Tiên Nghịch

Chương 625: Trên sinh tử chính là nhân quả



Tôn Thái ánh mắt phức tạp nhìn Vương Lâm hồi lâu nói không nên lời. Tu vi hắn tụt xuống Hóa Thần kỳ nhưng năng lực phân biệt vẫn còn, nhưng cho dù hắn nhìn thế nào cũng nhìn không thấu tu vi của Vương Lâm.
 
Hắn cảm thấy giật mình, tu sĩ Hóa Thần nhỏ yếu ở Tiên giới trong ấn tượng của hắn lúc trước, một tu sĩ bậc thấp bị tùy ý khống chế. Một nhân vật nhỏ chỉ có thể làm người đứng xem trong cuộc chiến của mình và Chu Dật, thật sự nhìn thế nào cũng không thể trùng hợp với người trước mắt.
 
Vương Lâm năm đó ánh mắt tuy linh hoạt sắc bén, nhưng chỉ cơ trí vẫn còn không đủ, vả lại tu vi rất thấp nếu không phải là có lạc ấn của Chu Dật, một chưởng của Tôn Thái cũng đủ đập chết hắn.
 
Nhưng Vương Lâm hiện tại, ánh mắt bình thản nhưng chỉ tùy ý liếc mắt một cái lập tức khiến tâm thần Tôn Thái run lên, nguyên thần lại chấn động như bị sấm đánh, thể xác và tinh thần chấn động mãnh liệt. Loại chênh lệch mạnh mẽ này khiến cho trong lòng Tôn Thái căn bản không thể chịu được.
 
Vương Lâm năm đó thân phận lại càng thấp kém. Cho dù ở Chu Tước Tinh cũng chỉ là quân cờ, không thể lọt vào mắt bất kỳ một tu sĩ Vấn Đỉnh kỳ nào.
 
Nhưng người này hiện tại chỉ vừa chợt xuất hiện lập tức làm Vấn Đỉnh lão tổ của Nhiễm gia chú ý, thậm chí không tiếc đưa tới bát phẩm linh đan. Mà chính mình lại luân lạc thành khách khanh của Nhiễm gia, không còn lại chút huy hoàng nào của ngày xưa.
 
Vương Lâm năm đó gặp chuyện sống chết là phải cần mình trợ giúp. Nếu không phải là nhờ có mình, người này sớm đã bị lão tổ Cự Ma tộc giết chết.
 
Nhưng người này hiện tại tu vi sâu không thể lường được, khí tức trên thân lan ra lại càng khiến cho Tôn Thái nhận thấy được. Vương Lâm đã từng giết tu sĩ Vấn Đỉnh! Từng giết tu sĩ Vấn Đỉnh, đây là một khái niệm đáng sợ thế nào!
 
Sự trái ngược rõ ràng khiến trong lòng Tôn Thái nổi lên tâm trạng vô cùng phức tạp. Khoảng cách mấy trăm năm, sự biến hóa của người trước mặt này như long trời lở đất trong lòng của hắn.
 
Trong sự hoảng hốt, nhân vật nhỏ bé trong ấn tượng năm xưa chỉ có thể ngước lên nhìn mình đã dần dần biến mất. Mà thay vào đó lại là người mạnh mẽ trước mắt mà thậm chí mình còn không dám nói lớn tiếng. Thậm chí không dám nhìn thẳng ánh mắt này, thậm chí nếu trở thành người hầu của đối phương cũng đều không có oán hận gì!
 
Đủ loại biến hóa trong tâm lý Tôn Thái, Vương Lâm tuy rằng không nắm rõ như lòng bàn tay nhưng từ biểu tình thì hắn cũng biết được ít nhiều. Hắn không nói gì chỉ bình tĩnh nhìn Tôn Thái. Tôn Thái kinh ngạc nhìn Vương Lâm, thấp giọng nói:
 
- Tu… Tu vi hiện tại của ngươi là gì?
 
- Vấn Đỉnh!
 
Vương Lâm bình thản nói.
 
Tôn Thái cười khổ, hắn không tin tu vi Vương Lâm chỉ là Vấn Đỉnh. Nếu thật sự là Vấn Đỉnh, thì bản thân mình tuyệt đối có thể cảm thụ được chút ít. Nhưng hắn xem ra mặc dù là Lão tổ Nhiễm gia cũng tuyệt đối không hơn nhân vật nhỏ bé năm xưa đang đứng trước mắt này.
 
Hắn rốt cục hiểu được vì sao Lão tổ Nhiễm gia lại đem bát phẩm đan dược, lấy loại vật phẩm đáng để bán đấu giá này đưa cho Vương Lâm.
 
- Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta!
 
Giọng nói vương lâm cực kỳ bình tĩnh, thu ánh mắt từ trên người Tôn Thái, nhìn về phía ngoài qua cửa sổ.
 
Một câu vô cùng đơn giản nhưng lại khiến cho thân hình Tôn Thái chấn động, nhưng lập tức liền bị sự phức tạp trong lòng hắn thay thế. Nhân vật nhỏ bé năm xưa làm sao dám dùng loại giọng điệu này nói với mình, nhưng hiện tại thật bi ai. Hắn nói như vậy, tâm thần của mình lại run rẩy.
 
- Khi… khi ta bị truyền tống vào La Thiên tinh vực này là đang ở bên cạnh Đông Lâm tinh. Ta ở Đông Lâm tinh gần trăm năm, làm tạp dịch cho Lữ gia một trăm năm. Cuối cùng mới có được tự do, có thể rời đi.
 
- Lạc ấn trên thân ta là được một người của Lữ gia ở nơi đó loại bỏ. Chỉ có điều… không nghĩ tới lạc ấn này cuối cùng vẫn tồn tại.
 
Tôn Thái chua xót nói.
 
- Lữ gia?
 
Ánh mắt Vương Lâm chợt sững lại.
 
- Đông Lâm tinh có ba gia tộc lớn mạnh nhất, phân biệt là Hứa, Lữ, Lưu!
 
Tôn Thái thấp giọng nói. Trong mắt Vương Lâm hiện lên vẻ trầm tư, chậm rãi nói:
 
- Ba gia tộc lớn này thực lực thế nào? Đông Lâm tinh lại có điểm gì khác biệt?
 
- Rất mạnh. Ba gia tộc lớn này sâu không lường được, cụ thể mạnh bao nhiêu thì thân phận của ta không thể biết được. Nhưng ba gia tộc lớn này tùy ý phái ra một trưởng lão liền có thể diệt sạch Nhiễm Vân tinh… - Về phần sự khác biệt của Đông Lâm tinh, chỉ có thể nói đó là một địa ngục hỗn loạn, một thế giới máu tanh.
 
Khi Tôn Thái nói chuyện hắn lại nhớ tới khi ở Đông Lâm tinh, ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi.
 
Vẻ sợ hãi này bị Vương Lâm nhìn đến, nội tâm hắn thầm than. Đại trưởng lão Thi Âm Tông của Chu Tước Tinh năm xưa, đã một đi không về. Cuộc đời này của Tôn Thái cho dù khôi phục được tu vi năm xưa, cũng sẽ dừng lại vĩnh viễn, không thể nào tăng lên.
 
Bởi vì hắn mất đi là đạo tâm nên có của người tu chân. Đạo tâm của hắn đã bị những năm tháng trong trăm năm ở Đông Lâm tinh bóp nát hoàn toàn.
 
- Trên Đông Lâm tinh có Hướng gia hay không?
 
Vương Lâm đột nhiên hỏi.
 
- Hướng gia?
 
Tôn Thái ngẩn ra, nghĩ kỹ thật lâu, lắc đầu nói:
 
- Theo ta được biết, trên Đông Lâm tinh không có Hướng gia. Đương nhiên cũng có thể bởi vì thân phận của ta rất thấp không thể biết được một số việc bí ẩn.
 
Vương Lâm trầm ngâm một lúc, liếc mắt nhìn Tôn Thái một cái nói:
 
- Ngươi thân là Đại trưởng lão Thi Âm Tông của Chu Tước tinh trong Liên minh tinh vực, tất nhiên sẽ biết việc của Thi Âm Tông. Thi Âm Tông này, rốt cuộc là tổ chức gì?
 
Tôn Thái than nhẹ, chua xót nói:
 
- Ta tuy là Đại trưởng lão Thi Âm Tông của Chu Tước tinh, nhưng ngươi phải biết rằng người có thân phận như ta là rất nhiều. Việc quan trọng có liên quan tới Thi Âm Tông ta biết cũng không nhiều. Ta chỉ biết Thi Âm Tông là tông phái thứ nhất trong hai tông phái lớn trong Liên minh tinh vực.
 
- Tông phái này là chân chính tông phái, cũng không phải là chỉ giới hạn trong một mảnh đất, một tinh cầu, mà phạm vi thật lớn trải rộng toàn bộ Liên minh. Tu sĩ có đại thần thông ở bên trong thật nhiều, mức độ hùng mạnh thậm chí đã vươn tới bên trong Tu chân Liên minh.
 
- Trong lời đồn, Tông chủ Thi Âm Tông là một người địa vị cực cao ở trong Tu chân Liên minh. Như vậy Thi Âm Tông mới tồn tại lâu dài.
 
- Về phần tông phái lớn kia có thể ngang hàng với Thi Âm Tông lại là Tứ Thánh tông. Chính xác mà nói Chu Tước tinh coi như là một chi nhánh lực lượng được Tứ Thánh tông phân ra đã lâu. Đời thứ nhất Chu Tước tử năm xưa, nghe đồn bắt đầu từ Tứ Thánh tinh tách ra.
 
- Mà Tứ Thánh tinh kia cũng chẳng qua là một chi nhánh của Tứ Thánh tông mà thôi. Thậm chí nếu suy tính kỹ ra, thì ngươi đều có thể tính thành một đệ tử bên ngoài của Tứ Thánh tông.
 
Ánh mắt Vương Lâm ngưng trọng, dù sao thời gian tu luyện của hắn quá ngắn. Việc bí ẩn mức này căn bản không thể biết được. Giờ phút này nghe Tôn Thái nói lại có thêm một hiểu biết mới về Liên minh tinh vực.
 
Trầm ngâm một lát, Vương Lâm nhìn Tôn Thái nói:
 
- Thân phận của ngươi ở Nhiễm gia là gì?
 
- Chẳng qua là khách khanh của Nhiễm gia mà thôi, là một người nắm tin tức ở Thành bảo hợp lâu này. Đây chỉ bởi vì Lão tổ Nhiễm gia kia thấy ta có chút kiến thức về luyện đan, luyện khí mới thu nhận.
 
Ánh mắt Tôn Thái lộ ra vẻ sa sút, hắn do dự một chút lại nói:
 
- Bát phẩm đan dược kia… ngươi không nên lấy. Đây là âm mưu của Lão tổ kia của Nhiễm gia. Bốn năm trước… Tôn Thái nói cực kỳ tỉ mỉ toàn bộ việc bốn năm trước mà hắn biết, đại khái giống như lời của Tôn Tích.
 
Lúc này bên ngoài sắc trời dần tối, đã là hoàng hôn. Ánh chiều tà xuyên qua cửa sổ rọi vào trên người Tôn Thái, khiến cho người này càng thêm vẻ già nua, như một người sắp xuống lỗ.
 
Thậm chí trên người hắn khi bị ánh chiều tà chiếu vào, một tia tử khí dần dần lộ ra như có như không. Nhưng với ý cảnh sinh tử luân hồi của Vương Lâm chỉ liếc mắt một cái là nhìn ra manh mối.
 
- Tuổi thọ của ngươi không còn nhiều… Vương Lâm thu hồi ánh mắt bình thản nói. Tôn Thái chua xót gật đầu nói:
 
- Đúng, không nhiều, chỉ còn hai mươi năm, lão phu có thể cảm thấy được… - Ngươi trở về đi, hai mươi năm sau nếu ta còn ở Nhiễm Vân tinh, ta sẽ đích thân tiễn ngươi.
 
Vương Lâm nhắm hai mắt lại.
 
Tôn Thái trầm ngâm hồi lâu sau đứng lên, nhìn trời chiều ngoài cửa sổ, hạ giọng nói:
 
- Ngươi… Ngươi có thể đáp ứng ta một việc hay không?
 
- Nói đi.
 
Vương Lâm không mở mắt ra, bình tĩnh mở miệng.
 
- Hai mươi năm sau, nếu ngươi thật sự đến tiễn ta, xin mang giùm tro cốt của ta về Ám Nguyệt tinh ở Liên minh tinh vực. Nơi đó có một nơi Thiên Sơn, ta nhớ dưới chân núi có cái thôn trang. Xin đưa tro cốt của ta tới nơi đó… Vương Lâm than nhẹ, mở mắt ra nhìn Tôn Thái rồi gật đầu.
 
Tôn Thái cảm kích cười, giờ phút này hắn giống như một lão già người bình thường trước khi chết muốn lá rụng về cội, mà không muốn sau khi chết làm ma xứ người.
 
Hắn lấy từ trong lòng ra một túi trữ vật, chậm rãi đặt ở một bên hạ giọng nói:
 
- Ở trong này có một ít tiên ngọc là ta chuẩn bị một ngày có thể khôi phục tu vi mà dùng. Nhìn thấy ngươi ta cảm thấy bản thân đã không cần nữa. Ngươi cầm đi, bên trong còn có một ít tâm đắc của lão phu về luyện đan, luyện khí. Coi như là cảm ơn ngươi đưa lão phu quay về quê xưa.
 
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.