là … hoá thành vô hình giữa thiên địa !
 
Ánh mắt Vương Lâm lộ ra quang mang kỳ dị, từng bước một bước ra.
 
Một lúc lâu sau, bước chân của hắn ngày càng nhanh, cuối cùng thân mình hắn như hoá thành một đạo lưu quang, chợt loé lên rồi biến mất !
 
Dần dần, loại cảm giác như dung nhập vào giữa đất trời lại hiện lên trong lòng Vương Lâm. Hắn kìm nén dao động trong lòng, lẳng lặng thể hội. Chẳng qua cảm giác này cũng cực kỳ mờ nhạt, không phải là dễ dàng có thể hoàn toàn nắm giữ.
 
Mắt thấy cảm giác dung hợp với thiên địa có dấu hiệu tiêu tan, Vương Lâm than thầm, trong lòng lại nghĩ tới Huyết Tổ, cả người bước ra lại đột nhiên biến mất.
 
Huyết Tổ đang bỏ chạy, đáy lòng bỗng nhiên dâng lên cảm giác bất an. Loại cảm giác này dù là khi lão đối mặt với Lão Tổ của Diêu gia - Huyết Thần Tử cũng không mãnh liệt như thế !
 
Đúng lúc này bỗng nhiên thần sắc của hắn đại biến, không chút nghĩ ngợi nhanh chóng lui về phía sau. Nhưng chỉ trong giây lát, một đạo tiên ảnh xuất hiện trong hư không, hướng về Huyết Tổ hung hăng chụp lấy.
 
Một tiếng bang vang lên, hai tay Huyết Tổ bấm quyết, đánh ra một đạo huyết quang va chạm với tiên ảnh kia, thân mình lần nữa lùi lại phía sau.
 
Chỉ thấy phía sau tiên ảnh kia, gợn sóng lại nổi lên xung quanh, Vương Lâm đã đạp chân bước ra.
 
Tâm thần của Huyết Tổ đại chấn, cảnh tượng trước mặt làm tiêu tan phán đoán trước đó của lão. Liên tục hai lần thi triển thành công đại thần thông Súc Địa Thành Thốn thì lão đã cho rằng không thể lại lấy hai chữ may mắn để lừa mình gạt người được nữa.
 
Sau khi Vương Lâm xuất hiện, thân mình nhoáng lên tiến về phía trước, tay phải lại chỉ lên trời. Thoáng chốc, một đạo Hoàng tuyền bỗng nhiên trải ra giữa thiên địa. Bên trong Hoàng tuyền oán khí nồng đậm, hình thành từng trận âm thanh gào rít vang vọng khắp nơi.
 
Hoàng tuyền đã khác hẳn với trước đây. Lúc này, từ bên trong Hoàng tuyền tản mát ra dày đặc thiên địa nguyên lực. Hiển nhiên theo tu vi của Vương Lâm được đề cao, ngay cả thần thông cũng xuất hiện những biến hoá cơ bản.
 
- Nguyên lực, Hoàng tuyền !
 
Vương Lâm lạnh lẽo nhìn Huyết Tổ, trong miệng ngâm khẽ !
 
Trong chốc lát, Hoàng tuyền chấn động, nguyên vốn chỉ trải ra về phía chân trời bỗng nhiên khuếch tán vô tận, dường như thay thế được cả một mảnh thiên địa. Xung quanh bốn phía toàn bộ trở thành Hoàng tuyền, bao phủ Vương Lâm và cả Huyết Tổ.
 
Thiên địa nguyên lực tràn đầy, oan hồn do vô số oán khí hình thành ngưng tụ ra, từ bốn phương tám hướng không ngừng công kích về phía Huyết Tổ.
 
Thần sắc của Huyết Tổ cực kỳ âm trầm. Giờ phút này, thân thể và nguyên thần lão vốn cực kỳ suy yếu, trong Hoàng tuyền lại như thế nhưng Huyết Tổ vẫn là Huyết Tổ. Dù là rơi vào trạng thái như thế nhưng Vương Lâm muốn giết hắn cũng rất khó khăn.
 
Mặc dù ở trong Hoàng tuyền vô tận nhưng trên mặt lão cũng hiện lên vẻ tàn khốc, hai tay bấm quyết. Hồng quang trên thân thể lão lập tức sáng chói lên, một cỗ uy áp cường đại từ trên người hiển lộ ra.
 
- Huyết hoá !
 
Toàn thân Huyết Tổ trở nên mấp máy. Không trờ chỉ trong chốc lát, toàn bộ nguyên thần hoá thành một huyết trảo thật lớn, chụp thẳng về phía Vương Lâm.
 
Một trảo chụp ra, lập tức ba đạo cái khe giống như cuồng long, mang theo âm thanh xé gió nhằm về phía Vương Lâm. Nháy mắt khi nó lao đến, tay phải của Vương Lâm nâng lên, nguyên lực trong cơ thể cuồn cuộn, vỗ về phía trước. Chỉ nghe một tiếng ầm vang lên, thân mình Vương Lâm lùi lại phía sau, rời khỏi phạm vi của Hoàng tuyền, trong miệng lại ngâm khẽ:
 
- Ngưng tụ tuyền hồn !
 
Vô số oán khí trong Hoàng tuyền ngưng tụ, phút chốc đã có nguyên lực tiến vào khiến cho nó càng thêm sắc bén. Không ngờ trong Hoàng tuyền hiện lên vô số bóng dáng của Diêu Tích Tuyết, đánh về phía Huyết Tổ.
 
Huyết Tổ rên lên một tiếng, huyết trảo chụp về phía sau, như muốn đem Hoàng tuyền xé rách. Về phần oan hồn của Diêu Tích Tuyết ảo hoá ra, dù lão biết là giả nhưng vẫn không nỡ ra tay.
 
Dưới một trảo này, Hoàng tuyền cũng bị hắn xé ra một chỗ hổng, thân mình hắn nhoáng lên, lao thẳng về phía chỗ hổng kia. Lúc này đây, vô số oán khí hoá thành Diêu Tích Tuyết không ngừng ngăn cản hắn.
 
Huyết Tổ gầm lên một tiếng bi thương, trên mặt lộ ra vẻ quyết đoán, huyết trảo lại đảo qua bên ngoài thân thể, liền khiến cho vô số oán khí hoá thành Diêu Tích Tuyết hoàn toàn sụp đổ. Những âm thanh thê thảm cực kỳ chân thật vang lên trong tai Huyết Tổ cũng khiến cho nguyên thần hắn vốn đã bị thương lại càng thêm đau đớn.
 
Bị Huyết Tổ xé rách, Hoàng tuyền rốt cục sụp đổ, chỗ hổng kia không ngừng ngày một lớn hơn. Cuối cùng Huyết Tổ mang theo một thanh âm thù hận không thể tả được phóng vọt ra:
 
- Vương Lâm, lão phu và ngươi quyết không đội trời chung !
 
Sau khi lao ra, thần thái của Huyết Tổ rất lăng lệ nhưng tâm thần của hắn cũng đã mệt mỏi lắm rồi. Thanh âm thê thảm của Diêu Tích Tuyết không ngừng vang lên trong tai hắn, coi như vĩnh viễn không tiêu tan.
 
Nháy mắt khi lao ra Vương Lâm cũng đa tới trước người hắn, Tôn Hồn Phiên trong tay hoá thành một mảnh mây đen tràn ra, lập tức bao phủ hoàn toàn lấy Huyết Tổ.
 
Nhân quả Côn Cực Tiên dung nhập vào màn sương đen, âm thanh ba ba không ngừng vang lên.
 
- Thu !
 
Vương Lâm quát khẽ, màn sương đen điên cuồng co rút lại. Nhưng Huyết Tổ ở bên trong vẫn không ngừng phản kích. Tới lúc này, Huyết Tổ cao ngạo không ngừng phản kháng, màn sương đen cũng khi thì co rút lại, khi thì giãn ra. Cứ lặp đi lặp lại như thế khiến nó có dấu hiệu tiêu tan. Hàn quang trong mắt Vương Lâm loé lên, há mồm phun ra một ngụm nguyên lực.
 
Khi ngụm nguyên lực này tiến vào, màn sương đen như có thêm lực lượng cường đại, điên cuồng co rút lại. Nhưng phản kháng của Huyết Tổ bên trong lúc này cũng đã gia tăng tới cực điểm.
 
Từng trận bang bang vang lên, màn sương đen không ngờ bắt đầu sụp đổ. Tiếng gầm rít của Huyết Tổ từ bên trong truyền ra cũng như sét đánh vang lên bên tai Vương Lâm.
 
- Muốn phong ấn lão phu ư !? Tên tiểu tử Vương Lâm ngươi còn chưa đủ tư cách ! !
 
Tiếng gào rít của Huyết Tổ truyền ra, màn sương đen lại yếu đi. Sương mù vốn nồng đậm nhưng lúc này đã nhanh chóng loãng đi, nháy mắt sẽ hoàn toàn biến mất.
 
Một khi màn sương đen này biến mất thì Tôn Hồn Phiên sẽ bị huỷ.
 
- Ba chủ hồn, hiện !
 
Vương Lâm hét lớn. Lập tức từ bên trong màn sương đen, ba đại chủ hồn, gồm cả Kỳ Lân hồn và hồn thứ tư lập tức ngưng tụ, điên cuồng công kích nguyên thần của Huyết Tổ.
 
Xuyên qua màn sương mù có thể thấy Kỳ Lân hồn hoá thành khói đen tràn ngập nguyên thần của Huyết Tổ, hoá thành một cái miệng Kỳ Lân rất lớn ở trên đỉnh đầu lão, không ngừng cắn xé. Hồn thứ tư lại mang theo âm thanh gào rít, không ngừng xuyên qua xuyên lại nguyên thần của lão. Mỗi lần đâm qua đều mang ra đại lượng nguyên thần khí.
 
Còn chủ hồn cuối cùng thì hoá thành hình người, rồi hoá thành vô số hắc khí vờn quanh Huyết Tổ, khiến cho hành động của hắn bị chậm lại.
 
Trên mặt Huyết Tổ hiện lên vẻ dữ tợn, hồng quang toàn thân chợt loé lên, một đoạn chú ngữ phức tạp từ trong miệng hắn truyền ra. Dưới chú ngữ này, hồng quang càng đậm, thậm chí khiến cho màn sương đen tràn ngập bốn phía dần lộ ra màu tím.
 
- Huyết Thần Băng ! !
 
Một tiếng gầm nhẹ từ trong miệng Huyết Tổ vang lên, hồng quang bên ngoài thân thể hắn lập tức trở nên yêu dị. Từ trong nguyên thần của hắn phút chốc đã truyền ra một cỗ lực lượng cường đại không thể tưởng được, điên cuồng tản ra. Lập tức Kỳ Lân hồn trên đỉnh đầu hắn hừ thảm một tiếng, dưới sự công kích này thân mình nó nhanh chóng tiêu tan. Kỳ Lân hồn hoảng sợ, lập tức lùi lại, nhả mồm ra.
 
Chủ hồn vờn quanh Huyết Tổ cũng tiêu tan từng chút một, nhanh chóng lui ra phía sau. Thậm chí hồn thứ tư đang xuyên thấu nguyên thần hắn cũng phải lùi lại. Huyết Tổ đưa tay ra miết một cái lập tức trên hồn thứ tư xuất hiện một vết nứt, vội hoá thành hắc khí dung nhập vào bên trong sương mù.
 
- Tiểu tử Vương Lâm ! ! !
 
Hai mắt của Huyết Tổ đỏ bừng, hai tay xé một cái trước người, lập tức xé ra một lỗ hổng trong màn sương đen, chuẩn bị nhấc chân bước ra.
 
Vương Lâm thuỷ chung vẫn bình tĩnh ! Nháy mắt khi Huyết Tổ chuẩn bị bước ra, hắn há mồm phun ra một đạo hoàng quang, bên trong đó có một hạt cát.
 
Hạt cát này vừa xuất hiện lập tức tản mát ra một cỗ uy nghiêm khổng lồ, phút chốc đã nhanh chóng bành trướng. Đảo mắt một cái, nó đã biến lớn thành trăm trượng, trông như một ngọn núi. Bản thể của nó chính là lấy một mảnh vỡ của Tiên giới, lấy thiên kiếp để luyện hoá, bên trong thiên địa hoả lô trở thành pháp bảo này. Nó vừa xuất hiện lập tức mang theo một cỗ tiên lực khổng lồ, hướng về Huyết Tổ áp chế thân mình lão. Lập tức âm thanh bang bang vang lên, huyết quang trên người lão có chút bất ổn, bước chân đang bước ra không ngờ mạnh mẽ bị đẩy lui lại.
 
Mảnh vỡ lớn trăm trượng hoá thành đại ấn giáng xuống với tốc độ cực nhanh. Trong tiếng hét lớn, cả người Huyết Tổ vọt lên nhưng nháy mắt nhưng tiếng nổ ầm ầm đã vang lên. Lão lại mạnh mẽ bị đè ép trở lại.
 
Đại ấn bay lên, thần sắc của Huyết Tổ hơi suy yếu, đầy vẻ dữ tợn, huyết quang toàn thân loé ra. Đúng lúc này Nhân quả Côn Cực Tiên xuất hiện, bỗng nhiên co rút lại.
 
Một tiếng cách vang lên, nguyên thần Huyết Tổ lại suy yếu thêm, đang muốn phản kháng thì đại ấn kia lại đánh xuống, tạo ra tiếng nổ ầm ầm. Toàn bộ nguyên thần của hắn gần như sụp đổ.
 
Huyết Tổ cười thảm một tiếng, ánh mắt lộ vẻ điên cuồng. Nhưng ngay lúc đó, thanh âm của Vương Lâm truyền đến.
 
- Huyết Tổ, Vương mỗ không giết ngươi, ban cho ngươi một cơ hội gặp lại Diêu Tích Tuyết ! Nếu ngươi tự bạo thì cuộc đời này rốt cuộc không còn khả năng có thể nhìn thấy Diêu Tích Tuyết nữa !
 
Thanh âm của Vương Lâm lạnh như băng.
 
Huyết Tổ trầm mặc, vẻ điên cuồng trong mắt dần tiêu tan. Ánh mắt Vương Lâm chợt loé lên, lập tức hai tay bấm quyết, quát lớn:
 
- Thu !
 
Màn sương đen xung quanh nháy mắt dâng lên, tràn ngập ngoài thân Huyết Tổ, Nhân quả Côn Cực Tiên nhoáng lên giống như du xà, vờn quanh thân mình Huyết Tổ. Ba đại chủ hồn vốn bị tổn hao lúc này cũng lao lên điên cuồng cắn nuốt.
 
Mảnh vỡ đại ấn lơ lửng giữa không trung, mặc dù không đè xuống nhưng uy áp vẫn bao phủ. Có thêm áp lực này, tốc độ co rút của màn sương đen càng nhanh hơn. Gần như chỉ trong phút chốc đã co lại thành một hình cầu, hoá thành một cây đại phiên chừng ba trượng bị Vương Lâm nắm trong tay.
 
Phiên bố rộng mười trượng mở ra, bên trên đã hoàn toàn thay đổi. Tôn Hồn Phiên vốn là một mảnh màu đen không có chút hình ảnh này nhưng lúc này, trên phiên bố đã hiện lên một hình ảnh.
 
Bóng dáng của Huyết Tổ trông rất sống động. Bên ngoài thân, Côn Cực Tiên hoá thành khoá, ba đại chủ hồn vờn quanh. Biểu tình của Huyết Tổ lộ ra đầy vẻ bi phẫn và không cam lòng.
 
Cứ như thế, hình ảnh này định hình trên phiên bố.
 
Nhìn Tôn Hồn Phiên này, Vương Lâm rơi vào trầm mặc. Hắn lúc này không có chút đắc ý nào vì đã đánh thắng Huyết Tổ, ngược lại trong lòng còn có chút buồn chán !
 
Đánh nhau với Huyết Tổ, có thể nói Vương Lâm đã hao hết tâm tư, cũng không đơn giản như vẻ ngoài luôn bình tĩnh lúc đó. Trong nhiều lần nguy hiểm tới sinh tử, nếu hơi chút sơ ý sẽ lập tức bỏ mình. Độ hung hiểm của trận chiến này không kém gì khi hắn chạy trốn Vọng Nguyệt. Thậm chí so với hành trình chạy trốn Vọng Nguyệt thì còn nguy hiểm hơn.
 
Dù sao trí tuệ của Vọng Nguyện cũng có hạn.
 
- Ta và ngươi không có thâm cừu đại hận, nếu là lúc trước ngươi mang theo Diêu Tích Tuyết đi thì làm sao mà có kết cục như thế này… Vương Lâm than nhẹ.
 
Không đến vạn bất đắc dĩ, Vương Lâm có điên mới đi trêu chọc Huyết Tổ. Hết thảy những điều này Vương Lâm cũng rất là rất bất đắc dĩ. Nếu muốn sống nhất định phải phản kháng. Nếu muốn tiếp tục tồn tại nhất định phải giết Huyết Tổ - kẻ muốn tiêu diệt hắn.
 
Diêu Tích Tuyết chính là điểm yếu của Huyết Tổ, Vương Lâm nhất định phải thắng trận này ! Trước nguy cơ sinh tử, không có hai chữ đê tiện.
 
- Huyết Tổ, Vương mỗ kính ngươi là người coi trọng tình cảm cha con. Vương mỗ cũng có con. Tâm tính phẫn nộ khi có người gây bất lợi cho nó, Vương mỗ cũng biết… Chỉ có điều ngươi có cho ta một cơ hội để nói lời giải thích không? ! Nữ nhân của ngươi, Diêu Tích Tuyết, ở nơi ta. Nhưng Vương Lâm ta tự vấn không hề động tới mảy may. Năm đó, nếu không phải Diêu Tích Tuyết con ngươi ngươi tính kế hại ta trước, thì ta sao có thể đã biết thần thông của Huyết Tổ ngươi mà vẫn đi trêu chọc !?
 
Vương Lâm nhìn Tôn Hồn Phiên, trầm giọng nói. Hắn biết Huyết Tổ có thể nghe thấy.
 
- Hay là khi nữ nhi Diêu Tích Tuyết của ngươi tính kế hại Vương Lâm ta mà ta cũng không thể phản kháng !? Ngươi dù thương con nhưng lại không hiểu thị phi, không thèm nghĩ đến căn nguyên. Tuy ngươi yêu thương con gái nhưng cũng quá cưng chiều nó. Vương mỗ cho Huyết Tổ ngươi cơ hội nhưng bậc tiền bối như ngươi lại ôm sát niệm trong đầu. Hành động của ngươi, dưới con mắt của Vương mỗ, cũng không khác gì Diêu Tích Tuyết. Con hư tại mẹ ! (?) Lời ấy ngàn năm trước Vương mỗ đã hiểu mà Huyết Tổ ngươi tới hôm nay vẫn chưa hiểu ! ! !
 
Vương Lâm ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phương xa, thu Tôn Hồn Phiên lại, cũng không thèm suy nghĩ xem Huyết Tổ có hiểu được hay không.
 
Chỉ cần hắn không thẹn với lương tâm là được. Tay phải Vương Lâm nâng lên, mảnh vỡ Tiên giới hoá thành đại ấn loé lên hoàng quang. Thể tích nó dần thu nhỏ lại, biến thành một hạt cát bị Vương Lâm nuốt vào.
 
Hắn phủi phủi quần áo, như muốn đem bụi bẩn mấy ngày qua đuổi đi. Thân mình hắn nhoáng lên, hoá thành một đạo trường hồng bay thẳng về phía xa.
 
- Tại Lôi chi Tiên giới này tất nhiên cần phải tận dụng mọi khả năng để khiến cho mình càng trở nên cường đại. Thần thông của ta vẫn còn kém quá. Trước đây tu vi không đủ, không có cách gì để đạt được Tiên thuật. Nhưng hiện tại, với tu vị này cũng có thể tham dự việc cướp đoạt động phủ của Tiên nhân rồi.
 
Mục tiêu của ta chính là Tiên thuật ! Uyển nhi, không cần vội, Đông Lâm Tinh, ta nhất định phải tới ! Phàm là có một chút khả năng cho ngươi thức tỉnh, ta sẽ tìm mọi cách để tranh thủ !
 
Tay phải Vương Lâm đặt lên mi tâm, tu vi đề cao khiến cho khả năng thức tỉnh Lý Mộ Uyển lại càng nắm chắc hơn. Hắn tới La Thiên Tinh Vực này, ngoại trừ để tránh né lão quái kia thì trọng yếu hơn chính là làm cho Lý Mộ Uyển sống lại. Mang theo suy nghĩ không ngừng về Lý Mộ Uyển, Vương Lâm từng bước một đi về phía trước trong hư vô. Mục tiêu của hắn chính là một mảnh vỡ đại lục ở phía trước.
 
Từ lúc này trở đi, tại Lôi chi Tiên giới này có thêm một chí cường giả, thêm một người tham gia đoạt bảo ! Người đó chính là Vương Lâm !
 
Mảnh vỡ đại lục trước mặt Vương Lâm, Lý Nguyên bỏ chạy cũng đã gần kết thúc. Thân mình hắn đã như dầu hết đèn tắt.
 
Nếu không phải do mấy người phía sau có thái độ trêu đùa thì sợ là hắn đã sớm bỏ mình. Càng làm cho hắn cảm thấy nhục nhã đó là nam tử kia trong khi đùa giỡn lại lấy hắn làm bia ngắm, không ngừng thử nghiệm các loại pháp thuật thần thông.
 
Lão già bên người nam tử kia hoàn toàn lộ ra vẻ vô tình lạnh như băng, thỉnh thoảng lại mở miệng ra chỉ điểm cho thanh niên kia. Mỗi lần chỉ dạy lại đều khiến cho Lý Nguyên càng thêm thê thảm.
 
Còn lại tám thanh phi kiếm, giờ chỉ còn có ba thanh. Khi hắn thi triển pháp thuật thì bị lão già kia tuỳ ý bắt lấy, trực tiếp huỷ đi thần thức rồi ném cho thanh niên kia.
 
Sau đó lại bị thanh niên kia đưa cho nữ tử bên người.
 
Một cỗ cảm giác bi phẫn nổi lên trong lòng Lý Nguyên. Tiếng cười như tiếng chuông lanh lảnh của nữ tử kia làm cho hắn cực kỳ tức giận, cảm giác rất chói tai.
 
Dọc theo đường đi, thương thế trên người hắn càng nhiều. Cánh tay phải của hắn vì chỉ luôn bỏ chạy trong thời gian dài, không có thời gian chữa trị nên đã xuất hiện tình trạng hư thối, còn có một con tiểu trùng chui vào. Con tiểu trùng này không phải là giòi bọ mà là một loại độc trùng do thanh niên kia phóng xuất ra.
 
Thậm chí Lý Nguyên còn có một loại cảm giác trong cơ thể và cả trong nguyên thần đều có một con tiểu trùng màu trắng nhuyễn động. Dường như chính bản thân mình lúc này đã trở thành ký thể để tầm bổ cho con tiểu trùng kia.
 
Tốc độ của Lý Nguyên ngày càng chậm, cảm giác toàn thân mệt mỏi, tử khí đã càng thêm nồng đậm. Sắc mặt của hắn lúc này đã không phải là tái nhợt mà đã rơi vào loại hồng nhuận của của bệnh tật.
 
- Thiếu chủ, người này dĩ nhiên đã như đèn cạn dầu ! ! !
 
Phía sau Lý Nguyên, ánh mắt của lão già thu hồi khỏi người hắn, bình thản nói.
 
Thanh niên kia cười lên:
 
- Nhanh thế đã muốn chết sao? Tuy nhiên người này quả cũng không tồi, kiên trì được tới mười ba ngày. Những tu sĩ trước hắn nhiều nhất cũng chỉ được có tám ngày mà thôi ! Sửu thúc, lần sau bắt cho ta một tu sĩ cảnh giới Âm Dương hư thật đi. Như thế thì có thể chơi đùa thêm vài ngày, Bát diện Phệ hồn trùng của ta cũng sẽ nhanh chóng thành thục hơn.
 
Thần sắc của lão già kia vẫn như thường, chậm rãi nói:
 
- Được !
 
Một chữ rất đơn giản nhưng lại lộ ra một cỗ vô cùng tự tin. Nữ tử bên cạnh như con chim nhỏ nép vào người thanh niên, cười nói:
 
- Biểu ca, trên người này còn có mấy thanh kiếm đó.
 
Thanh niên cười ha hả, ôm lấy nử tử mảnh mai này nói:
 
- Quên sao được, chín thanh kiếm này đều là của ngươi ! Đừng nói chỉ có chín thanh kiếm này, dù là bất cứ thứ gì trên cả Lôi chi Tiên giới, chỉ cần ta muốn, không có gì mà ta không đoạt được cả. Lát nữa từ trong nguyên thần của người này tìm ra được chỗ mấy thanh kiếm này thì chúng ta sẽ đi tới đó xem một chút.
 
Nữ tử kia che miệng cười, ánh mắt lộ ra vẻ quyến rũ, thanh âm như tiếng chuông trong trẻo êm tai, mở miệng nói:
 
- Biểu ca thân là người của Diêu gia, tự nhiên có thể làm được !
 
Thần sắc của thanh niên kia lộ ra vẻ ngạo mạn, họ Diêu này, ở trong La Thiên Tinh Vực, dù là Lôi Tiên Điện cũng phải cho họ vài phần thể diện. Hắn thân là người của Diêu gia, tại trong Lôi chi Tiên giới này quả đúng như lời nói trước đó, chỉ cần là muốn vật gì thì không thể không đoạt được. Lúc này đây, ở trong hư không, Vương Lâm thấy được mảnh vỡ đại lục ở phía trước, thân mình nhoáng lên liền đi tới phía trên đại lục này.
 
- Không biết Lý huynh đang ở nơi nào…
 
Theo bản năng, thần thức của Vương Lâm tràn ra, nhưng nháy mắt sắc mặt lập tức âm trầm. Sát khí nồng đậm, từ sau khi phong ấn Huyết Tổ, lại lần nữa bùng nổ. Tinh quang trong hai mắt của Lý Nguyên đã không nhiều lắm, đa phần đã tiêu tan hết.
 
- Phải chết thật sao… Cũng vậy thôi, chết thì chết… Cũng là một cách để giải thoát. Chỉ có điều, Hứa huynh, Lý mỗ còn chưa truyền thụ cho ngươi Nhĩ tâm phốc… Lý Nguyên cười thảm.
 
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.