Tiên Nghịch

Chương 1705: Tiên Cương đại lục, ta tới rồi!



Cho dù là lời nói vô căn cứ, nhưng nếu theo như phong thủy mà nói, mai táng ở long mạch thì sẽ có mệnh cách tôn quý. Một khi mệnh cách được xác định, con cháu đời sau đều được hưởng phúc!
 
Vương Lâm không tin phong thủy. Hắn vốn là tu sĩ có đại thần thỏng, di sơn đảo hải, hoán thiên cải địa, thậm chí sáng lập cả một vùng sao trời. Đối với hắn mà nói, phong thủy cũng có thể sáng tạo ra, cũng nằm ở trong tay mình!
 
Nhưng giờ phút này lại vẫn là có thể dùng phong thủy để giải thích cảnh tượng làm người người trên Tiên Cương đại lục rung động!
 
Người được táng tại cát huyệt, hậu nhân giàu sang ít tai kiếp! Người được táng tại chủ cát huyệt, con cháu giàu sang đời đời không dứt! Người được mai táng tại long mạch, hậu nhân đại phú đại quý, còn nếu là mai táng ở chủ Long Huyệt, con cháu sẽ xưng Vương khai quốc!
 
Phân thân của Vương Lâm đang nằm trong vùng đất sơ khai của Tiên Cương đại lục nơi Tiên Tổ, Cổ Tổ ra đời. Dù không phải là nằm trên đài cao hình cung kia, nhưng cũng là một phần trong thạch đài đó!
 
Do đó, lúc này Vương Lâm có cùng mệnh cách giống như Tiên Tổ, Cổ Tổ! Mệnh cách không phải là tu vi, nhưng lại vượt qua hết thảy cực hạn mà tu vi có thể đạt tới!
 
Mệnh cách đó giờ phút này còn không biếu lộ ra quá nhiều, nhưng theo thời gian, theo sự trưởng thành của phân thân, tương lai của Vương Lâm là không thể nào tưởng tượng nối!
 
Những chuyện này Vương Lâm cũng không hoàn toàn rõ ràng. Hắn vẫn hơi u mê, nội tâm dù hiện lên chút suy đoán, nhưng hắn đối với chuyện này cũng không hoàn toàn tin tưởng. Hắn tin tưởng vào sự cố gắng và kiên trì của bản thân hơn. Thứ hắn kỳ vọng chính là phân thân kia sau khi đi ra có thể đánh ra một quyền cực mạnh!
 
Trên Tiên Cương đại lục, trong tích tắc khi dòng xoáy thứ ba xuất hiện, tâm thần tất cả những người cảm nhận được đều rung động. Cho dù có tu vi gi, có dù có thân phận gì, ngay cả thân là Cửu Dương, thần sắc cũng trở nên ngưng trọng, cảm thụ dòng xoáy thứ ba kia.
 
Dòng xoáy thứ ba này dường như mới sinh, vẫn chưa ổn định, vẫn còn tồn tại vô số nét vặn vẹo. Nhưng nó vẫn tồn tại ở giữa dòng xoáy của Cổ Tổ và Tiên Tổ, không sụp đổ mà nhanh chóng bành trướng ra.
 
Rất lâu, rất lâu sau, ba dòng xoáy vô tận trên bầu trời từ từ đồng thời tiêu tán, giống như chưa từng xuất hiện vậy, biến mất trong cảm ứng của mọi người, không còn hình bóng.
 
Hết thảy đều khôi phục như bình thường, thế nhưng sự hoảng sợ ở lại mọi người trong lòng lại như mọc rễ, sinh sôi nảy nờ.
 
Chuyện này giống như một điểm báo, tạo nên áp lực vô hình khiến nhiều người cảm thấy hít thở không thông, nội tâm dâng lên vô số ý niệm.
 
Trên Tiên Cương đại lục, khi ba dòng xoáy đồng thời tiêu tán, bên trong một huyện thành của Tiên Tộc, một đứa bé hơn mười tuối một tay chống nạnh, ra vẻ của một vương gia, vung vấy cây gậy gỗ trong tay. dưới sự hướng dẫn của hai tu sĩ, đang đi trong một đám trẻ con tiếp nhận khảo hạch của một tông môn.
 
Nếu là người có thiên phú ưu việt thì sẽ được thu vào tông phái, trở thành đệ tử.
 
- Lão tử sau này muốn làm vương gia!
 
Trong nội tâm của đứa bé vang vọng một giọng nói đầy chấp nhất.
 
Cũng ở trên đại lục này, ở một địa phương cách nơi này cực xa, một thiếu niên hơi nhỏ tuối mặc một bộ đạo bào không biết lấy từ chỗ nào, dáng vẻ như tiên đồng, ở bên trong một nhà giàu có trong huyện thành, mang theo vẻ mỉm cười, hướng về phía mấy người đang cung kính ở phía trước chậm rãi mở miệng.
 
- Lão phu tu hành ba ngàn năm, hôm nay phản lão hoàn đồng, cần trải qua chín lần chuyển thế mới khôi phục được thần thông. Các người mời được lão phu tới, thôi, lão phu sẽ ở lại nơi này thời gian, coi như là kết một chút đạo duyên.
 
Thần sắc đứa bé kia lộ vẻ tang thương. Loại khí tức này ngay cả phàm nhân cũng có thể cảm thụ được, giống như thiếu niên ngồi đó, căn bản không phải là một đứa trẻ, mà là một người già sống đã rất lâu rồi vậy.
 
Nhất là vẻ linh động trong đôi mắt kia dường như đã nhìn thấu cuộc đời. khiến cho người ta không thể không tin.
 
Còn cả cảm giác tang thương kia, khiến cho bên trong cả gian phòng, đều ân chứa một luồng âm khí âm trầm.
 
Nhìn đám phàm nhân trước mặt bị luồng khí tức này ập tới, run rẩy cung kính, thần sắc đứa trẻ này như thường nhưng trong lòng lại cười như nở hoa.
 
- Hừ hừ, thuật lừa gạt của tiếu gia đúng là vô sự tự thông, lời nói này chính mình cũng cho là thật, giống như mình thật sự là tu sĩ chuyển thế đầu thai vậy! Tiểu gia nếu thật sự chuyển thế, con bà nó, đời trước tất nhiên là một tên lừa đảo kinh thiên động địa!
 
Ở nơi này tiêu khiến một thời gian, cũng không uống phí thời gian mấy tháng phải ở trong mộ hầu hạ thi thể còn cả phí tồn lúc trước, nhất định phải đòi lại gấp trăm lần Chuyện trên Tiên Cương đại lục tạm thời không nói tới nữa, lúc này bên trong hư vô, toàn thân Vương Lâm tràn ngập sương mù vờn quanh. Sương mù này chính là thân thể Văn Vương. Văn Vương bao phủ toàn thân Vương Lâm, gào thét cuốn hắn lao về phía trước.
 
Vừa lao đi, pháp tắcTiên Cương ở nơi đây tựa như tiêu tán không ít, tác dụng lên trên người Vương Lâm đã ở mức hắn có thể thừa nhận. Dù lúc này hắn đã mất phương hướng nhưng Văn Thú dường như mơ hồ có thể cảm thụ được cửa ra, mang theo Vương Lâm không ngừng bay về phía trước.
 
Dọc đường đi Văn Thú rất hưng phấn, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn về phía Vương Lâm, phát ra tiếng kêu vui sướng. Nó rất thích cảm giác ở bên cạnh Vương Lâm, khiến nó cảm thấy rất thoải mái, giống như được đi theo cha mẹ vậy.
 
Chẳng qua mặc dù có Văn Vương dẫn đường nhưng theo thời gian trôi qua, càng tiến sâu vào điểm cuối của hư vô, áp lực của pháp tắc Tiên Cương cũng càng ngày càng mạnh.
 
Cho dù Vương Lâm có phân thân ở bên trong xác đá kia, không ngừng lớn lên, không ngừng bồi dưỡng bổn tôn nhưng thời gian cần rất dài.
 
Lại còn có chút khó khăn đó là phải bảo vệ cho Lý Mộ Uyển không phải chịu nửa điểm tổn thương.
 
Nếu không phải có Lý Mộ Uyển thì Vương Lâm nhờ có quan hệ với phân thân và Văn Thú thì đối với pháp tắc của Tiên Cương đại lục đã thích ứng rồi.
 
Ưu thế của hắn nhiều như vậy nhưng vẫn gặp phải những khó khăn trong hư vô này.
 
- Khó trách từ cổ chí kim hiếm có người không có huyết mạch Tiên Cương ra khỏi được hư vô này. ta mang theo Uyển nhi chẳng khác nào từ bỏ huyết mạch.
 
Vương Lâm trầm mặc.
 
Hắn đã quên thời gian trôi qua, không biết đã ở nơi này bao lâuế Nhưng hắn rõ ràng là nhất định đã qua mười năm rồi.
 
- Sư tôn sợ là đã không thể đợi được nữa. Hắn nếu rời về Đạo Cổ nhất mạch thì sau khi tiến vào Tiên Cương đại lục, tất cả phải dựa vào bản thân thôi.
 
Ánh mắt Vương Lâm lóe sáng, rất nhanh lộ vẻ kiên định.
 
Điều này cũng không sao. Năm đó ta một mình từ Chu Tước Tinh tiến vào Côn Hư. Từ Côn Hư lại vào La Thiên, sau đó là Vân Hải tinh vực, giới ngoại Thái Cổ Tinh Thần. Hôm này mặc dù có đi tới Tiên Cương đại lục xa lạ này thì cũng không có vấn đề gì!
 
Trái lại ở Tiên Cương đại lục này, ta phải nhanh chóng đề cao tu vi. còn có Đông Lâm Tông kia, ta nhất định phải tới một lần, nếu có cơ hội tiến vào Đông Lâm Trì.
 
Vương Lâm nghĩ tới đây, trái tim đập thình thịch. Đối với Đông Lâm Trì, Vương Lâm phải nói là cực kỳ khát vọng!
 
Hắn khát vọng cảnh tượng trong đệ ngũ hoa hư ảo biến thành sự thật. Hắn khát vọng có được phân thân bổn nguyên. Nhờ đó hắn có thể đánh một trận với Không Kiếp!
 
- Trên Tiên Cương đại lục còn có một số bằng hữu cũ. Không biết những người chuyển thế đầu thai, có người nào đã sinh ra hay chưa. ha ha, không biết Tư Đồ Nam có thành vương gia hay không. Không biết Lưu Kim Bưu có tiếp tục lừa gạt hay không? Cả Hứa Lập Quốc nữa. ma đầu này không biết có cơ duyên gì trên Tiên Cương đại lục.
 
Còn cả Thanh Thủy, Hồng Điệp. còn Lý Thiến Mai.
 
Vương Lâm trong hư vô tĩnh mịch này có Văn Thú làm bạn. Có ký ức làm bạn. Hắn không cô độc.
 
Một năm, hai năm, ba năm.
 
Thời gian ba năm trong khi Vương Lâm nhớ lại kỷ niệm mà chầm chậm trôi qua. Tốc độ Văn Thú đã chậm đi rất nhiều nhưng giờ phút này đã đưa Vương Lâm tới cuối cùng của hư vô, khoảng cách tới cửa ra đã rắt gần, rất gần rồi!
 
Cửa ra này có lẽ không phải là nơi Huyền La năm xưa đi ra nhưng Văn Thú dựa vào trí nhớ mơ hồ và cảm ứng mà bay tới. Nó có lẽ thông thời Thiên Ngưu Châu, có lẽ là một địa phương khác, thậm chí có khả năng xuất hiện ở ba mươi sáu quận của Cổ Quốc.
 
Trong ba năm này toàn bộ tu vi của Vương Lâm đều đặt trên người Lý Mộ Uyển phía sau. Dưới sự bảo vệ của hắn, Lý Mộ Uyển rất an toàn. Nàng nằm trong Tị Thiên Quan giống như đang say ngủ.
 
Một ngày nọ, Vương Lâm thấy một vùng ánh sáng trong hư vô phía trước hắn. Ánh sáng này không nhiều, mơ hồ có thể thấy đó là một cái khe nhỏ và dài. Ánh sáng lan ra từ đó, có thể thấy được một dãy núi như ân như hiện.
 
Từng luồng khí tức đặc biệt của Tiên Cương đại lục mơ hồ truyền tới, khiến thân thể uể oải của Vương Lâm chấn động!
 
Văn Thú lúc này cũng mệt mỏi không chịu nối, gắng gượng muốn mang Vương Lâm tiến vào cái khe đó nhưng cuối cùng thân thể lại hóa thành sương mù. rất khó định hình lại.
 
Vương Lâm đau lòng, thân thể đứng lên chụp vào Văn Thú một cái, khiến cho nó hóa thành một dấu ấn hiện lên trên cánh tay hắn.
 
Hắn không dám mở Không Gian trữ vật. Lần trước khi mở Không Gian trữ vật hắn thấy không gian đó rất bất ồn, giống như sắp sụp đổ. Nhất là vào lúc này hắn cũng không dám chắc không mở Không Gian trữ vật có khiến nó nổ tung hay không. Hoặc sau khi tiến vào Tiên Cương đại lục, Không Gian trữ vật có còn tồn tại hay không.
 
Những chuyện không biết Vương Lâm lúc này không có thời gian tìm hiểu.
 
Trong Không Gian trữ vật có không ít đan dược và pháp bảo, còn có người điên và ngân y nữ tử. Hai người này hiển nhiên có huyết mạch Tiên Cương, dù có chuyện ngoài ý muốn thì ở trong hư vô này cũng không có vấn đề gì. Trừ phi bọn họ giống như Vương Lâm, phải bảo vệ người hoặc vật không được phép tiến vào Tiên Cương đại lục.
 
Sau khi thu lấy Văn Thú, Vương Lâm mang Lý Mộ Uyển trên lưng, ngồi xuống điều tức nửa ngày, sau đó chợt mở bừng hai mắt, nhìn chằm chằm vào cái khe như ẩn như hiện ở nơi xa kia. Giờ phút này hắn thật giống như đã trở lại năm đó khi còn ở ngoại vực chiến trường trên Chu Tước Tinh, hóa thân thành Thôn Hồn lao ra, bạo phát toàn bộ lực lượng trong cơ thể, hóa thành một đạo cầu vồng, vọt thẳng tới cái khe kia!
 
Tốc độ của hắn cực nhanh, gào thét lao tới cái khe kia, lại cũng vì để cho Lý Mộ Uyển không bị thương tổn, hắn trừ tốc độ thì hầu như toàn bộ tu vi đều đặt ở sau lưng, chỉ dựa vào thân thể xông tới!
 
Càng ngày càng gần! Trăm trượng, năm mươi trượng, ba mươi trượng, mười trượng. Cho đến một trượng!
 
Thân thể Vương Lâm giống như bị thiêu đốt, đau đớn kịch liệt nhưng cặp mắt hắn vẫn sáng ngời!
 
Tiên Cương đại lục, Vương Lâm ta đã tới! Tiên Cương đại lục.
 
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.