Tiên Nghịch

Chương 1992: Hải Tử trầm mặc



Sắc mặt Hải Tử Thiên Tôn tái nhợt, đôi mắt xinh đẹp lộ ra vẻ hoảng sợ không cách nào hình dung nổi. Thân thể nàng khi thấy Vương Lâm bước tới liền theo tiềm thức lui lại phía sau.

- Vương Lâm? Ta không phải tên là Vương Lâm, ta... Tên ta đúng ra phải là Lục Mặc!

Vương Lâm tóc đen bước thong thả đi về phía Hải Tử Thiên Tôn, thần sắc lành khốc, không chút tâm tình, lạnh lùng tới cực điểm.

Bên cạnh Hải Tử Thiên Tôn, ngũ hành chân thân của Vương Lâm thần sắc cực kỳ ngưng trọng, nhìn chằm chằm vào Vương Lâm tóc đen. Bên cạnh hắn lôi đình bản nguyên, thái sơ bản nguyên, còn có cả tam đại hư bản nguyên đang vờn quanh, tỏa ra ánh sáng nhu hòa, giống như an ủi Vương Lâm tóc đen ở phía xa.

Sát lục giáng xuống thế gian, ánh sáng bị thay thế bởi bóng đêm, chúng sinh... cần độ vô lượng kiếp...

Trong khi Hải Tử Thiên Tôn sợ hãi lui lại phía sau, ngũ hành chân thân của Vương Lâm bước về phía trước nửa bước, mang theo những bản nguyên khác vờn quanh, chắn trước người Vương Lâm tóc đen. đưa mắt nhìn nhau.

- Ngươi chỉ là do ngũ hành chân thân của ta ngưng tụ ra, cũng muốn cản trở ta sao?

Vương Lâm tóc đen nhìn ngũ hành chân thân.

- Ta xuất hiện không hủy diệt và giết chóc thì sẽ không trở về! Ngươi...tán đi!

Hai mắt Vương Lâm tóc đen không lộ ra chút ánh sáng, tay phải giơ lên hướng về phía ngũ hành chân thân vung một cái.

Một cái vung này liền khiến ngũ hành chân thân lộ ra vẻ giãy giụa, nhưng thân thể ầm ầm sụp đổ, từ trạng thái chân thân bất ngờ hóa thành mấy đạo bản nguyên, cùng với hơn năm đạo bản nguyên khác vờn quanh, bay thẳng vào trong tay Vương Lâm tóc đen, cuối cùng dung nhập trong tay phải, hoàn toàn biến mất.

- Hiện tại nói cho ta biết, ngươi là ai!

Vương Lâm tóc đen dừng bước trước Hải Tử Thiên Tôn, nhìn nàng, chậm rãi mở miệng, giọng nói âm trầm, ẩn chứa sát khí.

Sắc mặt Hải Tử Thiên Tôn tái nhợt, hé miệng muốn nói gì đó nhưng lại không thể mở lời.

- Cửu Đế Đại Thiên Tôn bảo ta tới Cửu Đế Sơn là vì thế này sao?

Sát cục lần này dùng ngươi làm mỗi nhử, dẫn dụ ta đi ra, là vậy sao?

Hải Tử Thiên Tôn, thân phận của ngươi ngoài việc là đệ tử của Cửu Đế Đại Thiên Tôn ra thì còn thuộc về nhất mạch của quốc sư, đúng không?

Năm đó trong Sơn Hải, bàn tay gãy kia cũng không phải là nổi điên. Nó lựa chọn công kích ngươi đầu tiên là bởi vì ngươi cũng giống như ta, không thuộc về Tiên Cương đại lục này. Ta tới từ động phủ giới còn ngươi...đến từ thiên ngoại...

Cũng có thể nói, tông môn của quốc sư chính là đến từ thiên ngoại....

Vương Lâm tóc đen bình tĩnh nói. Mỗi một câu nói của hắn đều khiến cho sắc mặt Hải Tử Thiên Tôn tái nhợt hơn. Tới cuối cùng, Hải Tử Thiên Tôn cắn môi dưới, trầm mặc hồi lâu, ngẩng đầu nhìn về phía Vương Lâm.

- Bổn tôn của ta đúng là quá mềm lòng rồi...hắn vốn nên sớm nhìn ra mánh khóe, nhưng lại không chịu tin.

Vương Lâm tóc đen lắc đầu, tay phải giơ lên, thần sắc tỉnh táo đầy vẻ vô tình, một chưởng hướng về phía Hải Tử Thiên Tôn hạ xuống.

- Hắn muốn giết người!

Một chưởng này hạ xuống đủ để đánh tan thân thể Hải Tử Thiên Tôn, hủy diệt Nguyên Thần hầu như không còn, khiến nàng hình thần câu diệt!

Hải Tử Thiên Tôn không né tránh, nhắm hai mắt lại, hai hàng lệ trào ra. Nàng không giải thích một câu.

Mặt thấy một chưởng này lập tức tới gần nàng, khoảng cách tới thiên linh của Hải Tử Thiên Tôn không tới ba tấc, khiến thân thể Hải Tử Thiên Tôn run rẩy, giống như sắp sụp đổ thì đột nhiên một luồng lực lượng giống như có thể đánh tan thiên địa, tan biến hư không bỗng nhiên hiện ra phía sau Hải Tử Thiên Tôn, hóa thành một thân ảnh. Thân ảnh này lưng hơi còng, mơ hồ là một lão già, tay trái ôm lấy Hải Tử Thiên Tôn, kéo về phía sau, đồng thời tay phải giơ lên bỗng nhiên va chạm với một chưởng của Vương Lâm tóc đen.

Tiếng ầm vang kinh thiên vang lên. Thân thể Vương Lâm tóc đen chấn động, lui lại phía sau vài bước, toàn thân phát ra tiếng bùng bùng, giống như sắp nổ tung vậy. Hắn bào toàn thân hắn sau bảy bước liền tan nát thành hắc khí, nhưng trong nháy mắt lại ngưng tụ một lần nữa, hóa lại thành hắc bào.

Tới bước thứ chín, thân thể Vương Lâm tóc đen dừng lại, thần sắc như thường, không có chút ngạc nhiên, lạnh lùng nhìn về phía lão già vừa cứu Hải Tử Thiên Tôn.

- Cửu Đế!

Lão già nọ chính là cửu tông thập tam môn. Thần sắc hắn ngưng trọng, sau khi cứu Hải Tử Thiên Tôn liền nhìn về phía Vương Lâm.

- Sát cục này trừ nhất mạch của quốc sư còn có ngươi.

Vương Lâm tóc đen bình tĩnh nói.

- Hủy diệt, sát lục... Bổn tôn vẫn luôn tìm hiểu ngươi rốt cục dựa vào thứ gì mà có thể xông qua tầng mười bảy Thiên Tôn Niết. Với tu vi của ngươi nếu chỉ dựa vào Hồn Khải thì quả quyết không có khả năng đạt tới cấp độ đó...

- Hóa ra trên người ngươi lại tồn tại lực lượng đại biểu sát lục và hủy diệt!

Đồng tử trong hai mắt Cửu Đế Đại Thiên Tôn hơi co rút lại. Một chưởng vừa rồi của hắn ẩn chứa lực lượng của Đại Thiên Tôn, nhưng lại chỉ có thể khiến đối phương lui lại chín bước!

- Đây là nguyên nhân ngươi tham dự vào sát cục này sao...cũng có thể nói ngươi phát hiện ra nơi này có sát cục nên muốn mượn nó để giải mối nghi hoặc trong lòng.

Hai mắt Vương Lâm tóc đen bình tĩnh, lạnh lùng như băng, lời nói vừa thốt lên, thân thể nhoáng lên, bất ngờ cất bước thẳng về phía Cửu Đế Đại Thiên Tôn!

Đây là lần đầu tiên hắn ra tay với Đại Thiên Tôn!

Nhưng hắn bước tới lại không hề khiến Cửu Đế Đại Thiên Tôn khinh miệt, Cửu Đế lại tỏ vẻ ngưng trọng, thiên địa biến sắc. Chỉ thấy gió tuyết đầy trời trong nháy mắt ngưng tụ lại, hóa thành một tuyết kiếm khổng lồ, quét thẳng về phía Vương Lâm.

- Ta đại biểu cho hủy diệt, nắm giữ sát lục...

Tay phải Vương Lâm tóc đen giơ lên, trong nháy mắt khi tuyết kiếm hạ xuống, nắm quyền đánh tới! Một kích này đánh thẳng lên tuyết kiếm, truyền ra tiếng nổ ầm vang. Nhưng tuyết kiếm nọ lại lập tức tan nát. Thân thể Vương Lâm cũng tan rã, hóa thành vô số hắc khí bị cuốn đi, bỗng nhiên thay đổi phương hướng tiến về phía Cửu Đế Đại Thiên Tôn.

Cửu Đế nhíu mày, trong tích tắc khi một lượng lớn hắc khí bay tới, hai tay giơ lên, lập tức đặt trước người, kết thành một ấn ký hình tròn. Trong nháy mắt, ánh sáng mãnh liệt chợt lóe lên, đột nhiên xuất hiện sáng bừng thiên địa. Ánh sáng này từ trong ấn ký trong tay hắn lan ra, bao phủ bốn phía.

Ánh sáng này tỏa ra va chạm với hắc khí nọ, tiếng ầm vang truyền khắp không gian, giống như một lần đối kháng giữa ánh sáng và bóng tối vậy. Trong nháy mắt, ánh sáng tiêu tán, bước chân của Cửu Đế cũng không di động chút nào nhưng hai mắt lại lộ ra tia sáng ngập trời!

Hắc khí trước mặt hắn lúc này lấn át ánh sáng, khi tới trước mặt Cửu Đế Đại Thiên Tôn lại một lần nữa ngưng tụ, hóa thành Vương Lâm tóc đen.

- Ngươi đánh không thắng được lão phu đâu!

Cửu Đế Đại Thiên Tôn nhìn Vương Lâm, khuôn mặt già nua, hai mắt bừng sáng, hình như có dấu hiệu biến đổi thành trung niên.

- Ngươi không thể lấn át được giết chóc và hủy diệt.

Vương Lâm tóc đen chậm rãi nói.

- Bạch Phát Dược Thiên Tôn... Hắc Phát Dược Thiên Tôn... Vương Lâm, ta xem thường ngươi Rồi! Lúc này Hải Tử là người vô tội, vật này tặng cho ngươi, chuyện hôm nay coi như bỏ.

Tay phải Cửu Đế Đại Thiên Tôn chụp vào hư không một cái, kim quang lóe lên. Bất ngờ trong tay hắn xuất hiện một mảnh nhỏ màu vàng kim bằng bàn tay!

- Ta từng quan sát thân thể ngươi, có dấu vết của kiếm này. Mảnh vỡ này có thể khiến kim bản nguyên của ngươi đại thành!

Cửu Đế Đại Thiên Tôn vừa nói, tay phải vừa vung lên. Mảnh vỡ kia liền bay thẳng về phía Vương Lâm, lơ lửng trước ngươi hắn, không hề nhúc nhích.

Đưa ra mãnh nhỏ của Tiên Cực Kiếm này, Cửu Đế nhìn Vương Lâm đầy thâm ý, xoay người mang theo Hải Tử Thiên Tôn vẫn luôn trầm mặc, thoáng một cái liền biến mất hoàn toàn.

Theo hắn biến mất, giam cầm trên con phố này cũng biến mất. Nhưng đống đổ nát bốn phía lại tồn tại trong vĩnh hằng, không bao giờ thay đổi.

Một đêm trên con phố này, chân trời phía xa xa đã có ánh bình minh xuất hiện, giống như muốn xua tan bóng tối, khiến cho mặt đất được ánh sáng bao phủ.

Vương Lâm tóc đen đứng đó, ngẩng đầu nhìn bầu trời, trầm mặc thật lâu.

Thời gian trôi qua, vầng mặt trời xa xa mọc lên, ánh sáng từ phía đông tỏa ra, giống như một tầng sóng gợn. Những nơi nó đi qua, màu đen hóa thành ánh sáng, dùng tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy nhanh chóng phủ xuống Tổ Thành này.

Khi làn sóng gợn đại biểu cho ánh sáng đó hiện ra trên dãy phố này, thân thể Vương Lâm vẫn không nhúc nhích như cũ. Hắn nhìn sóng gợn ánh sáng cách mình ngay càng gần, cuối cùng để cho thân thể bị bao phủ bởi ánh sáng.

Mái tóc của hắn trong khi ánh sáng tràn qua từ màu đen liền dần dần trở thành tóc bạc, vẻ lành khốc trong mắt hắn, thần sắc lạnh như băng khi mái tóc bạc xuất hiện lập tức trở thành uể oải và hiu quạnh.

Không có bất cứ phương pháp nào có thể mạnh mẽ trấn áp sát lục chiếm cứ chủ thể. Vương Lâm rõ ràng điều này, khi giết chóc phủ xuống, tất cả đều không thể thay đổi.

Từ nay về sau dưới ánh mặt trời ta là Vương Lâm tóc bạc...khi đêm tối phủ xuống ta là Vương Lâm tóc đen...giống như mặt trời mọc, mặt trời lặn, rất khó thay đổi. May mà ta có lực lượng của phân thân trong hư vô, có thể áp chế, bảo trì thanh tỉnh.

Đen và trắng ở trên thân thể Vương Lâm sẽ tồn tại tới vĩnh hằng.

Than nhẹ một tiếng, đối với Hải Tử Thiên Tôn, Vương Lâm không suy nghĩ tới nữa. Hắn giơ tay phải lên, chụp lấy mảnh vỡ Tiên Cực Kiếm trước người, cầm lấy liền dứt khoát bỏ lại Hồn Khải, xoay người đi về phía xa xa.

- Phải rời khỏi nơi này rồi... Tất cả Tiên Tộc dù bí ẩn hay bắt đầu ta cũng không muốn nghĩ tới nữa.

Thân ảnh Vương Lâm biến mất ở phía xa xa. Theo hừng đông, gió tuyết vẫn như trước, bông tuyết như lông thiên nga rơi xuống.

Trận tuyết này rất lâu sau mới chấm dứt. Cho tới sáng sớm ngày thứ hai, bông tuyết vẫn rơi trùm mặt đất, giống như phủ cho mặt đất một tầng áo bông trắng dày.

Trong sáng sớm ngày thứ hai, Vương Lâm mang theo Lưu Kim Bưu và Hải Long đứng ở cửa thành phía đông. Hắn quay đầu lại nhìn Tổ Thành, bình tĩnh chờ đợi.

Thời gian trôi qua không lâu, dưới ánh mắt trông mong của Lưu Kim Bưu. Hắn thấy xa xa đi tới hai người. Một người trong số đó mặc trường sam màu đỏ, đúng là Hứa Lập Quốc.

Vẻ mặt Hứa Lập Quốc mê man. Trong tâm thần hắn mấy ngày nay luôn có một cảm giác kêu gọi. Cảm giác này theo hắn mãi khiến sáng nay hắn đi tới cửa đông này.

Bên cạnh hắn là người điên đang nghênh ngang đi tới. Sở dĩ hắn tới nơi này cũng bởi mấy ngày nay cảm thấy sự kêu gọi như Hứa Lập Quốc, khiến hắn vô cùng phiền lòng, đơn giản tới đây xem một chút.

- Hả? Là ngươi? Con mẹ nó, ngươi không ngờ còn dám xuất hiện trước mặt bổn vương!

Người điên từ xa đã nhìn thấy Vương Lâm, lập tức trừng mắt xắn áo xông lên.

Hứa Lập Quốc sau khi nhìn thấy Vương Lâm cũng sửng sốt.

- Hứa Lập Quốc, ta phải đi rồi. Ngươi ở lại nơi này hay đi theo ta!

Vương Lâm nhìn người điên đang vọt tới, thầm than, ánh mắt rơi vào thân thể Hứa Lập Quốc, chậm rãi nói.

Lời nói của hắn truyền vào tâm thần Hứa Lập Quốc, khiến trong đầu Hứa Lập Quốc ầm vang. Tầng trí nhớ bị phong ấn tan ra. Cảnh tượng năm xưa trong nháy mắt hiện lên trong đầu hắn.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.