Tiên Nghịch

Chương 547: Ngôn xuất pháp tùy



- Nói đi!
 
Vương Lâm đáp.
 
- Ta cá là ngươi không thể đánh được năm tiếng trống! Nếu ngươi thắng ta sẽ tự mình đề cử ngươi với yêu đế đại nhân, đảm bảo ngươi có thể làm yêu tướng. Nhưng nếu ngươi thua thì ta sẽ xử lý chuyện ngươi dám đả thương yêu tướng! Ngươi nếu không dám đánh cuộc thì cút xuống cho ta, không nên tham chiến nữa, xéo ngay khỏi Thiên Yêu thành!
 
Nam tử mặc kim giáp nói dứt lời, trên khán đài bốn phía lại vang lên những tiếng đàm luận.
 
- Hắn sao có thể đánh được bốn tiếng chứ? Người từ bên ngoài tới này tuy rằng có thể dễ dàng giết chết Ngao Địch nhưng đánh Yêu Cổ là khảo nghiệm cao nhất. Ta thấy hắn có thể đánh được ba tiếng đã là tốt lắm rồi. Nếu là Ngạo Địch thì ta thấy may ra đánh được một tiếng.
 
- Ngao Địch trong số các yêu tướng thì tu vi chỉ thuộc loại trung bình, Thạch Tiêu, Mặc Phi, Vu Sâm, Tà Luyện, bất cứ ai trong mấy người đó ai ra tay cũng dễ dàng thắng hắn. Vương Lâm này thắng Ngao Địch thì có gì đáng kể.
 
- Kim tổng quản cũng hay thật, không ngờ lại đi cá cược với người này, đúng là thú vị.
 
Hoàng phó soái đang ngồi trên khán đài cũng cười nói:
 
- Huyền phó soái, người ngươi chọn có vẻ không ổn rồi.
 
Huyền phó soái nhìn Vương Lâm, hừ một tiếng nói:
 
- Kim tổng quản sẽ phải thất kinh rồi.
 
Vương Lâm bình tĩnh nhìn nam tử mặc kim giáp, khóe miệng dần lộ ra một nụ cười. Nhưng nụ cười này rơi vào mắt Huyền phó soái khiến trong lòng hắn không khỏi dâng lên một tia hàn ý.
 
- Lúc trước khi người này ra tay với ta cũng cười như vậy!
 
Huyền phó soái cắn răng thầm nghĩ.
 
- Ta không cần người đề cử với yêu đế.
 
Vương Lâm mỉm cười.
 
Nam tử mặc kim giáp lộ vẻ khinh miệt, nói:
 
- Ngươi không dám đánh cuộc sao?
 
- Ta muốn một cánh tay của ngươi!
 
Tiếng nói của Vương Lâm giống như hàn phong từ nơi địa ngục thổi tới.
 
Lời này vừa nói ra liền khiến tất cả mọi người ở nơi này ngẩn ra. Lúc này bước chân Vương Lâm cũng không dừng lại mà đi tới Yêu Cổ.
 
Ánh mắt nam tử mặc kim giáp dày đặc sát khí, cười lạnh nói:
 
- Muốn một tay của ta thì trừ phi ngươi có thể đánh hơn năm tiếng trống, ta sẽ cho ngươi một tay. Còn nếu ngươi có thể gõ mười tiếng thì cho ngươi hẳn hai tay!
 
- Vương Lâm này thật quá cuồng vọng. Hắn e là tự đánh giá mình quá cao. Đánh Yêu Cổ đâu có đơn giản như vậy!
 
- Đợi hắn bị phản chấn của Yêu Cổ rồi sẽ minh bạch bản thân sai lầm lớn tới thế nào!
 
- Đáng tiếc cho Mặc Lệ Hải, sợ rằng trong vòng ba trăm năm nữa cũng không có mặt mũi nhìn mặt người khác.
 
Thần sắc Vương Lâm như thường, không tỏ vẻ gì, đi về hướng Yêu Cổ. Hắn bước đi cực kỳ thong thả, sau vài bước chân là tới gần Yêu Cổ. Hắn cũng không như người khác đứng từ xa cách không đánh trống, giảm bớt lực phản chấn.
 
Trực tiếp đi tới Yêu Cổ, hai chân Vương Lâm rời khỏi mặt đất, lơ lửng trên không, nhìn Yêu Cổ đen kịt trước mắt. Ở khoảng cách gần như vậy, hắn có thể mơ hồ cảm nhận được một cỗ tinh khí truyền tới.
 
Chiếc trống này trên mặt cũng không bằng phẳng mà có rất nhiều những vân nhỏ như da thú vậy.
 
- Da cổ yêu.
 
Vương Lâm vươn tay phải ra vuốt nhẹ lên mặt Yêu Cổ. Trong nháy mắt khi tay hắn đụng phải, một lực phản chấn nhỏ như tơ theo bàn truyền vào cơ thể hắn.
 
Hai mắt Vương Lâm sững lại. Lúc này toàn thân hắn là hơn ba ngàn Lạc Ấn Sinh Mệnh, giống như ba ngàn lá chắn, bao phủ toàn bộ cơ thể hắn.
 
- Đánh cuộc ta đánh không quá năm tiếng.
 
Tay trái Vương Lâm vỗ vào túi trữ vật, trên tay hắn liền lập tức xuất hiện một bình rượu, trong đó đầy rượu. Vương Lâm giơ tay trái, ngửa mặt uống một hơi dài, cười nói:
 
- Kim giáp yêu nhân, ngươi xem cho kĩ đây!
 
Tay phải Vương Lâm nhanh như chớp nắm thành quyền, hướng về Yêu Cổ đánh xuống!
 
- Thùng! Tiếng trống vang lên, thanh âm như sấm đánh cuồn cuộn truyền ra, vượt qua phạm vi sân đấu, lao về phía chân trời.
 
Thân thể Vương Lâm không di động chút nào, tay phải nhấc lên ba tấc, trong chớp mắt ầm ầm đánh xuống cái thứ hai, thứ ba, thứ tư, thứ năm.
 
- Thùng, thùng, thùng, thùng!
 
Tiếng trống dồn dập.
 
Bốn tiếng trống rền vang này hầu như là vang lên cùng một lúc, liền lạc với tiếng trống đầu tiên, như hợp làm một vậy, không ngờ hình thành âm thanh như gió gào, lấy Yêu Cổ làm trung tâm điên cuồng đánh ra bốn phía.
 
Mặt đất trên sân đấu nứt ra từng mảng một, dường như dưới đó đang có địa long chuyển mình, điên cuồng vỡ ra. Tiếng trống rền vang trên bầu trời như tiếng sấm rền, vô cùng kịch liệt. Người xem trên khán đài bốn phía có không ít người bị năm tiếng trống hợp nhất này chấn thương nghiêm trọng, miệng phun máu tươi.
 
Thậm chí có vài người không ngờ lại bị chấn động mất mạng tại chỗ.
 
Tám yêu soái trên đài cao, ngoại trừ Thiên soái đều đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi, đôi mắt lộ vẻ không thể tin nổi. Sắc mặt nam tử mặc kim giáp trong sân đấu cũng đại biến.
 
Năm tiếng trống rền vang vốn cũng không khiến người ta giật mình như vậy. Thứ khiến họ chấn động tâm thần thực sự chính là sau năm tiếng trống mà thân thể Vương Lâm vẫn không hề di động!
 
- Chuyện, chuyện này không có khả năng!
 
Hoàng phó soái ngồi cạnh Huyền phó soái kinh ngạc kêu lên.
 
- Hừ, cái gì là không có khả năng. Những việc mà Vương Lâm này gây ra, không việc gì là không có khả năng.
 
Huyền Phó Soái trong lòng thầm nhủ. Hắn thở dài, lúc trước nếu mình không quá mức không coi ai ra gì, cũng giống như những người khác hiểu sai Vương Lâm, thì bây giờ đã không bị trọng thương chưa lành.
 
Ngoại trừ Thiên Soái, bảy Yêu Soái còn lại đều đứng dậy, ánh mắt như điện mang theo một vẻ kinh nghi, như những thanh kiếm sắc bén nhìn chăm chú Vương Lâm. Cảm giác không thể tin nổi liên tục dâng lên mạnh mẽ trong lòng họ.
 
Đám Phó Soái bên dưới cũng trợn mắt há mồm nhìn Vương Lâm, trong lòng cũng dậy sóng.
 
Phải biết rằng trong những người ngồi đây, người đánh được năm tiếng không phải là không có, nhưng cho dù liên tục đánh được năm tiếng, lực phản chấn của năm tiếng trống hợp lại nếu nói long trời lở đất cũng là không đủ để hình dung!
 
Loại lực phản chấn kịch liệt này về cơ bản người ở cấp độ Yêu Tướng không thể chống cự được! Cho dù là thiên kiêu như Mặc Phi cũng chỉ có thể liên tục chịu đựng được ba tiếng mà thôi, nếu là bốn tiếng, chắc chắn thất bại!
 
Vậy mà Vương Lâm còn liên tục đánh vang được năm tiếng. Nếu như lực phản chấn tập hợp lại khiến cho Vương Lâm trọng thương hoặc chật vật lui ra phía sau thì mọi người cũng có thể miễn cưỡng chấp nhận.
 
Nhưng người này không ngờ thân mình không hề hấn gì, cả người bay bên cạnh chiếc trống, không một chút lay động, dường như năm tiếng trống kia vốn không phải là do hắn đánh, dường như năm tiếng trống này là đập vào một chiếc trống bình thường, không hề có lực phản chấn.
 
- Ta, ta hoa mắt rồi, không ngờ hắn có thể tùy ý đánh được năm tiếng trống… … - Chuyện này nhất định là có vấn đề, tu sĩ này nhất định là đã dùng thủ đoạn đê tiện gì!
 
- Vu Sâm hết sức vất vả mới có thể gõ được bốn tiếng, không ngờ người này chỉ tiện tay mà đánh được năm tiếng. Nhưng Mặc Phi đã đánh được tám tiếng, Vương Lâm này tuyệt đối không thể vượt qua!
 
Trong đám người truyền đến những tiếng kinh hô không ngừng.
 
Hình dáng Vương Lâm bọn họ đã không còn xa lạ. Trong vòng thứ nhất mấy ngày trước, đây là tu sĩ duy nhất dám đánh trọng thương Yêu Tướng, nên lập tức những người của yêu địa bốn phía đã nhớ rất kỹ hình dáng của hắn.
 
Nhưng những văn thần, những phu nhân công tử, những người quyền quý trên khắp Thiên Yêu Thành cũng không cho là Vương Lâm mạnh. Đối với bọn họ, đối thủ của Vương Lâm - Ngao Địch thực lực không đủ, đây mới chính là nguyên nhân mấu chốt hắn bị đánh trọng thương!
 
Nếu như Vương Lâm này gặp đám người Mặc Phi hay Thạch Tiêu, thì nhất định sẽ bại không còn nghi ngờ gì! Đây gần như là ý nghĩ trong đầu tuyệt đại bộ phận mọi người.
 
Nhưng hiện giờ, tên Vương Lâm đáng ghét trong mắt bọn họ không ngờ ở trước mặt bọn họ có thể thoải mái, thậm chí có thể nói là gần như một trò đùa, đánh vang năm tiếng trống một cách phi thường!
 
Cảnh tượng này khiến mọi người chấn động!
 
Thậm chí có những người hoài nghi chiếc trống này đã bị hỏng. Nhưng nhìn đến những người ở xung quanh, không ít người đã bị năm tiếng trống dung hợp hóa thành sóng âm làm cho bị thương, thậm chí lăn ra bất tỉnh, yêu lực trong cơ thể bọn họ bị chấn động thoát ra ngoài rất nguy hiểm, nên những hoài nghi này lập tức tiêu tan.
 
Mặt khác, lấy chiếc trống này là tâm điểm, một hình tròn khuếch tán ra trăm trượng làm cho mặt đất nứt nẻ, điều này cho thấy lực tấn công vừa rồi mãnh liệt đến cỡ nào!
 
Mặt đất trên quảng trường bên trong cấm chế này có thể bị phá hỏng như vậy, chỉ có thể lấy câu nói không thể tin nổi để hình dung.
 
Trong đám Yêu Tướng, gần như mọi người lúc này đều hít sâu. Vu Sâm khuôn mặt chua xót, lắc lắc đầu, ý định tỷ thí với Vương Lâm hoàn toàn biến mất trong đầu.
 
Nữ Yêu Tướng duy nhất trong đó là Tà Liên, nàng này hoàn toàn được che chắn bên trong áo giáp. Mặc dù áp giáp này che phủ toàn thân, nhưng lại vô cùng hở hang, thân thể bên trong lộ ra một cách vô cùng hấp dẫn.
 
Trên miếng giáp màu tím đỏ bảo vệ hai cánh tay lộ ra hơn phân nửa cánh tay trắng như tuyết, miếng giáp trên thân người chia thành hai nửa, để lộ ra một vòng eo mảnh khảnh, một hình xăm màu đen từ trên cổ đi qua trước ngực kéo dài xuống dưới thắt lưng.
 
Ở phần dưới cơ thể, từng miếng giáp ghép lại với nhau ôm chặt lấy, hai bắp chân cũng có giáp bảo vệ hai bên, cả người thoạt nhìn, trong tư thế oai phong lộ ra một vẻ hiên ngang.
 
Nữ tử này đội mũ giáp che khuất bộ mặt, chỉ có thể nhìn thấy một đôi mắt đẹp rực rỡ, lóe ra tinh quang nhìn về phía Vương Lâm.
 
Trong đám Yêu Tướng, ánh mắt Thạch Tiêu lộ vẻ kinh sợ, cẩn thận quan sát Vương Lâm vài lần. Trần Đào bên cạnh hắn lúc này thấp giọng nói:
 
- Ta đã sớm nói rồi, người này rất mạnh!
 
Thạch Tiêu hừ lạnh một tiếng, không nói gì, nhưng sắc mặt cũng trở nên âm trầm.
 
Trong đám Yêu Tướng chỉ có Mặc Phi là thần sắc như thường, không hề nhìn Vương Lâm mà nhìn về phía chân trời xa xa, một lời không nói. Tu sĩ Đại La Kiếm Tông đứng bên người hắn còn lộ ra một tia sát khí, không hề che đậy nhìn về phía Vương Lâm.
 
Trong tiếng ồn ào, nam tử mặc kim giáp sắc mặt cực kỳ khó coi. Hắn kinh ngạc nhìn chiếc trống, nắm chặt tay!
 
Vương Lâm nâng tay phải lên, thu lại ra khỏi chiếc trống, xoay người nhìn về phía nam tử mặc kim giáp. Khi hắn xoay người, trong nháy mắt tiếng ồn ào bốn phía lập tức yên tĩnh trở lại. Ánh mắt mọi người đồng loạt tập trung vào Vương Lâm.
 
- Ngươi, đã thua!
 
Vương Lâm đưa tay phải chỉ vào nam tử mặc kim giáp, bình thản nói.
 
Vừa rồi khi đánh trống, lực phản chấn dội lại bị ngăn trở bởi Lạc Ấn Sinh Mệnh trên người Vương Lâm. Nhưng lúc này lực phản lại quá lớn, cho dù là Vương Lâm, cũng phải sau khi gần hai nghìn tầng Lạc Ấn Sinh Mệnh tiêu tan mới có thể làm tan rã sức mạnh này.
 
Lạc Ấn Sinh Mệnh có thể không ngừng sinh sôi, trong nháy mắt toàn bộ ba nghìn dấu ấn tan vỡ cũng sẽ có thể ngưng tụ trở lại! Đây mới là chỗ lợi hại thật sự của Lạc Ấn Sinh Mệnh!
 
- Khó trách lúc trước Thiên Vận Tử áo xám kia đã từng nói hắn có mười triệu Lạc Ấn Sinh Mệnh phòng thân, cho dù là Thiên Vận Tinh sụp đổ, hắn cũng sẽ bình yên vô sự. Loại phòng ngự này đúng là thế gian hiếm thấy!
 
Nam tử mặc kim giáp nghe lời nói của Vương Lâm, lập tức sắc mặt càng thêm âm trầm. Hắn hừ lạnh một tiếng, nói:
 
- Lão Đại nói rằng ngươi không thể đánh hơn năm tiếng, người ngu ngốc hay sao mà không hiểu được lời của lão phu! Người đập vang năm tiếng, cũng chỉ bằng với lời của lão phu, không thể coi là thắng!
 
Lời vừa nói ra, cho dù là những người ngồi trên khán đài cũng có chút thầm than Kim tổng quản này quá mức hẹp hòi!
 
Vương Lâm lạnh lùng liếc mắt nhìn nam tử mặc kim giáp liếc mắt, tay phải nắm lại, đánh về phía sau lên trên chiếc trống một cái.
 
- Đùng!
 
Tiếng trống thứ sáu, theo sau năm tiếng trước vọng lại. Tiếng trống này giống như đánh vào trong lòng mọi người, khiến cho trống ngực mọi người lập tức run lên.
 
Một luồng lực phản chấn cực mạnh từ chiếc trống ầm ầm bùng nổ, giống như một cơn cuồng phong quét qua. Tóc Vương Lâm tung bay, bốn phía quảng trường trăm trượng lại lập tức nứt ra, giống như có một con long xà chạy ở bên trong, những mảnh đá vụn hình thành một con sóng cuộn qua.
 
Tay phải Vương Lâm vẫn chưa dừng lại, ánh mắt lạnh lẽo nhìn sắc mặt ngày càng âm trầm của nam tử mặc kim giáp, tay phải lại đánh tới.
 
- Đùng!
 
Tiếng trống thứ bảy vang dội trời đất. Sáu tiếng trống trước, nếu nói phản lực như sóng dữ thì khi tiếng thứ bảy này vang lên, phản lực giống như một cơn sóng thần!
 
Yêu Tướng Mặc Phi có thể đánh vang sáu tiếng mà không bị thương, nhưng đến tiếng thứ bảy này cũng làm cho thân mình bị bức lui, áo giáp vỡ vụn ra từng mảnh! Như vậy có thể thấy được uy lực của tiếng trống thứ bảy này!
 
Tiếng trống thứ bảy vang lên, giờ phút này trời đất biến sắc. Tiếng trống hình thành một cơn gió lốc, lấy chiếc trống làm trung tâm điên cuồng khuếch tán ra bốn phía.
 
Tay phải Vương Lâm không hề động đậy, thân mình hắn thẳng tắp bay giữa không trung, nắm tay đặt ở trên mặt trống, ánh mắt nhìn chằm chằm nam tử mặc kim giáp.
 
Trên bầu trời, nhưng trận lôi đình cũng bị tiếng trống thứ bảy này dẫn động ầm ầm vang lên. Thanh âm Vương Lâm từ từ truyền ra:
 
- Bảy tiếng!
 
Bộ mặt của nam tử mặc kim giáp có phần trùng xuống, hắn nhìn chằm chằm Vương Lâm, âm trầm nói:
 
- Ta sẽ ở trước Yêu Đế bệ hạ tiến cử ngươi!
 
Vương Lâm lắc đầu, thanh âm bình thản nói:
 
- Ta muốn một bàn tay của người!
 
- Lớn mật!
 
Nam tử mặc kim giáp hét lớn một tiếng, ánh mắt lộ ra sát khí nồng đậm, quát:
 
- Người nói lại xem!
 
- Ta, muốn lấy của ngươi một bàn tay!
 
Ngay khi thanh âm Vương Lâm truyền ra, tay phải hắn lại đánh lên chiếc trống, tiếng trống lại ầm vang!
 
- Đùng!
 
Tiếng trống thứ tám giống như bao trùm bầu trời, điên cuồng lao ra, mang theo câu nói kia của Vương Lâm, như biến thành vô số hồi âm điên cuồng hướng về bốn phía quét ra.
 
- Ta muốn một bàn tay của ngươi!
 
Toàn bộ trời đất ngay trong chớp mắt dường như chỉ còn lại có một thanh âm này.
 
Nhất là tiếng trống thứ tám đánh xuống mang theo uy lực dẫn phát tiếng động, bên trong không trung tiếng sấm cuồn cuộn giống như trời đất sắp sửa sụp đổ. Trong tiếng vang dội ầm ầm kịch liệt, một câu kia của Vương Lâm dường như không phải Vương Lâm đang nói, mà là tiếng của trời! Của đất! Chính là tiếng rít gào của trời đất! Là trời xanh mở hai mắt nhìn xuống mặt đất!
 
Thanh âm này là đại diện cho thiên địa!
 
Tiếng của trời, tiếng của đất dung hợp với tiếng trống hóa thành một câu nói! Câu nói này không phải như tiếng sấm lớn, mà như là một tiếng sấm kinh người!
 
Khí thế không thể tưởng tượng này làm cho sắc mặt nam tử mặc kim giáp tái nhợt, thân mình không tự chủ được lùi ra sau mấy bước, hai tai nghe thấy từng trận tiếng ù ù!
 
Trong khoảnh khắc vừa rồi, hắn có cảm giác như thể đối mặt với oai lực của trời đất, yêu lực trong cơ thể trốn chạy, không ngờ có một tia kích động thật sự chặt bỏ cánh của chính mình.
 
Những người trên khán đài bốn phía giờ phút này thần sắc kịch chấn, bọn họ không còn dũng khí để bàn luận như trước, bốn phía im lặng một cách khác thường!
 
Trong đám người này, ngoại trừ một số người đặc biệt, không còn một ai nghi ngờ, nếu lời nói vừa rồi của Vương Lâm là nói với chính mình, nhất định mình sẽ thật sự chặt bỏ cánh tay.
 
Thanh âm vừa rồi, chính là thiên uy! Thanh âm này chính là phép tắc, là một lời nói uy nghiêm tột cùng khắp bốn phía trời đất.
 
Mặc Phi đứng trong đám Yêu Tướng, lần đầu tiên ánh mắt rời khỏi không trung nhìn lên người Vương Lâm.
 
Trong đám Yêu Soái, ngoại trừ Thiên Soái vẫn không hề động đậy, thậm chí cũng không liếc mắt nhìn đến Vương Lâm, bảy người còn lại sắc mặt khẽ biến, nhìn ánh mắt Vương Lâm, cảm thấy có chút kỳ dị.
 
- Ngôn xuất pháp tùy!(1)
 
(1): Lời nói như mang khuôn phép, không thể không nghe.
 
Bảy vị Yêu Soái nhìn lẫn nhau, rồi đều nhìn đối phương với vẻ khiếp sợ.
 
Bọn họ không chú ý tới Thiên Soái đang ngồi im kia thủy chung vẫn nhắm hai mắt, khi thanh âm này vang lên, hơi hé mắt một chút, lộ ra một tia sáng mãnh liệt.
 
Hoàng Phó Soái trong đám Phó Soái đã hoàn toàn ngây người, Huyền Phó Soái ngồi bên cạnh hắn thầm than.
 
Nam tử mặc kim giáp sắc mặt tái nhợt, nhưng trong nháy mắt lại trở lại bình thường, nhìn chằm chằm Vương Lâm, chậm rãi nói:
 
- Lời nói dung nhập vào tiếng trống, nhờ đó để dẫn động thiên uy. Đáng tiếc ngươi lại mượn uy lực của chiếc trống, bằng không, nếu ngươi thật sự dựa vào cảnh giới của mình có thể đạt tới ngôn xuất pháp tùy, thì đừng nói là lấy một cánh tay, cho dù là lấy tính mạng của ta, Kim mỗ cũng xin hai tay dâng lên!
 
-Chẳng qua bây giờ ngươi không có khả năng lấy được một tay của ta!
 
Người đàn ông mặc kim giáp nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, hắn lắc đầu nói:
 
-Nếu ngươi có thể đập được mười lăm cái thì Kim mỗ sẽ ở chỗ này hướng lên Thiên Yêu phát thề, tự chặt một cánh tay cho ngươi!
 
-Nếu ngươi không làm được thì câm miệng lại cho ta. Nếu còn ồn ào, đừng trách lão đại nhịn không được phải ra tay giết chết ngươi! - Người đàn ông mặc kim giáp hừ lạnh một tiếng.
 
Vương Lâm lạnh lùng nhìn người đàn ông mặc kim giáp. Tu vi của người này rất cao. Trước khi Vương Lâm tiếp được Thái Dương thương thì biết tu vi người này đã đạt đến Vấn Đỉnh trung kỳ đỉnh phong, chỉ còn kém một bước là tiến lên Vấn Đỉnh hậu kỳ.
 
Tuy tu vi của người này chỉ kém Huyền phó soái một bậc, nhưng một bậc cảnh giới này đối với Vương Lâm lại rất lớn.
 
Sau đó cái quan trọng nhất chính là công pháp người này tu luyện, nó cực kỳ bá đạo. Trước khi Vương Lâm tiếp được Thái Dương thương thì hắn đã phát hiện lực lượng này rất kỳ dị. Hắn thấy thần thông của người đàn ông mặc kim giáp này có liên quan đến Dương Hỏa. Loại thần thông này quá mạnh, nếu kết hợp với tu vi của người này thì sẽ không có đối thủ ở cùng đẳng cấp. Dù là Vấn Đỉnh hậu kỳ bình thường, người này cũng dám đánh một trận.
 
Trừ khi hắn gặp phải những Vấn Đỉnh phong hào, nếu không với thần thông trên người, hắn muốn bại cũng khó.
 
Tất nhiên nếu đánh với người này thì ban ngày và ban đêm có sự khác biệt rất lớn. Nếu là ban ngày mà lại đúng giữa trưa thì chắc chắn sẽ phải thua. Nếu là nửa đêm canh ba khi âm khí rất mạnh thì đánh nhau với người này sẽ tương đối dễ dàng hơn một chút.
 
Vương Lâm thu hồi ánh mắt lại, hắn không nhìn người đàn ông mặc kim giáp mà chuyển ánh mắt lên trên Yêu Cổ. Hắn đã đánh được tám tiếng trống, lực phản chấn của tiếng trống thứ tám đã phá vỡ gần ba nghìn tầng Sinh Chi Lạc Ấn!
 
-Cho dù là Mạc Lệ Hải cũng không thể xuất chiến được nữa. Ta đã đánh được tám cái, nhiều lắm cũng chỉ đánh thêm được một cái nữa sẽ có tư cách tiến vào Tiền Thập. Nhưng ta lại không thể tiếp tục, nếu không một khi bị thương lại trở thành lợi bất cập hại… ….
 
-Nhưng khi ta đánh vào Yêu Cổ thì âm thanh của nó lại làm chấn động tâm thần. Loại cảm giác này chỉ xuất hiện khi ta ở trên sông nghe thấy tiếng đàn thì mới có những cảm ngộ giống như đánh Yêu Cổ, cũng phù hợp với đạo niệm bất thành.
 
Tiếng vang của cái trống này không phải là đạo niệm, nhưng tiếng vọng của nó lại ẩn chứa âm ngịch. Lực đánh của ta là thuận nhưng khi tiếng trống vang ra lại là ngịch.
 
-Một thuận một ngịch này lại ẩn tàng sự biến hóa của thiên địa… ….
 
Ánh mắt Vương Lâm lóe ra một tia sáng kỳ dị, hắn nhìn chằm chằm vào Yêu Cổ trước mặt. Lúc này hắn không còn do dự nữa, hắn hít vào một hơi thật sâu rồi đánh ra một quyền.
 
-Tùng! - Tiếng trống thứ chín đã vang lên. Lực phản chấn giống như một cơn hồng thủy điên cuồng chạy theo cánh tay phải Vương Lâm rồi đánh thẳng vào trong cơ thể. Lực phản hồi là lực ngịch, nó truyền khắp toàn thân Vương Lâm. Sinh Chi Lạc Ấn trên người hắn nhanh chóng tiêu tán, một trăm, tám trăm, một nghìn, hai nghìn, ba nghìn bốn trăm cho đến ba nghìn sáu trăm tầng Sinh Chi Lạc Ấn tiêu tán thì lực phản chấn này mới yếu đi một nửa, nhưng nó vẫn còn một phần đang tiếp tục đánh sâu vào bên trong.
 
Trong nháy mắt, tất cả ba nghìn bảy trăm đạo Sinh Chi Lạc Ấn của Vương Lâm đã hoàn toàn tan vỡ.
 
Khi đạo Lạc Ấn cuối cùng biến mất, lực phản chấn lại dùng khí thế mạnh như vũ bão điên cuồng vận chuyển trong kinh mạch Vương Lâm. Cơ thể hắn giống như đang đứng giữa gió bão, mái tóc tung bay, quần áo toàn thân bị thổi ngược về phía sau.
 
Cơ thể Vương Lâm không tự chủ được phải lui về khoảng không phía sau một bước, hai bước, ba bước, bốn bước. Khi lui đến chín bước, hắn đạp mạnh chân phải về phía sau mới dừng lại được.
 
Vẻ mặt Vương Lâm đỏ hồng một cách khác thường, một lúc lâu sau mới khôi phục lại như cũ.
 
Người đàn ông mặc kim giáp nhìn thấy tình cảnh như vậy thì hít vào một hơi thật sâu, nụ cười lạnh lùng lại hiện ra trên mặt, hắn thầm nghĩ:
 
-Người này tuyệt đối không thể đánh được mười lăm cái. Lúc này mới đến cái thứ chín mà hắn đã đến mức cực hạn, ta có thể khẳng định hắn không thể nào gắng gượng đánh được cái thứ mười.
 
Không gian bốn phía đột nhiên trở nên yên tĩnh. Lúc này không còn ai có tâm tư thảo luận, thành tích gõ được chín tiếng trống đã vượt qua đệ nhất Yêu tướng Mặc Phi. Có thể thấy tất cả mọi người đều hiểu rõ từ giờ khắc này trở đi cái tên Vương Lâm đã vang danh trong Thiên Yêu quận.
 
Phải biết rằng Yêu Đế không hỏi đến xuất thân của người có năng lực. Năm xưa Thiên soái không phải cũng là tu sĩ sao?
 
Không người nào thảo luận, ánh mắt của bọn họ lúc này đều nhìn chằm chằm vào Vương Lâm.
 
Mạc Lệ Hải ngẩn người nhìn Vương Lâm, chỉ trải qua vài tháng ngắn ngủi mà Vương Lâm đã có những thay đổi quá lớn.
 
-Chín tiếng…Ta không làm được. - Mạc Lệ Hải thầm than một tiếng.
 
Vương Lâm đứng ở trung tâm quảng trường cao vạn trượng, bị ánh mắt khắp bốn phía nhìn lại nhưng hắn không hề quan tâm. Lúc này sắc mặt hắn nhìn không rõ là vui hay buồn, lông mày dần nhíu lại.
 
Phản lực của Yêu Cổ đã làm ba nghìn bảy trăm đạo Sinh Chi Lạc Ấn phải tan rã, cuối cùng nó cũng tiến vào trong cơ thể nhưng cũng không nhiều lắm. Dưới sự vận chuyển của Tiêu Lực trong cơ thể Vương Lâm, hắn đã khôi phục lại như bình thường.
 
Khoảnh khắc khi phản lực tiến vào trong cơ thể, Vương Lâm lập tức cảm nhận được một luồng khí tức kỳ dị ở trong lực lượng kia. Trong khí tức này ẩn giấu một ý chí bất khuất, ẩn chứa một lực lượng bá đạo ngịch thiên mà thành.
 
Lực phản chấn của Yêu Cổ chính là do những luồng khí tức buất khuất và cuồng ngạo tạo thành, tất cả những người dám trêu chọc đều phải chịu đựng sự đánh trả điên cuồng của nó. Cho dù Vương Lâm có đem Thiên Tháp theo bên người cũng sẽ bị lực lượng phản chấn ngày hôm nay đánh vỡ.
 
Đây chính là khí tức ở trong ý niệm!
 
-Nghịch… ….
 
Vương Lâm lẩm bẩm nói.
 
-Trước đó ta cũng đã lầm, lấy Sinh Chi Lạc Ấn để chống đỡ ngịch ý, trong vô hình lại chống chọi với những ngịch ý trong lòng mình… ….
 
Trong mắt Vương Lâm lộ ra một tia sáng kỳ dị. Cả người hắn trong nháy mắt đã giống như thăng hoa, hắn lẳng lặng đứng nhìn Yêu Cổ.
 
Lúc này, Thiên soái đang ngồi trên khán đài Yêu soái, hắn mở đôi mắt ra nhìn về phía Vương Lâm.
 
Vương Lâm trầm ngâm một hồi lâu, hắn tiến về phía trước từng bước một, cho đến khi đi được chín bước hắn đã đến bên cạnh Yêu Cổ. Hắn vẫn chưa lập tức đánh vào mà dùng bàn tay phải khẽ vuốt ve mặt trống xù xì màu đen đầy những vết lồi lõm.
 
Một tia ý thức không chịu khuất phục chậm rãi truyền từ bàn tay Vương Lâm vào trong cơ thể.
 
Vương Lâm từ từ mở hai mắt ra. Lúc này cả người hắn giống như dung hợp vào trong trống, tia khí tức vừa truyền vào đã chậm rãi tiêu tán.
 
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.