Tiên Nghịch

Chương 1563: Quyết chiến (nhị)



-Tu sĩ giới ngoại, các ngươi xâm lấn giới nội ta trăm năm, giết hại vô số sinh linh, hôm nay lại vây công nơi này. Các ngươi đã không muốn bỏ qua, các ngươi gây nên trận giết chóc này, vậy thì hôm nay dù là một người cũng đừng hòng rời khỏi nơi đây. Hôm nay chúng ta quyết chiến.
 
Vương Lâm vừa nói, tay phải vừa giơ lên điểm một chỉ vào tinh không. Trong tiếng động ầm ầm, bên trên tinh không liền xuất hiện một bánh xe khổng lồ bất động.
 
-Sát!
 
Vương Lâm ngửa mặt lên trời gầm nhẹ, thân thể bước từng bước về phía trước.
 
Theo tiếng rít gào của Vương Lâm, những tu sĩ giới nội còn sót lại trong tinh trận nhiệt huyết sôi trào, không ẩn trong tinh trận nữa mà đồng loạt bay lên, mang theo sự điên cuồng xông ra chém giết!
 
-Sát!
 
Cùng nhau lao ra còn có Thanh Lâm, Hồng Sam Tử, còn có nữ tử Triệu Hà, có Mộc Băng Mi, Thần Tông, cùng với vô số tu sĩ giới nội đã bị dồn nén tới cực hạn.
 
Tư Đồ Nam chỉ còn lại không tới tám vạn người nhưng tám vạn người này ở trong thời khắc sinh tử này, trong tiếng gầm nhẹ của Vương Lâm liền trở nên điên cuồng!
 
-Sinh tử trận, trấn áp thương sinh!
 
Vương Lâm điểm một chỉ khiến bánh xe khổng lồ bất động trên bầu trời ầm ầm chuyển động. Bên trong đó từ từ có một luồng lực lượng trấn áp kinh thiên động địa tràn ra, hướng về phía mười vạn tu sĩ giới ngoại phía dưới mà ập tới.
 
Tiếng ầm vang kinh thiên nổi lên. Trong lực trấn áp này, hơn mười vạn tu sĩ giới ngoại lập tức có mấy vạn người phun máu tươi, thân thể run lên phát ra âm thanh bùng bùng, thậm chí có
 
một số kẻ còn lập tức tan nát tử vong.
 
Nhưng số lượng tu sĩ giới ngoại rất nhiều, sau khi kinh hoàng trong thời gian ngắn, đám tu sĩ này liền gắng gượng rống lên, chống lại lực lượng trấn áp, triển khai tử chiến với tu sĩ giới nội!
 
Toàn bộ tu sĩ giới nội bay lên từ trong tinh trận. Vương Lâm xông về phía trước, thi triển ra sinh tử đại trận trấn áp sinh linh khiến tâm thần mười vạn tu sĩ giới ngoại chấn động. Hắn giống như một đạo cầu vồng lao thẳng về phía mấy bậc toàn năng Không Huyền của giới ngoại!
 
Mục tiêu của hắn chính là giết sạch bậc toàn năng nơi này!
 
Ánh mắt hắn đảo qua, trong mười vạn tu sĩ liền thấy đầu tiên là tiên phi đánh đàn năm xưa! Nữ tử này năm đó dùng ngũ tạng thuật và tiếng đàn khiến Vương Lâm thống khổ tới cực điểm. Hắn hôm nay còn nhớ rõ cảm giác khi ngũ tạng khô héo hóa thành hắc thủy. Loại đau đớn này đủ để biến thành cừu hận khiến cho Vương Lâm không để ý tới thân phận và tướng mạo tuyệt mỹ của đối phương mà muốn giết nàng!
 
Bước từng bước đi tới, Vương Lâm hóa thành một đạo cầu vồng nhảy thẳng vào bên trong đại quân tu sĩ giới ngoại, một đường ầm ầm tiến tới, hễ gặp tu sĩ giới ngoại là đám người đó lập tức thân thể tan tành. Vương Lâm tiến vào không ngờ đã để lại một con đường máu!
 
Thân thể tu sĩ giới ngoại nổ tung nhưng đầu lâu lại được bảo toàn hoàn hảo, bị Vương Lâm ngưng tụ lại phía sau hình thành một tấm áo choàng bằng đầu người!
 
Áo choàng này khi Vương Lâm tiến vào liền không ngừng bành trướng ra, số lượng đầu lâu tăng mạnh!
 
Cả đoạn đường ầm ầm tiến tới, tiên phi bị ánh mắt Vương Lâm tập trung sắc mặt lúc này đại biến, nhanh chóng lui lại phía sau. Tu vi của nàng lúc này dù là Không Huyền trung kỳ nhưng đã bị một tiễn lúc trước của Vương Lâm khiến tâm lý chấn động, nảy sinh sự sợ hãi đối với Vương Lâm. Sự sợ hãi này làm cho nàng quên đi tu vi của Vương Lâm!
 
Thậm chí trong mắt nàng, Vương Lâm căn bản là rất khó có thể chiến thắng. Chém giết với hắn thì bản thân nàng hẳn sẽ phải chết!
 
Đây là một loại cảm giác không nói lên lời nhưng lại vô cùng chân thật, khiến sự sợ hãi của nàng càng đậm!
 
Nàng lui lại phía sau nhưng Vương Lâm từ xa tiến lại ngày càng gần. Nơi này đi qua máu tươi bắn tung tóe, vô số tu sĩ kêu thảm thiết, thân thể tan nát, đầu lâu lơ lửng phía sau Vương Lâm, lại càng khiến Vương Lâm có một khí thế hủy thiên diệt địa.
 
Mọi chuyện nói ra thì chậm nhưng lại xảy ra trong tích tắc. Vương Lâm cất bước chỉ trong thoáng chốc đã tới gần tiên phi kia không tới một trăm trượng, hai mắt đỏ bừng, gầm nhẹ một tiếng. Vương Lâm bước mạnh về phía trước, từng bước quét ngang thiên địa khiến cho tinh không giống như sắp sụp đổ, trực tiếp xuất hiện ở trước tiên phi mười trượng!
 
Sắc mặt tiên phi này tái nhợt. Nàng cảm nhận được sát tâm của Vương Lâm, lúc này cắn răng chụp vào hư không một cái, lập tức trong tay nàng xuất hiện cổ cầm mà Vương Lâm rất quen thuộc kia!
 
Cổ cầm đặt trước người, tiên phi này liền gẩy hai tiếng. Tiếng đàn cuồn cuộn vang lên, hóa thành vô số sóng âm lao thẳng đến Vương Lâm.
 
Thần sắc Vương Lâm dữ tợn, cổ Thần tinh điểm trên mi tâm xoay tròn, từ trong cơ thể vang lên tiếng bang bang. Thân thể hắn không to lên nhưng cổ Thần lực lại ngưng tụ ở mỗi một vị trí trên toàn thân.
 
Vương Lâm từng bước tiến tới, tinh không ầm vang, va chạm với vô số sóng âm, truyền ra tiếng nổ quang quẩn. Sóng âm này dù có chứa lực trùng kích cực mạnh, cũng tạo cho Vương Lâm sự thương tổn nhất định nhưng giờ phút này hắn căn bản không cần để ý, lấy thân thể cổ Thần ngạnh kháng, một lần nữa cất bước đi tới.
 
Mắt thấy Vương Lâm càng ngày càng gần sắc mặt tiên phi tái nhợt, không cần nghĩ ngợi, tay phải giơ lên bắt quyết, hung hăng đặt lên cổ cầm. Tiếng đàn vang lên lớn hẳn dây đàn chấn động, tạo ra năm đạo sóng âm.
 
-Ngũ tạng thuật, tâm, can, tỳ, phế, thận!
 
Giọng nói của tiên phi cao vút, mang theo sóng ầm vọt tới. Năm ngón tay phải của nàng giơ lên, hướng về Vương Lâm ở phía trước nhấn một cái!
 
Một cái nhấn này khiến toàn thân Vương Lâm ầm ầm chấn động, ngũ tạng trong cơ thể lập tức truyền ra sự đau đớn. Nhưng giờ phút này tu vi của hắn không còn như năm đó nữa mà đã đạt tới Không Linh trung kỳ, dung hợp với thân thể của cổ Thần thì cũng có thể giết cả tu sĩ Không Huyền !
 
Sự đau đớn này cho dù có như năm đó khiến người ta không thể chịu nổi, cho dù ngũ tạng trong cơ thể hắn lúc này bắt đầu vỡ vụn nhưng Vương Lâm lại mang theo một sự quyết tâm, mang theo một luồng sát khí tay phải nắm quyền trong nháy mắt ầm ầm đánh thẳng tới.
 
Tiếng ầm ầm kinh thiên vang lên. Bầu trời phía trên Vương Lâm có đầu lâu của Đạo cổ biến ảo ra, dung hợp với hư ảnh của tam tộc cổ, nhập vào trong một quyền của hắn trong tiếng gầm thét lao tới.
 
Từ xa nhìn lại, cảnh tượng này trông thật giật mình. Một quyền này của Vương Lâm khiến cho vô số tu sĩ giới ngoại trong tinh không hoảng sợ lùi lại, đồng loạt tránh né, khiến cho một quyền này của Vương Lâm vung lên liền hóa thành một hư ảnh ngàn trượng, từ trên bầu trời hướng về phía tiên phi đánh tới!
 
Hầu như chỉ trong nháy mắt, một quyền hư ảo đó đã đánh lên người tiên phi, ầm ầm va chạm với sóng gợn do ngũ tạng thần thông của nàng biến thành.
 
Một tiếng nổ bên trong chiến trường lan ra khắp tám phương. Quyền ảnh hư ảo kia tan nát, tiên phi phun một ngụm máu tươi, thân thể lui lại phía sau.
 
Khóe miệng Vương Lâm cũng có máu tươi tràn ra. Hắn lúc này đang chiến đấu với bổn tôn của tiên phi, không phải là hư ảnh năm đó, là người không thuộc về thế giới này, là tiên nhân tới từ Tiên Cương đại lục!
 
Tiên phi vừa lui lại vừa lau máu tươi, sự sợ hãi trong mắt càng đậm. Nàng quý trọng tính mạng mình hơn xa những tu sĩ nơi này. Bởi nàng biết rằng nàng không phải người nơi này. Nơi này chỉ là một động phủ. Thân phận này hơn xa những tu sĩ trong động phủ này. Do vậy nàng lại càng sợ hãi tử vong.
 
Vừa lui lại, Vương Lâm không để ý tới thương thế, dữ tợn lao ra một lần nữa. Sát khí trong mắt hắn lộ ra điên cuồng, sắc mặt tiên phi kia tái nhợt, hai tay bắt quyết điểm về phía trước. Chỉ thấy kim quang nhàn nhạt biến ảo ra. Một luồng lực lượng thuộc về huyết mạch tiên nhân tràn ngập khắp chiến trường trong tinh không.
 
Luồng lực lượng huyết mạch này hóa thành uy áp, bao phủ bát phương!
 
-Vương Lâm! Ta cũng không có sinh tử đại cừu gì với ngươi, ngươi vì sao phải khổ như .
 
Giọng nói của tiên phi cao vút truyền ra, nhưng chưa kịp nói xong thì đã bị cắt đứt, hóa thành một tiếng thét chói tai, cũng bỏ qua tất cả mọi thần thông tiên thuật, điên cuồng lui lại phía sau.
 
Bởi vì lúc nàng đang nói, trong tay Vương Lâm bất ngờ xuất hiện cây cung đã bắn chết Chưởng Tôn!
 
Trong nháy mắt khi nàng lui lại phía sau, Vương Lâm tiến tới, vung tay phải lên, cây cung biến mất. Hắn không muốn bắn đối phương mà chỉ muốn chấn nhiếp nàng, khiến cho đối phương không dám thi triển thần thông!
 
Lúc này trong tích tắc khi tiên phi sợ hãi lùi lại phía sau tay phải Vương Lâm giơ lên hướng về phía tiên phi điểm một chỉ, quát khẽ:
 
-Định!
 
Một chữ định thân. Thân thể tiên phi đột nhiên sững lại. Nhưng chỉ sững lại một chút mà thôi. Nàng có huyết mạch của tiên nhân, có thể lập tức giãy ra. Nhưng thời gian này đã đủ để Vương Lâm đuổi kịp nàng.
 
Vừa lao tới, Vương Lâm vừa bắt quyết, hắc phong tràn ngập đất trời, còn có nước mưa vô tận tràn ra, hóa thành hư ảnh núi lở đất sụp. Đây chính là tiên thuật của Bạch Phàm.
 
Nhưng đây chỉ là bắt đầu mà thôi. Tiên thuật hắn chính thức thi triển lại là thức cuối cùng - Âm Nguyệt Hữu Tình!
 
Thuật này thi triển ra, trong tinh không bất ngờ xuất hiện một vầng trăng, chiếu rọi lên thân thể tiên phi đang lui lại!
 
-Âm Nguyệt Hữu Tình!
 
Vương Lâm gầm nhẹ một tiếng, trên mặt tiên phi nọ lập tức xuất hiện vệt ánh trăng, trong tiếng kêu thảm thiết, dung nhan tuyệt mỹ liền bị xé tan. Nàng xoay phắt người, không còn bỏ chạy nữa mà lao về phía Vương Lâm.
 
Tiếng ầm vang quanh quẩn. Thân thể hai người trong nháy mắt đụng vào nhau, thần thông đối kháng, những tiếng bùng bùng kinh thiên động địa vang lên. Chỉ trong chốc lát, thân thể tiên phi bị cuốn về phía sau bịch bịch lui lại, sắc mặt trắng bệch, phun ra một ngụm máu tươi.
 
Thân thể Vương Lâm cũng lui lại phía sau phun máu tươi nhưng hắn sau khi lui lại vài bước thì thân thể lại nhoáng lên một lần nữa, lúc này bàn tay phải giơ lên, trong tiếng gầm nhẹ thi triển Dịch Linh Ấn trong tinh không này.
 
Chưởng ấn khổng lồ này trong nháy mắt xuất hiện liền lao thẳng tới tiên phi. Sắc mặt tiên phi đại biến, hai tay bắt quyết, toàn thân tràn ngập tiên lực, bất ngờ trước người liền có một hư ảnh mơ hồ hiện ra. Không đợi hư ảnh này kịp ngưng thật thì bên tai tiên phi đã truyền tới giọng nói của Vương Lâm khiến tâm thần nàng kịch chấn.
 
-Ngươi là phi tử của tông chủ Thất Đạo Tông -Tu sĩ Tiên Cương đại lục, ngươi tưởng Vương mỗ không biết sao!
 
Một câu nói này khiến cho thần thông của tiên phi theo tiềm thức sững lại một chút. Hai mắt nàng lộ vẻ không dám tin. Nàng không thể ngờ nổi Vương Lâm lại biết chuyện này!
 
Ngay trong tích tắc này, huyết quang trong tay Vương Lâm lóe lên. Huyết kiếm xuất hiện trong tay, Vương Lâm vung lên hung hăng chém xuống!
 
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.