Tiên Nghịch

Chương 2058: Một trăm linh tám sinh linh khẩn cầu!



Còn ở sâu trong hải dương nọ hắn nhìn thấy chín cây cột rất lớn nối liền lại thành một cánh cửa.

Cánh cửa nọ đóng chặt chưa mở.

- Đạp Thiên... Hôm nay có phải ta đang Đạp Thiên...

Vương Lâm không cảm thụ được sự tồn tại của mình, nhìn mặt đất. Trong sự trâm mặc hắn nhìn về phương hướng Tiên Tộc. Theo ánh mắt của hắn, cả bảy mươi hai châu của Tiên Tộc đột nhiên thay đổi, bất ngờ hóa thành bảy mươi hai con mãnh thú dữ tợn. Bảy mươi hai con mãnh thú hướng về phía bầu trời gầm thét.

Bên trong đó có Thiên Ngưu, có Lục Ma Hạt còn có rất nhiều mãnh thú mà hắn đã gặp trong Thiên Tôn Niết. Những mãnh thú này dường như phát hiện ra sự tồn tại của Vương Lâm cũng như ánh mắt của hắn, giờ phút này trong khi gầm thét còn khiến Vương Lâm cảm nhận được sự sợ hãi của chún.g Nhưng trong sự sợ hãi này còn có bao hàm hàm nghĩa khác.

Lúc này vào một khắc Vương Lâm đang bế quang công kích vào cảnh giới sau Không Kiếp trong truyền thuyết, đột nhiên mặt đất Tiên Tộc chấn động rất nhỏ. Bảy mươi hai châu trong sự chấn động này liền có uy áp khuếch tán ra, khiến đám tu sĩ Tiên Tộc đều đồng thời cảm nhận được rõ ràng, lại cũng không biết là chuyện gì đã xảy ra.

Nhưng phàm là những nơi có miếu thờ để trấn áp thì lúc này đều trở thành trung tâm của chấn động!

Chấn động này ngày càng kịch liệt, khiến cho rất nhiều cường giả trên mặt đất Tiên Tộc chú ý. Bọn họ hoảng sợ bay lên nhìn về phía mặt đất, liền thấy thú hồn thiên ngoại bị trấn áp trong châu theo sự chấn động này mà táo bạo hẳn lên, còn huyễn hóa ra một cảnh tượng khó tin.

Trên Thiên Ngưu Châu, một con Thiên Ngưu khổng lồ xuất hiện đầu tiên. Thân ảnh khổng lồ của nó bao phủ toàn bộ Thiên Ngưu Châu. Thiên Ngưu khổng lồ này ngửa mặt lên trời gầm thét, trong mắt vừa tràn ngập vẻ sợ hãi nhưng lại càng có nhiều sự cầu khẩn!

Sự cầu khẩn đó hướng lên không trung. Nó cảm nhận được một sự tồn tại kỳ dị muốn cầu xin sự tự do!

Thiên Ngưu xuất hiện xong càng có nhiều thú hồn bị trấn áp ở bảy mươi hai châu lần lượt huyễn hóa ra. Mặc dù trong đó một số đã trở thành tồn tại dạng tử hồn trong truyền thuyết nhưng cũng huyễn hóa ra. Dù chúng chỉ là những hư ảnh mơ hồ nhưng vẻ sợ hãi và cầu khẩn, ngửa mặt lên trời hí rống cũng rất kinh người.

Tất cả tu sĩ trong Tiên Tộc đều nhìn thấy cảnh tượng kinh thiên động địa trên châu của mình, càng kinh hoàng hơn. Mặt đất lúc này chấn động càng kịch liệt. Những mãnh thú huyễn hóa ra liên tục hí rống, giống như sắp sửa xuất hiện đại loạn vậy!

- Xảy ra chuyện gì?

Đạo Nhất Đại Thiên Tôn trong Đạo Nhất Tông vọt lên đứng trong thiên địa. Thần sắc hắn vừa âm trầm vừa xuất hiện một tia hoảng sợ. Với tu vi của hắn có thể cảm nhận rõ ràng, bảy mươi hai châu của Tiên Tộc bất ngờ đồng thời xuất hiện kịch biến như vậy.

Hắn nhìn chằm chằm về phía trước, thấy từ Sơn Hải Châu có một cây đại thụ che trời huyễn hóa ra lá cây phất lên, truyền ra tiếng hí rống.

Đáng chết, Thiên Ngoại yêu thụ này không phải đã chết rồi sao! Lại vẫn còn hồn phách! Rốt cục là xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ Liên Đạo Phi trấn áp ở hoàng cung trong Tổ Thành có vấn đề gì?

Đạo Nhất nhìn cây đại thụ nọ hít sâu một hơi.

Cùng lúc đó ở Bắc Châu Võ Phong nhìn một dòng sông băng khổng lồ xuất hiện giữa thiên địạ vẻ mặt cũng âm trầm, ẩn chứa sự hoảng sợ.

Còn cả ở Tử Dương Tông, Song Tử Đại Thiên Tôn cũng bay ra nhìn thiên địa nhíu mày.

Bên trong Tổ Thành, trên Đế Sơn, Cửu Đế Đại Thiên Tôn đang chắp tay sau lưng nhìn cảnh tượng trong thiên địa. Hắn nhìn như bình thường nhưng đồng tử trong hai mắt lại co rút lại, giờ phút này cố nén không biểu lộ sự chấn kinh ra ngoài.

Địa Cung không xuất hiện vấn đề gì, Liên Đạo Phi vẫn ngủ say như trước nhưng vẫn luôn trấn áp bảy mươi hai hồn thiên ngoại này.

Phía sau Cửu Đế, Hải Tử khoanh chân ngôi đó đang nhắm mắt liền mở mắt.

Suy tính ra kết quả chưa? Rốt cục đã xảy ra chuyện gì mà khiến cho những hồn phách đã giả chết cũng vọt lên trời hí rống, cầu khẩn vậy. Chúng cảm ứng được cái gì!

Giọng nói của Cửu Đế lạnh như băng nhưng trong nội tâm lại có sự sợ hãi. Hắn nhìn lên bầu trời nhưng lại không nhìn thấy điều gì.

Chỉ là bảy mươi hai sinh linh thiên ngoại kia rõ ràng đang cầu khẩn thứ gì đó trên bầu trời.

Hải Tử trầm mặc hai tay bắt quyết, trong bàn tay liền xuất hiện một người tí hon không ngừng hướng về phía ngoài vái lạy. Nhưng lông mày của Hải Tử nhíu chặt, không thu hoạch được gì.

Ánh mắt nàng lóe lên đột nhiên cắn đầu lưỡi, phun ra một ngụm máu tươi, rơi vào người tí hon trên tay. Lập tức người tí hon này trở thành màu máu phát ra tiếng gầm khẽ thê lương, hướng về phía Hải Tử vái lạy một lần nữa.

Lúc này thân thể Hải Tử đột nhiên chấn động, lão đảo một cái sắc mặt lập tức tái nhợt, trong mắt lộ vẻ không thể nào tin nổi.

Chúng cảm nhận được đôi mắt của một tồn tại Đạp Thiên đang ở trên bầu trời Tiên Cương đại lục chúng ta nhìn về phía chúng!

- Hả?

Sắc mặt Cửu Đế Đại Thiên Tôn cũng đại biến, không thể che dấu tâm tình nữa ngẩng phắt đầu nhìn chằm chằm lên bầu trời. Hắn đột nhiên có cảm giác lông tóc dựng ngược. Ngoài bầu trời ra hắn không nhìn thấy gì nữa nhưng hắn lại như có thể tưởng tượng ra giờ phía này có một ánh mắt từ trên đó đang chăm chú nhìn xuống Tiên Cương đại lục, có lẽ cũng đang chăm chú nhìn mình.

- Đạp Thiên... đây... đây là...

Thân thể Cửu Đế run rẩy, tu vi trong cơ thể không cách nào điều khiển nổi khiến thân thể đang già yếu trong nháy mắt liền trở thành trung niên, nhưng lập tức lại hóa thành lão già, không ngừng biến hóa biểu lộ sự kinh hãi trong lòng hắn.

Vương Lâm nhìn mặt đất Tiên Tộc nhìn bảy mươi hai con thú thiên ngoại đang hướng về phía mình hí rống, lộ vẻ sợ hãi và cầu khẩn. Hắn cũng thấy được trên mặt đất Tiên Tộc Đạo Nhất rung động, Võ Phong hoảng sợ, Song Tử khó hiểu, còn có cả ánh mắt của Cửu Đế trên Đế Sơn.

Hắn thấy bọn họ nhưng bọn họ lại không cảm thụ được sự tồn tại của hắn. Ánh mắt của Vương Lâm khi nhìn về phía Tổ Thành, đảo qua người Cửu Đế. Mà giờ phút này cũng là một chớp mắt khi Cửu Đế nhìn bầu trời có cảm giác lông tóc dựng ngược.

Hắn thấy Hải Tử... Thấy ngọn núi do Liên Đạo Phi hóa thành ở trong Địa Cung trong hoàng cung của Tổ Thành.

Vãn bối Chu Lạc Cửu tham kiến tiền bối. Tiền bối sai bảo gì vãn bối sẽ nhất định toàn lực hoàn thành!

Trên Đế Sơn sắc mặt Cửu Đế tái nhợt. Thân thể hắn nhanh chóng bay lên bỗng nhiên vái một cái về phía bầu trời.

Hắn từ sau khi trở thành Đại Thiên Tôn chưa bao giờ lạy ai như thế. Nhưng giờ phút này hắn bị sự sợ hãi bao phủ, thần sắc cực kỳ cung kính vái bầu trời một cái.

Chỉ là lúc này hắn cũng không nhận được bất cứ hồi âm nào. Cho tới khi tiếng hí rống của hư ảnh bảy mươi hai con thú thiên ngoại trên bảy mươi hai châu trở nên tuyệt vọng, cầu khẩn càng sâu, cuối cùng đồng thời tiêu tán khiến mặt đất khôi phục lại như thường, không hề chấn động nữa thì thân hình Hải Tử mới run rẩy nhẹ giọng nói.

- Người này... đã đi rồi...

Cửu Đế nghe vậy nhưng vẫn cung kính vái như trước, cho tới sau một nén nhang thân thể hắn mới đứng lên, sắc mặt tái nhợt hạ xuống.

Vương Lâm thu hồi ánh mắt nhìn về phía Tiên Tộc. Hắn khi nhìn thấy Thiên Ngưu, nhìn thấy Liên Đạo Phi đã từng có ý niệm muốn cứu bọn họ. Nhưng lúc này hắn lại làm không được.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.