Tiên Nghịch

Chương 1407: Vương Tộc Yêu Đao



Vương Lâm ôm quyền hướng về phía Lỗ Phu Tử, mỉm cười nói.
 
-Chuyện hôm nay khi trận chiến với giới ngoại xảy ra Vương Lâm ta sẽ có báo đáp. Lỗ Phu Tử đạo hữu xin chớ để ý.
 
Thái độ của Vương Lâm đối với Lỗ Phu Tử vẫn như trước, không nhân dịp này mà làm nhục hắn. Lỗ Phu Tử trầm mặc trong chốc lát, thầm than một tiếng, thần sắc hòa hoãn trở lại, cố gắng tươi cười, ôm quyền đối với Vương Lâm.
 
-Vương Lâm đ*o hữu có thể đạt tới tu vi thế này chính là phúc của giới nội ta. Lão phu xin chịu thua. Chẳng qua ta hơi khó hiểu một chút, hai người.hai người này là từ .
 
Lỗ Phu Tử không nói ra hết, đến nửa chừng là ngừng lại.
 
Vương Lâm mỉm cười gật đầu.
 
Ánh mắt Linh Động Thượng Nhân rơi về phía Lỗ Phu Tử, hướng về phía hắn ôm quyền, trầm giọng nói:
 
- lão phu là Linh Động, lão tổ của Linh Động tộc trong Thái cổ Tinh Thần của giới ngoại!
 
Lỗ Phu Tử dù đã đoán ra nhưng lúc này nghe Linh Động Thượng Nhân tự mình thừa nhận thì cũng không khỏi động dung.
 
- Linh Động tộc, lão tổ!
 
- Linh Động tộc ở Thái Cổ Tinh Thần cũng không phải là đại tộc, chỉ có một vạn tộc nhân thôi.
 
Linh Động Thượng Nhân thu hồi ánh mắt, bình tĩnh mở miệng.
 
- Vị này là.
 
Lỗ Phu Tử hướng về phía Linh Động Thượng Nhân ôm quyền. Cho dù Linh Động Thượng Nhân là nô bộc của Vương Lâm nhưng trong mắt Lỗ Phu Tử, đối phương cũng là cùng cấp bậc với hắn. Sau khi ôm quyền, Lỗ Phu Tử quay đầu nhìn về phía Chu cẩn vẫn đang trầm mặc.
 
- Chu Cẩn, lão tổ Phụng Thiên Lang tộc tại Thái Cổ Tinh Thần!
 
Lỗ Phu Tử sau khi nghe hắn nói vậy tuy đang ở trong tinh không nhưng lại phải hít sâu một hơi. Hắn sau khi nhìn thấy hư ảnh huyết lang phía sau Chu cẩn liền đã có suy đoán. Hắn vốn đã nghe đồn ở giới ngoại có một bộ tộc thờ phụng Thiên Lang hư ảo! Đây là một bộ tộc khổng lồ tồn tại từ thời kỳ thái cổ.
 
Người của bộ tộc này thần thông có liên quan tới hư ảnh của sói, bởi vì được truyền thừa từ rất xa xưa nên hương hỏa lực rất nồng đậm, có khả năng có tu sĩ bước thứ ba! Lúc này khi Lỗ Phu Tử nghe Chu cẩn nói thì hắn lập tức xác định được thân phận của đối phương.
 
-Vương Lâm không ngờ lại từng đi giới ngoại! Hơn nữa hắn lại có thể thu được hai nô bộc trong giới ngoại, thật sự.
 
Ánh mắt Lỗ Phu Tử nhìn về phía Vương Lâm lập tức khác hẳn. Hắn thân là cao thủ bước thứ ba, càng hiểu rõ việc biến dạng người như mình trở thành nô phó gian nan tới mức nào!
 
Chuyện này hoàn toàn khác với việc lấy đầu địch nhân giữa thiên quân vạn mã. Đây là trực tiếp luyện hóa nô bộc!
 
Với tu vi của Lỗ Phu Tử hiển nhiên nhìn ra, dù là Linh Động Thượng Nhân hay Chu cẩn trên mi tâm cũng đều có một loại ấn ký, hiển nhiên là bị Vương Lâm mạnh mẽ luyện hóa biến thành nô phó!
 
nhất là Vương Lâm giờ phút này dù sao cũng còn chưa chính thức bước vào bước thứ ba, do đó khó khăn còn lớn hơn rất nhiều!
 
-Linh Động tộc thì ta chưa nghe nói nhưng lang tộc này thì đúng là một đại tộc trong giới ngoại. Vương Lâm này quả thật không đơn giản! Hắn ở giới ngoại rốt cục đã làm những chuyện gì, nhất định là kinh thiên động địa!
 
Cả đời Lỗ Phu Tử rất ít khi bội phục người khác nhưng giờ phút này trong lòng hắn lại nảy sinh sự kính nể đối với Vương Lâm!
 
- Vương Lâm đ*o hữu, ngươi đã từng tới giới ngoại sao?
 
Lỗ Phu Tử hơi âm trầm, ôm quyền hỏi.
 
- Trước đây đã từng tới, ta vừa từ giới ngoại trở về.
 
Sự biến hóa của Lỗ Phu Tử Vương Lâm có thể nhận ra. Hắn vốn không phải là loại người không biết nói chuyện đạo lý. Đối phương với hắn không oán không cừu, tuy rằng tu vi bản thân cao thâm, lại có hai nô phó bước thứ ba nhưng cũng không vì vậy mà kiêu ngạo ngang ngược, không những thế vẫn đối xử vô cùng khách khí.
 
- Tốt, tốt! Trước kia Yêu Tông và Thần tông ở Vân Hải tinh vực đồng thời truyền ra lệnh phong, lấy di chiếu của chủ nhân phong giới thông báo cho tứ đại tinh vực trong giới nội biết, Thái Cổ Tinh Thần của giới ngoại chuẩn bị hành động, sẽ phát động chiến tranh với giới nội chúng ta! Mấy cao thủ bước thứ ba trong giới nội phải liên thủ, mở ra phòng tuyến cho tứ đại tinh vực, khiến cho tứ đại tinh vực có thể thông hành, không phong bế nữa!
 
Tứ đại tinh vực đồng thời chuẩn bị chiến tranh, chuẩn bị đối phó với sự khi nhục của giới ngoại! lão phu có thù sâu như biển đối với giới ngoại. Năm đó giới ngoại lần đầu tiên vào giới nội, lão phu từng là một tiên quân nho nhỏ của Lôi tiên giới, tận mắt thấy trận chiến bi thảm khó quên kia.
 
hôm nay nghe được đạo hữu vừa từ giới ngoại trở về, hẳn là có nhiều hiểu biết đối với các bộ tộc của giới ngoại. Việc này có thể cho giới nội chúng ta biết biến hóa của dân cư giới ngoại trong cả ngàn năm nay rồi!
 
Phong Giới Đại Trận tồn tại khiến cho tu sĩ giới nội bị giữ trong mơ hồ, không biết Thái Cổ Tinh Thần bên ngoài Phong Giới Đại Trận. Chỉ có một số rất nhỏ là biết nhưng cũng không đi tới giới ngoại. Cho nên trong mấy vạn năm này tin tức bế tắc. Chuyện này đối với trận chiến này là một chuyện cực kỳ trí mạng!
 
Lời nói của Vương Lâm khiến Lỗ Phu Tử không hề lo tới việc này nữa, ha hả cười.
 
- Chuyện giới ngoại Vương Lâm cũng biết chút ít.
 
Vương Lâm mỉm cười mở miệng.
 
-Vương Lâm đ*o hữu nếu còn có chuyện thì thôi, nếu như không bận gì thì ngươi hãy ở lại nói chuyện với lão phu một phen. Lão phu còn lưu lại được một thứ rượu rất ngon của tiên giới ngày xưa, bản thân không dám uống, hôm nay phải uống cho sảng khoái một phen. Mời cùng uống với lão phu!
 
Lỗ Phu Tử cười ha hả, hướng về phía Vương Lâm làm thế mời.
 
Giờ phút này hắn dường như đã quên mất lời nói" không tiễn" vừa rồi.
 
Vương Lâm thu hồi cổ Yêu trong tay, hơi trầm ngâm một chút.
 
Cảnh tượng biến hóa rất kịch tính này khiến cho mấy vạn tu sĩ xung quanh trợn mắt há mồm. Ngay cả Viêm Lôi Tử và Liệt Vân Tử cũng không kịp phản ứng chút nào. Nhưng hai người dù sao cũng là hạng người thành danh, nhận ra được Lỗ Phu Tử thật sự cao hứng, hơi trầm mặc một chút liền hiểu ra một chút tâm tư của Lỗ Phu Tử.
 
Lỗ Phu Tử và Vương Lâm không có cừu oán, mà Vương Lâm từ giới ngoại trở về, ngày sau tất nhiên thanh danh hiển hách trong giới nội. Nhân vật như vậy tất nhiên là phải giao hảo cho tốt. Mà Vương Lâm này rõ ràng rất khách khí, cũng cho Lỗ Phu Tử có nước xuống thang. Lỗ Phu Tử hắn nếu còn không biết thức thời thì rõ là sống uổng phí mấy vạn năm rồi.
 
Cho nên lúc này hắn muốn hóa giải những chuyện không hài lòng trước đây. Vương Lâm tự nhiên cũng nhìn ra, liền mỉm cười gật đầu.
 
Những kẻ đã tu hành mấy vạn năm đều là dạng người tâm trí khó lường. Cho dù không phải ai cũng tinh quái ranh mãnh thì cũng không phải là dạng trẻ con ngây thơ.
 
Lỗ Phu Tử mỉm cười, vung tay áo, trực tiếp có kim quang từ trong tay áo bay ra, bay đi mở đường. Kim quang này tỏa sáng vạn trượng, hóa thành một con đường thẳng tắp, bất ngờ có những nhạc khúc vang lên, tràn ngập tinh không.
 
Thậm chí ở bốn phía của con đường này còn có vô số hư ảnh tiên tử đang bay múa. bao phủ cả tinh không. Ở trên bầu trời, chín con kim long gầm thét uốn lượn, thể hiện một thanh thế kinh người.
 
Có rất nhiều hư ảnh tiên nhân biến ảo ra, hạ xuống tám phương, đồng thời vái Vương Lâm một cái.
 
đủ loại ảo tưởng rất long trọng hiện ra, lời nói không thể tả hết một phần vạn, thể hiện sự coi trọng của Lỗ Phu Tử đối với Vương Lâm, cũng nương theo một vái của tiên nhân kia mà xin lỗi về việc đã ngăn cản Vương Lâm.
 
- Vương Lâm đ*o hữu, xin mời!
 
Lỗ Phu Tử cười vui vẻ, ôm quyền đáp lễ với Vương Lâm. Hai người đồng thời cất bước, không phân trước sau, bước vào bên trong dòng xoáy.
 
Một ngọn tiên sơn lập tức biến ảo ra trong dòng xoáy. Ở trung tâm của nó lại có một hồ nước. Trong hồ nước không ngờ còn có tiên thử vui đùa, hơi nước dâng lên khiến cho thân ảnh các nàng như ẩn như hiện, vô cùng mê người.
 
Bên cạnh hồ nước không biết từ khi nào đã xuất hiện một mái đình hóng mát, bên cạnh còn có tiên tử đang phục vụ, trong tay cầm một bình ngọc. Từng đợt tiên khí từ trong bình truyền ra, đưa vào miệng liền thấm tận tâm can.
 
Viêm Lôi Tử và Liệt Vân Tử cung kính trang nghiêm đứng một bên ánh mắt phức tạp nhìn về phía Vương Lâm.
 
Mấy vạn tu sĩ ở bốn phía cũng chậm rãi lại gần nhưng Viêm Lôi Tử truyền âm một tiếng liền lập tức tản đi, bắt đầu tiếp tục bày trận.
 
Hai người ngồi trong đình. Chu cẩn và Linh Động Thượng Nhân cũng được Lỗ Phu Tử mời ngồi xuống, có tiên tử rót rượu. Lỗ Phu Tử sau khi nâng chén liền cười nói:
 
-Hai người chúng ta cũng coi như là quen biết, chút chuyện không thoải mái vừa rồi chúng ta dùng một chén này mà bỏ qua nhé!
 
Vừa nói hắn vừa nâng chén uống cạn Vương Lâm cũng nâng chén rượu, thần thức đảo qua một cái liền uống cạn! Hai mắt hắn lập tức bừng sáng. Rượu này không cay nhưng vừa xuống cổ liền hóa thành lửa nóng, lưu chuyển bên trong cơ thể khiến toàn thân đồng thời trở nên ấm áp, lại có hương thơm mắt bốc lên miệng.
 
- Rượu ngon!
 
Vương Lâm than thở.
 
-Vương Lâm đ*o hữu. lão phu rất muốn biết những chuyện của người ở giới ngoại. Ngươi đã gặp được những gì, có thể nói cho lão phu nghe một chút được chăng?
 
Vương Lâm mỉm cười, chọn một chút chuyện của giới ngoại ngắn gọn nói ra.
 
Lời nói của hắn bình thản nhưng khi rơi vào tai Lỗ Phu Tử lại khiến thần sắc Lỗ Phu Tử không ngừng thay đổi. nhất là khi nghe chuyện cả Thiểm Lôi tộc bị diệt, mảnh thiên địa bảy trăm vạn dặm được Thiểm Lôi tộc nuôi dưỡng, lại cả mấy chuyện Vương Lâm gặp Tán Linh Thượng Nhân.
 
Lỗ Phu Tử uống một chén rượu, ánh mắt lộ vẻ ngưng trọng.
 
-Bảy trăm vạn dặm thiên địa.Tán Linh Thượng Nhân đúng là một người khiến kẻ khác phái kính nể! Người này tu vi mặc dù không phải là bước thứ ba như lại có hành động, có tâm trí muốn nghịch thiên!
 
Linh Động Thượng Nhân vào Chu cẩn cũng chỉ biết được đại thể chuyện diệt Thiểm Lôi tộc có liên quan tới Vương Lâm, chưa bao giờ được nghe đầy đủ, lúc này nghe thế đều động dung.
 
Vị trí bất đồng thì góc độ nhìn vấn đề cũng bất đồng. Chu cẩn và Linh Động Thượng Nhân nhìn nhau, trầm mặc không nói.
 
Viêm Lôi Tử và Liệt Vân Tử cùng đứng bên cạnh, đều nghe được lời nói của Vương Lâm, cùng hít sâu một hơi, ánh mắt lộ vẻ kính nể thực sự. Bọn họ thực sự kính nể hành động của Vương Lâm ở giới ngoại, còn có kính nể Tán Linh Thượng Nhân.
 
- Vương Lâm tiền bối, vậy sau đó ngươi còn gặp lại Tán Linh Thượng Nhân kia không?
 
Viêm Lôi Tử do dự một chút liền ôm quyền hỏi.
 
Vương Lâm lắc đầu. Hắn sau khi bị đuổi giết ở Thiểm Lôi tộc liền vội vã rời đi, từ đó chưa hề có liên hệ với Tán Linh Thượng Nhân.
 
Vương Lâm kể chuyện bị Trường Tôn hội của giới ngoại đuổi giết, hoàn cảnh kinh hiểm khiến cho ánh mắt Lỗ Phu Tử lóe lên tinh quang. Hắn có thể nhận ra những lời Vương Lâm kể đều là sự thật. Trải nghiệm như vậy hắn tự hỏi nếu mình là đối phương thì e là khó có thể vượt Còn có một ít chuyện trọng điểm có liên quan tới vùng đất Điên Lạc thì Vương Lâm tự nhiên sẽ không nói ra toàn bộ. Nhưng chỉ cần nói tới đó cũng đã đủ rung động Lỗ Phu Tử rồi. Nhất là sau khi nghe tới những chuyện có liên quan tới chương tôn thì càng khiến cho Lỗ Phu Tử phải hít sâu một hơi Hắn còn như vậy thì càng không nói tới Viêm Lôi Tử và Liệt Vân Tử. Hai người nghe kể về hoàn cảnh hung hiểm trong vùng đất cổ mộ, rốt cục cũng rõ ràng vì sao tu vi của Vương Lâm lại đạt tới mức này!
 
Ánh mắt họ nhìn về phía Vương Lâm đã mang theo sự kính nể rất sâu. Liệt Vân Tử lại nhớ lại cảnh tượng năm xưa, nhìn lại hôm nay, trong lòng phức tạp, cũng hiểu được đối phương đạt được thành quả như ngày này không phải là do may mắn!
 
- Liệt Vân Tử, Vương Lâm ta đã từng gặp qua lão tổ của Chiến gia, Chiến Tinh Dã!
 
Ánh mắt Vương Lâm nhìn về phía Lỗ Phu Tử, hơi trầm ngâm một chút, chậm rãi mở miệng.
 
Lời nói của hắn vừa thốt lên liền khiến toàn thân Liệt Vân Tử chấn động, ngẩng đầu mang theo thần sắc kích động, hướng về phía Vương Lâm xá thật sâu một cái.
 
- Xin tiền bối cho biết, lão tổ hiện giờ ở đâu!
 
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.